BÁNH BAO NHÀ AI

Tư Không Dực Dương cúi người, đưa tay khoát lên vai Mạc Tuấn Nghị, nhẹ giọng hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Mạc Tuấn Nghị vỗ vỗ tay gã, lắc đầu, “Không sao đâu.” Hắn còn nhéo tay gã, ý bảo gã đừng quá kích động.

Tư Không Dực Dương ôm vai hắn, sau đó ngẩng đầu đối mặt với Mạc Xuyên đang trợn trừng nhìn mình, mở miệng nói, “Chào chú Mạc, đã lâu không gặp, chú vẫn trung khí mười phần như vậy.” Cái giọng kia, cái biểu tình kia quả là, chậc chậc.

Mạc Xuyên cau mày nhìn động tác của gã và Mạc Tuấn Nghị, hừ một tiếng, “Cơn gió nào đưa đại thiếu gia nhà Tư Không tới đây vậy?”

Ha hả cười, Tư Không Dực Dương ngồi xuống, nhìn lướt qua bàn ăn, cười nói, “Ai nha, chú Mạc à, mọi người ăn bữa sáng phong phú thật đấy.” Cầm đũa quơ quơ trước mấy món điểm tâm, gã không khỏi ghét bỏ nói, “Sáng sớm đã ăn nhiều đồ dầu mỡ thế này, trách không được chú Mạc lại càng già càng dẻo dai, một tay phi tiêu quả là mau, chuẩn, vững ha!”

Mạc Xuyên bị gã nói tới râu cũng dựng thẳng lên, chỉ kém trừng mắt rống lên với gã, bất quá ông vẫn giữ đúng mực, dù có giận, còn không quên người đàn ông trước mặt này không phải là người ông có thể tuỳ tiện dạy dỗ.

“Hừ, cậu tới có chuyện gì?” Mạc Xuyên lạnh mặt, nhìn chằm chằm Tư Không Dực Dương, chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của Tư Không Dực Dương và Mạc Tuấn Nghị.

Bại hoại thuần phong mỹ tục! Đúng là bại hoại thuần phong mỹ tục! Nhà họ Mạc bọn họ sao lại nuôi ra một đứa con như thế hả giời!

“Chú Mạc, chú đã không định tiếp tục ăn sáng, vậy cháu sẽ nói thẳng với chú, cháu là tới đây cầu hôn,” Tư Không Dực Dương thần sắc thản nhiên nhìn Mạc Xuyên, hai từ cầu hôn cuối cùng, nói đến rõ ràng hữu lực.

“Cái gì?!” Ba anh em họ Mạc đều kinh ngạc mở lớn miệng.

Mạc Tuấn Tường và Mạc Tuấn Đào quay đầu nhìn Mạc Tuấn Nghị, không khỏi trừng mắt, “Em kinh ngạc cái gì?”

Mạc Tuấn Nghị mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, “Anh nói linh tinh gì thế hả!”

Tư Không Dực Dương cong môi, nâng hai bàn tay đang nắm chặt lên miệng khẽ hôn, “Sao? Anh không được cầu hôn à? Chẳng lẽ em định sinh con xong, nuôi nó lớn tướng lên rồi tiện thể cho nó tham gia hôn lễ của bọn mình luôn?”

Mạc Tuấn Nghị giật giật khoé miệng, lời này nghe thật kì quặc…

Mạc Xuyên bị chọc tức, vỗ mạnh bàn, “Ta không đồng ý!”

Tư Không Dực Dương quay đầu, cười lạnh, “Cháu chỉ đến báo cho chú chuyện này, không phải trưng cầu ý kiến mong chú đồng ý.” Gã lấy hộp nhỏ trong túi ra, rồi mở hộp lấy một chiếc nhẫn, trực tiếp đeo lên ngón áp út trái của Mạc Tuấn Nghị.

Mạc Tuấn Nghị há hốc mồm, cái nhẫn này ở đâu ra đây?

Tư Không Dực Dương đắc ý cười, nhẫn này là do gã đã sớm cử người đi mua, chẳng qua chưa tìm ra thời điểm thích hợp tặng Tuấn Nghị, giờ đúng là cơ hội tuyệt vời, nhưng gã sẽ không biểu diễn tiết mục quỳ gối cầu hôn như em trai mình đâu, quá buồn nôn.

Mạc Tuấn Nghị dù có buồn bực cũng không thể làm trò trước mặt người nhà mình mà tháo nhẫn ra, chỉ có thể âm thầm hung hăng nhéo gã vài cái, giải hận!

Thật đáng giận, không thèm nói với mình một tiếng nào đã tự tiện đưa ra quyết định.

Đoán chắc hắn sẽ không làm mình mất mặt, Tư Không Dực Dương âm thầm đắc chí, quay đầu nhìn Mạc Xuyên đang trợn trừng mắt, nói, “Chú Mạc, cháu muốn Tuấn Nghị gả cho mình, cho nên, chỉ cần cậu ấy đồng ý là đủ, về phần chú có đồng ý hay không thật sự không nằm trong phạm vi cần quan tâm của cháu. Tuy nhiên cháu nghĩ chú nên suy xét cẩn thận.”

Mạc Xuyên cau mày, giờ ông rất muốn ném xửng bánh bao vào người Tư Không Dực Dương.

Hít sâu, tự nhủ phải bình tĩnh, ông giận đỏ mặt nói, “Tôi cần suy xét cái gì? Tôi nói cho cậu biết, cho dù hôm nay cậu có tới đây ba hoa chích choè, tôi cũng không đồng ý Tuấn Nghị vào nhà các người!”

Tư Không Dực Dương trừng mắt, cười nói, “Vào nhà chúng cháu? Chú Mạc, hình như chú hiểu nhầm rồi, mặc dù cháu tới cửa cầu hôn, nhưng cũng không coi Tuấn Nghị là phụ nữ mà có ý muốn cậu ấy tiến vào nhà cháu. Bởi vì cháu yêu cậu ấy cho nên mới muốn ở bên cậu ấy.”

Mạc Tuấn Nghị không nghĩ tới Tư Không Dực Dương sẽ nói với ba hắn những lời này, cảm động nói không nên lời.

“Ba, vừa rồi con đã nói, dù ba có không đồng ý, con cũng muốn ở bên anh ấy cả đời.” Gắt gao nắm lấy tay Tư Không Dực Dương, hắn nghiêng đầu nhìn vào mắt nam nhân, sau đó nói với Mạc Xuyên.

Mạc Xuyên tức đến run lên, nâng tay chỉ vào Tư Không Dực Dương và Mạc Tuấn Nghị quát, “Hai đứa, hai đứa là muốn chọc ta tức chết phải không!”

“Ba, không phải con muốn chống đối ba, con là thật lòng thương anh ấy nên mới ở bên anh ấy, hơn nữa, chẳng lẽ ngay cả cháu ba ba cũng không nhận mặt sao!”

Mạc Xuyên nghe hắn nhắc tới chuyện đứa nhỏ lại càng thêm giận, chỉ vào Mạc Tuấn Nghị, cũng không để tâm Tư Không Dực Dương có ở đây hay không, giận dữ hét, “Cháu cái gì! Nhà họ Mạc chúng ta sẽ không nhận nó! Do một đàn ông sinh ra, ngoại trừ quái vật, thì còn có thể là cái gì!”

Tư Không Dực Dương sao có thể để ông nói về đứa con còn chưa ra đời của mình như vậy, nện một quyền xuống bàn, lạnh lùng nói, “Chú Mạc, thuốc có thể uống bậy, nhưng lời không thể nói lung tung, cảm phiền chú lúc phát ngôn hãy suy nghĩ một chút.”

Mạc Tuấn Tường lúc này mới nhớ tới, em rể tương lai này của hắn chính là chủ tịch của tập đoàn Tư Không, thân phận người ta cao hơn bọn họ nhiều lắm.

“Ba, đừng nói nữa.”

Mạc Xuyên thở hổn hển, tiếp nhận thuốc hạ huyết áp của người giúp việc, uống một ngụm nước nuốt xuống.

Tư Không Dực Dương hiện tại cũng đang cố kiềm chế cơn giận, nếu nơi này không phải nhà của Tuấn Nghị, người đối diện gã không phải là ba cậu ấy, cũng là bố vợ tương lai của gã, gã nhất định sẽ hất tung cái bàn trước mặt.

“Chú Mạc, nếu chú không thể chấp nhận quan hệ của chúng cháu, cũng không muốn nhận đứa cháu tương lại, vậy thì, cháu không cần thiết phải nói thêm với chú nữa.” Đứng dậy, Tư Không Dực Dương kéo Mạc Tuấn Nghị, nói xong xoay người bỏ đi.

Mạc Tuấn Nghị bị gã lôi kéo, đành phải đứng dậy đi cùng gã.

Mạc Tuấn Tường thở dài, cùng Mạc Tuấn Đào ra cửa tiễn bọn họ. Mạc Tuấn Tường nói với Tư Không Dực Dương, “Em trai tôi liền giao cho cậu chăm sóc.”

Tư Không Dực Dương thắt dây an toàn cho Mạc Tuấn Nghị, gật đầu, “Đương nhiên, anh không nói tôi cũng sẽ chăm sóc tốt, còn ba anh, qua vài hôm nữa tôi sẽ lại đến thăm hỏi.”

Hai anh em gật đầu, Mạc Tuấn Đào nói với Mạc Tuấn Nghị, “Em đừng nghĩ nhiều, anh và anh cả sẽ khuyên nhủ ba.”

Mạc Tuấn Nghị cười miễn cưỡng, “Vâng, cảm ơn anh cả và anh hai.”

Tư Không Dực Dương gật đầu với hai bọn họ, lái xe rời đi.

Nhìn chiếc xe rời đi, hai anh em liếc nhau, bất đắc dĩ thở dài.

“Anh cả, có phải chúng ta quá gánh nặng đường xa rồi không?” Mạc Tuấn Đào vẻ mặt đau khổ khôn cùng.

Mạc Tuấn Tường bĩu môi, “Thôi bỏ đi, ai bảo chúng ta là anh chứ!”

Tư Không Dực Dương vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn Mạc Tuấn Nghị, thấy sắc mặt hắn vẫn hơi tái nhợt, lo lắng vươn tay xoa mặt hắn, hỏi, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Mạc Tuấn Nghị lắc đầu, mệt mỏi nhắm hai mắt, “Xin lỗi, Dực Dương.” Hắn vốn tưởng một mình mình sẽ thuyết phục được ba, nào ngờ càng nói càng khiến ông nổi giận, cuối cùng lại bị kích động như vậy.

Tư Không Dực Dương nhíu mày, tấp xe vào lề đường, tháo dây an toàn của hắn ra, rồi ôm hắn vào ngực.

“Tuấn Nghị, em đừng nghĩ nhiều, ba em chẳng qua là nhất thời chưa tiếp nhận nổi chuyện này, dù sao em cũng là con ruột do ông ấy sinh ra, ông ấy sẽ không nỡ nhẫn tâm đâu.”

Mạc Tuấn Nghị thở dài, “Quên đi, mai sau tính tiếp.” Từ khi ba hắn biết chuyện hắn là đồng tính luyến ái vẫn luôn kích động, còn tuyên bố muốn đoạt tuyệt quan hệ với hắn.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy ba hắn là một người ngoan cố như vậy, chỉ là lần này, hắn thực sự không biết phải thuyết phục ba mình thế nào.

Tư Không Dực Dương cũng thở dài, có lẽ hôm nay gã về phải tâm sự với ba gã một lúc, đi hỏi một ông cụ cũng U60 để xem làm cách nào đi giải quyết vấn đề này.

Trở về biệt thự, Tư Không Viêm Nghiêu đang bế Bánh Bao ngồi ở sofa trong phòng khách chơi xếp hình, hai cha con mỗi người cầm một mảnh ghép, cau mày suy tư, biểu tình đặc biệt đồng bộ.

Nghe thấy tiếng, Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu lại, nhướn mày nói, “Nói chuyện thất bại.” Cái giọng điệu phán đoán kia kìa.

Tư Không Dực Dương dẩu môi, đỡ Mạc Tuấn Nghị ngồi xuống xong nói, “Đâu chỉ là nói chuyện thất bại, ông cụ hận không thể cầm đũa chọc chết anh.”

Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu trừng gã một cái, hỏi Tư Không Viêm Nghiêu, “Thuần Nhã đâu?”

“Phụ thân đang ở trong phòng thu dọn đồ, ca ca đang giúp phụ thân.” Bánh Bao cúi đầu nghiêng cứu cách xếp hình, miệng bĩu ra, phiền não suy nghĩ, miếng này xếp ở đâu ta?

Mạc Tuấn Nghị lại gần nhìn bức hình, ngạc nhiên nhìn Tư Không Dực Dương, chỉ vào bức hình nói, “Đây là ảnh chụp của một nhà ba người bọn họ.”

Tư Không Dực Dương gật đầu, “Anh biết, là anh bảo người đi đặt mà, nếu em thích thì cũng có thể đi chụp ảnh với anh và Cảnh Hoán, để cho bọn họ làm thành tranh xếp hình, xong thì treo trong phòng ngủ.”

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, mặc dù có hơi hâm mộ, cơ mà hắn thấy nếu treo một bức ảnh như thế trong phòng ngủ…. Quá buồn nôn luôn!

Bánh Bao nghiêng đầu nhìn Mạc Tuấn Nghị, đáng thương hề hề nói, “Mạc thúc thúc, thúc giúp Bánh Bao được không, cha ngốc lắm, không xếp được.”

Mạc Tuấn Nghị cười nhéo má bé, “Được, thúc với con cùng nhau xếp, để cha con ngồi ngốc một góc thôi!” Ngồi xuống bên cạnh Bánh Bao, hắn cầm một miếng xếp hình, nói, “Đầu tiên phải xếp phần bên ngoài đã, như vậy sẽ dễ xếp hơn.”

Bánh Bao nhướn môi, bắt đầu tìm kiếm các miếng xếp hình rìa ngoài.

Tư Không Viêm Nghiêu đứng dậy nhường chỗ, đưa mắt ra hiệu với Tư Không Dực Dương, hai anh em đi lên thư phòng trên lầu.

“Sao vậy?” Tư Không Dực Dương ngồi xuống sofa, khó hiểu hỏi.

Tư Không Viêm Nghiêu hai tay ôm ngực, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, lạnh lùng nói, “Nhà họ Sở tính toán mười sáu tháng giêng sẽ động thổ.”

“Ồ? Khẩn cấp vậy sao?” Nhà họ Sở này thật đúng là nóng vội, tháng giêng còn chưa hết đã quyết định khởi công xây phố buôn bán rồi.

“Đúng, vội vàng tìm chết.” Tư Không Viêm Nghiêu cười lạnh.

“Còn nhà họ Tống? Gần đây thế mà lại thành thật, không có động tĩnh gì.” Tư Không Dực Dương nghiêng đầu nhìn em trai, cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó mình không biết rồi.

Nâng tay xoa cằm, Tư Không Viêm Nghiêu nghĩ nói, “Tống Nam Phong vay ngân hàng, đầu tư cho mảnh đất của nhà họ Sở.”

“Chậc chậc, bọn họ có khi nào chó cắn chó không?” Nếu mảnh đất kia bắt đầu khởi công, như vậy số đồ cổ chôn sâu dưới đất sẽ lập tức bị phát hiện, đến lúc đó chắc chắn sẽ lỗ vốn, nhất là nhà họ Tống, cư nhiên vì muốn kiếm tiền mà không tiếc đi vay, ha ha, đến lúc đó khỏi cần nhà bọn họ động thủ, khoản nợ ngân hàng cũng đủ khiến Tống Nam Phong cùng đường.

“Tống Thuỵ năm sau sẽ đến nước A.” Tư Không Viêm Nghiêu lại ném một quả địa lôi.

Bất quá Tư Không Dực Dương cũng không bị ném trúng, Tống Thuỵ bỏ đi là nằm trong dự kiến của gã, nỗi đau bị ba ruột xem như quân cờ sao có thể dễ dàng quên đi.

“Thuần Nhã biết không?”

Lắc đầu, Tư Không Viêm Nghiêu nhún vai, loại chuyện này, không cần thiết phải nói cho bảo bối biết để em ấy phải phiền lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi