BẠN TRAI BỆNH KIỀU CỦA TÔI

Edit: Thỏ

Cả đêm mộng mị lung tung, lúc tỉnh lại tựa như bị gậy gõ vào đầu, não đau gần chết.

Thảm hơn là lúc tôi nhận ra — sáng ngủ quên nên không đi học. Cố nén cơn đau đầu gọi điện cho Lý Minh, nó bảo hôm nay giảng viên không điểm danh thì tôi mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Tuy rằng cúp một hai tiết chẳng nhằm nhò, nhưng tôi vốn là sinh viên gương mẫu, mỗi lần trốn học đều có cảm giác tội lỗi mãnh liệt… Dù sao không điểm danh cũng quá tốt.

“Vậy mày mua cơm giùm tao đi, tao nhức đầu quá.” Vừa cúp điện thoại Lý Minh xong, đàn chị đã gọi ngay.

… Chết cha, quên mất việc bầu cử ban cán sự đoàn.

Đệch, vì sao tôi cảm thấy đầu càng đau.

Tôi căng thẳng nghe máy: “Chào buổi sáng, chị.”

“Chào cái đầu em.” Đàn chị dịu dàng nói. “Thiếu Đông, em nhớ mình hứa gì không? Tối nay chính là đại hội nhiệm kỳ mới nhưng tụi chị còn chưa quyết định ai là ban cán sự đoàn. Em nói xem vì sao?”

Tôi ôm đầu lăn lộn trên giường, đột nhiên một cái tên xuất hiện trong cơn hỗn độn. Tôi lẩm bẩm nói: “Bàng Huy…”

Tôi nhớ ra rồi, lúc đó Bàng Huy tiếp cận tôi nên cậu ta mới tham gia chung một chi đoàn.

“Bàng Huy? Không phải cậu ta rút rồi sao?”

Tôi sửng sốt: “Khi nào hả chị?”

“Em đúng là đồ khốn, đã lâu không lui tới em có biết gì đâu! Hóa ra trong đoàn nhiều người như vậy chỉ nhớ mỗi Bàng Huy thôi! Cái bộ dạng này của em đúng là bla bla bla…”

“Chị, em sai rồi, lần sau họp em sẽ đi. Đừng giận, em cũng bận mà. Nhưng chị phải nói cho em biết vì sao Bàng Huy đột nhiên rút lui?”

Bị tôi năn nỉ một chập thì đàn chị không hổ báo cáo chồn như ban nãy nữa, tuy nhiên vẫn luôn miệng cằn nhằn. Não tôi tự động lọc bỏ mấy câu quở trách, chỉ giữ lấy những thông tin cần thôi. Đại khái Bàng Huy chạm trán với đầu gấu bên ngoài, bị đánh rất mạnh tay, xem chừng nằm viện mấy tháng mới khỏi. Cậu ta tạm nghỉ học, đoàn đội gì đó cũng miễn bàn.

Tôi nghe xong tựa như tảng đá trong lòng được gỡ xuống. Đệch thằng Lý Minh, chắc nó uống say trông gà hóa cuốc hoặc say đến tự tưởng tượng ra. Bàng Huy rõ ràng bị đầu gấu tẩn chứ có phải vợ tôi thọc dao đâu, nói bậy bạ mà cũng nói!

Lúc nó quay về ký túc xá tôi bèn thuật lại chuyện này cho nó, chỉ thấy nó tức giận suýt cầm hộp cơm đập chết tôi. “Lương Thiếu Đông, mày động não thì chết à? Nếu mày đâm người ta mày có đi rêu rao rằng mày là hung thủ với cây dao gọt dưa hấu không? Thân thế Khương Tự như nào mày biết chứ? Nhà có tiền có quyền, thuộc dòng dõi vương giả ở cái đất thành phố này! Tao đệch, mày làm tao tức đến nỗi muốn trào ngược cơm lên họng! Mày hay lắm, sau này tao còn lo chuyện của mày thì cho tao làm cháu mày luôn!” Dứt lời, tông ngã cửa đi mất.

Tôi ngẩn ra.

Tôi như người mất hồn mò vào ngồi WC, sau đó rời khỏi. Tôi thộn mặt nhìn cơm hộp Lý Minh để đó. Mở ra thấy toàn món tôi thích, nào là thịt kho tàu đậu hủ và sườn, có canh tuyết lê phổi heo, ăn vào bổ phổi, sao nó biết tôi thích món này đây?

Tôi nghĩ, nếu mọi thứ Lý Minh nói đều là sự thật thì tôi xong đời, tôi đã làm tổn thương một người anh em tốt.

Nếu Lý Minh nói không đúng tôi đây vẫn xong, nghi oan cho vợ tôi, xem ra khó sống.

Tôi… Đệch… A…

Cuộc đời gian nan quá thể.

Đầu lại đau, mà đại hội nhiệm kỳ mới vẫn phải tham dự. Hồi đầu năm tôi vẫn nhiệt tình tham gia, nhưng sau đó nhận ra có một số thành phần thích tranh giành chức vị. Bởi vì đoàn bọn tôi cũng lớn, ban cán sự chức càng cao càng có nhiều quyền lợi hơn, trước đó đàn chị cũng từng đẩy tôi lên dĩa. Nhưng bây giờ, xem mãi phát ngán, tôi cũng chẳng buồn ham hố đâu.

Đàn chị muốn làm ngay cho nóng nên tìm một thành viên khác vào thay vị trí. Chuyện này với tôi quá đỗi bình thường, đều nói đại học là xã hội thu nhỏ, tôi cảm thấy mình là thanh niên trai tráng, rảnh đâu giành giật mấy cái danh hão đó làm chi. Dù sao kiến thức cũng qua đi chỉ có tấm bằng là ở lại, đành phiền đàn chị tự lo lấy thân.

***

Tôi có mặt ở hàng ghế khách mời lúc 7 giờ tối. Trên bục là hội trưởng Hội Học Sinh đang diễn thuyết nhiệt tình. Cô ấy rất có năng lực, ngoài ra năm nào cũng giật học bổng, nghe nói nhà cũng giàu lắm nhưng mỗi tội ba mét bẻ đôi. Cô đứng cạnh tôi còn chưa đến vai mà, thoạt trông khác nào học sinh tiểu học.

Mỗi lần trông thấy cô nàng nhỏ bé kia răn dạy người ta như lãnh đạo khiến tôi rất hứng thú, ôi dồi đáng yêu quá thể, đúng không?

“Này em, đừng cười ngu nữa, sắp đến đoàn chúng ta rồi. Em xem qua bài diễn thuyết chưa?” Đàn chị dùng bút chọc tôi. “Biết em không đáng tin nhưng cũng là người có khả năng diễn thuyết tốt, đừng làm đoàn mình mất mặt.”

“Vâng, vâng.” Tôi bất đắc dĩ lau mồ hôi, bởi vì tôi từng diễn thuyết tốt nên gặp cái gì cũng đề cử tôi. Rõ ràng đàn chị mới là trưởng ban, đẩy mấy thằng lôm côm như tôi lên làm đếch, thật không tôn trọng người nghe mà!

Hội trưởng Hội Học Sinh rốt cuộc nói xong, lúc cô nàng bước xuống tôi mới nhận ra cô ta mang guốc cao cả tấc, nhưng theo tôi thì vẫn rất lùn.

“Đến lượt em.” Đàn chị như đẩy tôi về phía trước.

“Kính thưa thầy cô và các bạn, chúc mọi người buổi tối tốt lành.” Tôi dạo đầu một đoạn.

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Tôi quyết định không nhìn giấy, lười biếng mở mồm: “Vừa rồi có người vỗ tay nhỉ? Nhỏ quá tôi nghe không rõ đâu.”

Những tràng pháo tay nhiệt liệt và tiếng cười khúc khích vang lên, tôi thấy mấy thanh niên đang cắm cúi chơi điện thoại cũng ngẩng đầu nhìn, vì vậy lộ ra nụ cười hài lòng nói. “Rất vui khi được đứng ở đây giới thiệu về chi đoàn chúng tôi: Tâm Liên Tâm Hợp Đoàn, nay chính thức đổi tên thành Tâm Liên đoàn, và tôi – phó bí thư chi đoàn, Lương Thiếu Đông.”

Tôi thấy hội trưởng Hội Học Sinh ngồi bên dưới lườm mình một cái.

Bạn trừng mình làm chi… Tôi gãi mũi, sau đó bắt đầu giới thiệu thành viên, công việc, đạt được những thành tích gì; thi thoảng kể một, hai chuyện thú vị xảy ra nội bộ. Tôi chỉ cần nói năng đúng mực và kiểm soát tốt thời gian, sau đó đẩy cảm xúc người tham dự đến tối cao rồi… nhường đường cho kẻ khác. Thẳng đến khi tôi về lại chỗ ngồi nhưng tiếng vỗ tay vẫn còn vang lên.

Chờ bọn họ phát biểu xong tiếp theo chính là bầu nhiệm kỳ mới, trong lúc bọn họ bắt đầu bỏ phiếu thì tôi xin phép đàn chị đánh bài chuồn.

Kéo kéo cà vạt, vừa rời khỏi phòng họp như đi vào lò bánh mì, nóng chết tôi. Trang phục hãy còn đóng thùng, sơ mi ướt đẫm.

“Thiếu Đông……”

Đã hơn 8 giờ tối, ánh đèn nhá nhem khiến tôi không nhận ra Khương Tự đứng chờ cửa. Bỗng dưng bị hắn dọa cho giật mình, tôi bèn kéo hắn sang một bên.

“Sao lại tới đây? Anh chờ bao lâu rồi?”

Khương Tự lắc đầu bảo. “Anh xem em diễn thuyết xong thì ra đây.”

“Tới cũng không báo trước.” Tôi nhìn xung quanh, không có ai, vì thế ôm Khương Tự hôn một cái. “Mình ấy ấy chút đi?”

Khương Tự nhìn tôi, trong mắt mang theo  ý cười. “Được.”

***

Chúng tôi nắm tay cùng  đi vào một góc khuất trong trường học, bất thình lình Khương Tự áp tôi vào tường, thô bạo hôn môi.

Ha ha, hắn lại còn chơi trò này cơ đấy. Lòng tôi tràn ngập ngọt ngào, ôm thắt lưng hắn, mặc hắn hôn. Khương Tự vô cùng kích động, một bên hôn một bên sờ, tay còn mò vào đũng quần tôi. Hắn dùng cậu em cọ tôi liên tục khiến tôi cũng cứng. Sực nhớ đây là trường học, vì thế quấn quýt hồi lâu tôi mới hổn hển dời cái tay đang bóp mông tôi, phả khí trêu chọc hắn: “Anh động dục à.”

Lời này thốt ra khàn khàn và gợi cảm, tự nghe xong lại muốn cương.

Khương Tự vẫn còn thở dốc, hắn vùi đầu vào ngực tôi, tay ôm siết eo tôi, chặt muốn tắt thở.

“Đông Đông… Đông Đông…”

Tôi vò tóc bạn trai, hỏi: “Sao đây, chịu ấm ức?”

Khương Tự nhìn tôi: “Lúc anh nhìn em phát biểu trên bục thì cương.”

Mặt tôi đỏ bừng. Vợ tôi thật… dâm đãng.

Chỉ là mẹ nó tôi thích.

“Ngoại trừ anh còn nhiều người ngắm em như thế. Bọn họ dựa vào đâu ngắm em? Em là của anh, ai cũng không được nhìn, anh cho phép bọn họ nhìn sao?”

Tôi đâm ra dở khóc dở cười, nhưng trông thấy dáng vẻ ghen tuông nghiêm túc không hề che đậy ấy bỗng nhớ tới lời cảnh báo của Lý Minh.

Có lẽ vẫn chưa nhận ra sắc mặt mình thay đổi thì Khương Tự đã dịu dàng hỏi tôi: “Sao vậy?”

“Không sao.” Tôi ấn Khương Tự vào lồng ngực, giấu đi cảm xúc của mình.

Mẹ kiếp, ngày mai tôi phải vào bệnh viện tìm Bàng Huy để còn tâm trạng yêu đương cho tốt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi