BÁNH BAO NHÀ AI

Hạ Dương vẻ mặt thẹn thùng nói với Văn Nhân Minh Húc, “Đại gia à ~~~ ngài hãy bỏ qua cho tôi đi, tôi không tốt vậy đâu ~”

Văn Nhân Minh Húc nhướn mày, “Không được thương lượng, lập tức theo tôi đi”

Hạ Dương còn muốn nhăn nhó, đột nhiên di động kêu, lấy di động ra thì thấy, là đại ca hắn gọi tới. Hắn khó hiểu bĩu môi, không phải bọn họ đi ăn sao?

Văn Nhân Minh Húc tiến sát lại gần hắn hơn một chút, chuẩn bị nghe lén.

Hạ Dương nâng tay đẩy hắn ra, xoay người đi ra bên ngoài phòng nghe điện.

“Đại ca à? Có chuyện gì sao? Em chưa về nhà, còn đang ăn cơm bên ngoài.”

Tư Không Viêm Nghiêu nói hai chữ, “Bệnh viện.” sau đó liền cúp máy cái rụp.

Hạ Dương khó hiểu gãi đầu, bệnh viện? Bệnh viện gì cơ? Đại ca anh nói rõ ràng quá đi mất! Hắn gọi lại, điện thoại không liên lạc được.

Thở dài, hắn đẩy cửa phòng bước vào, thấy Văn Nhân Minh Húc cũng vừa cúp máy, sắc mặt coi bộ không được tốt cho lắm.

Hắn liền vui vẻ, vẻ mặt đáng khinh hỏi, “Ái chà, nghe điện thoại xong bị táo bón rồi à?”

Văn Nhân Minh Húc chả còn tâm tình lảm nhảm cùng hắn, cầm áo khoác để ở bên cạnh ném cho hắn, nói, “Anh Dực Dương xảy ra chuyện, đang ở bệnh viện Nhân dân.”

Hạ Dương sửng sốt, xông ra ngoài, hóa ra ý của đại ca là thế này, please, đại ca anh có thể nói lời hoàn chỉnh hơn một chút được không!

Văn Nhân Minh Húc đuổi sát theo, vừa rồi là em trai hắn gọi tới, cũng đúng lúc, em trai hắn đang ăn cơm cùng người khác ở đó, thấy được toàn bộ quá trình hành hung của Tống Thụy.

Ô Thuần Nhã đưa hai nhóc trở về, tắm rửa sạch sẽ cho hai nhóc, sau đó đưa hai nhóc về phòng, đắp chăn ngủ!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Hoán căng cứng, nhăn nhó chui vào chăn, ôm lấy Bánh Bao đang dựa vào người mình, ngửa đầu nhìn Ô Thuần Nhã, trong mắt đầy lo lắng muộn phiền.

Bánh Bao ngoan ngoãn để Cảnh Hoán ôm, tựa vào lòng nhóc ấy, bĩu môi nhìn phụ thân bé, cũng không nói gì.

Ô Thuần Nhã thở dài, đã một tiếng đồng hồ rồi mà Viêm Nghiêu còn chưa gọi điện về, cậu cũng rất lo, nhưng hai đứa nhỏ trong nhà lại không có ai trông chừng.

“Cảnh Hoán, con ngủ một giấc, chờ sáng mai là có thể nhìn thấy ba rồi” Lời này nói ra chỉ để lừa trẻ con, với tình trạng của Tư Không Dực Dương, khi nào có thể thoát khỏi nguy hiểm còn chưa biết chắc được.

Tuy rằng bán tin bán nghi, nhưng Tư Không Cảnh Hoán vẫn nghe lời nhắm mắt ngủ.

Bánh Bao chớp mắt nhìn phụ thân bé, dáng vẻ rõ ràng là ‘con không có tin đâu’.

Ô Thuần Nhã buồn cười xoa đầu bé, nhẹ giọng nói, “Ngoan ngoãn ngủ cùng tiểu ca ca đi, phụ thân đi xem bác thế nào.” Thực sự là rất lo.

Gật gật, Bánh Bao bĩu môi rúc vào lòng Cảnh Hoán, nhắm mắt lại, bé là cục cưng ngoan, phải ở nhà giúp ca ca ngủ.

“Phụ thân nhớ chú ý an toàn.” Trời đã tối đen rồi.

Ô Thuần Nhã cúi đầu hôn lên trán bé và Cảnh Hoán, “Có chuyện gì thì nhớ gọi Tào quản gia .”

Bánh Bao gật đầu, vẫy tay.

Ô Thuần Nhã xuống lầu thì thấy Tào quản gia đang đi tới đi lui trong phòng khách, khẽ gọi hắn, “Tào quản gia, tôi đến bệnh viện, anh giúp tôi để mắt tới hai đứa nhé.”

Ngồi trong xe, cậu lấy điện thoại gọi cho Tư Không Viêm Nghiêu.

Nam nhân bên kia im lặng không tiếng động.

“Bảo bối.” Tư Không Viêm Nghiêu ngồi ở băng ghế chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật, giọng điệu trầm thấp, nghe không ra một tia tình tự dao động nào.

Ô Thuần Nhã khẩn trương hỏi, “Sao rồi?” Giọng nam nhân sao lại lạnh lẽo vậy, từ khi hai người bọn họ ở bên nhau, chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế cả.

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn Mạc Tuấn Nghị cả người dại ra ngồi bên cạnh, thở dài, khẽ nói, “Không tốt lắm.”

Ô Thuần Nhã cau mày, nâng tay vỗ vai lái xe, ý bảo hắn đi nhanh hơn một chút.

Lái xe trẻ trong lòng sợ run, hắn là lái xe mới của nhà Tư Không, từ khi đến đây hắn được biết, vị đang ngồi trên xe này chính là người mà nhị thiếu gia yêu thương nâng niu nhất, nếu có sơ xuất gì, không phải nhị thiếu gia sẽ lột da rút gân mình sao!

Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, hỏi, “Em đang ở đâu?”

Ô Thuần Nhã nuốt nước miếng, chớp mắt mấy cái, nửa ngày mới rặn ra được một câu, “Trên xe.”

Nam nhân lập tức đứng lên bước ra ngoài.

“Không nghe lời.”

Cậu bĩu môi, cứ không nghe lời đấy!

“Sắp tới nơi rồi, phòng phẫu thuật ở tầng mấy?”

Tư Không Viêm Nghiêu lúc này đã chạy thang bộ xuống tới tầng ba, nghe thấy lời cậu nói thì bảo, “Chờ anh ở cổng.”

“Ừ.’ Cúp máy, cậu nâng tay xoa bụng hơi khó chịu, nhỏ giọng thì thầm, “Con cũng đi theo thêm phiền nữa!”

Hạ Dương buồn bực ngồi trên xe, sốt ruột đến đầu đầy mồ hôi, nhìn một dãy xe dài dằng dặc phía trước, nện một quyền lên vô lăng, “Phắc, còn dám tắc đường với ông!”

Văn Nhân Minh Húc ngồi bên cạnh đưa khăn giấy cho hắn, “Đừng gấp, không có điện thoại gọi tới tức không có chuyện gì đâu.”

Hạ Dương hiện tại không có tâm tình phản ứng hắn, chỉ có thể trợn mắt lái xe nhích từng chút một, anh cả, anh ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may.

Tư Không Viêm Nghiêu sau khi đón Ô Thuần Nhã thì xoay người vào thang máy lên phòng phẫu thuật trên tầng tám.

Đỡ cậu ngồi xuống bên cạnh Mạc Tuấn Nghị, anh nhíu mày, cởi áo khoác khoác lên người cậu, “Lạnh như thế này sao không mặc nhiều thêm một chút.”

Ô Thuần Nhã cười cười, “Em quên mất.” Cậu vội đi, sao còn có thể nghĩ đến lạnh hay không.

Tư Không Viêm Nghiêu mày nhíu lại, ngồi ở bên cạnh ôm lấy eo cậu, “Chú ý thân thể.”

Đẩy đẩy anh, đẩy không được, Ô Thuần Nhã liếc mắt — Tuấn Nghị ở đây, đừng kích động cậu ấy.

Nam nhân nhướn mày — Kệ cậu ta.

Lâm Tịch cầm một cốc cà phê to còn tỏa nhiệt, lúc thấy Ô Thuần Nhã thì sửng sốt, “Không biết cậu đến đây, cậu muốn uống gì? Tôi đi mua.”

Ô Thuần Nhã phất tay, “Khỏi cần phiền toái.”

Mạc Tuấn Nghị vẫn dại ra cúi đầu nhìn hai bàn tay, vết máu nhuốm trên tay đã khô lại, nhưng hắn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm như thế.

Ô Thuần Nhã lo lắng vỗ vai hắn, khẽ gọi, “Tuấn Nghị?” Không thấy có phản ứng, lại lay lay, “Tuấn Nghị!”

Mạc Tuấn Nghị chậm rãi quay đầu lại, mờ mịt nhìn về phía cậu, “A?”

“Đi rửa tay rồi hẵng quay lại đây.”Chỉ chỉ tay hắn, Ô Thuần Nhã nói.

“Ừ.”Gật gật đầu, hắn không nhúc nhích, lại tiếp tục nhìn chằm chằm.

Ô Thuần Nhã thở dài, đứng dậy kéo cánh tay hắn, “Nào, đi rửa tay.”

Mạc Tuấn Nghị bị cậu kéo dậy, máy móc đi theo cậu.

Lâm Tịch thấy hắn như vậy thì không khỏi lắc đầu, đi đến bên cạnh Tư Không Viêm Nghiêu, “Chuyện tình cảm quả thực không thể nói được.”

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn hắn một cái, không nói gì.

Trong toilet, Ô Thuần Nhã vươn tay mở vòi nước, kéo Mạc Tuấn Nghị rửa máu dính trên tay.

Máu bị rửa đi, hai tay Mạc Tuấn Nghị cũng trở nên lạnh lẽo.

Nhìn máu bị nước hòa tan từng chút một, hòa thành một dòng chất lỏng đỏ hồng chảy xuống cống thoát nước, Mạc Tuấn Nghị cuối cùng cũng bật khóc.

Nước mắt tí tách rơi xuống bồn rửa, hắn gắt gao cắn môi dưới, chỉ sợ bản thân khóc thành tiếng.

Ô Thuần Nhã đứng bên cạnh, nhướn môi, nhìn hắn thành ra thế này, mắt cậu cũng phiếm hồng.

“Tuấn Nghị….Cậu đừng lo, Dực Dương sẽ không sao.”

Mạc Tuấn Nghị lắc đầu thật mạnh, “Thuần Nhã, phải làm thế nào bây giờ, mình phải làm thế nào bây giờ!”

Lần trước Tư Không Viêm Nghiêu bị tai nạn giao thông, không có vấn đề gì còn khiến cậu bị dọa một trận, lần này Tư Không Dực Dương bị thương nghiêm trọng đến vậy, có thể cứu được hay không còn chưa xác định được. Nhất định trong lòng Mạc Tuấn Nghị rất khổ sở, bản thân cậu không biết nên an ủi hắn thế nào, Ô Thuần Nhã cau mày chỉ có thể đứng bên cạnh, nhìn hắn rơi những giọt nước mắt đầy kìm nén.

Một lúc lâu sau, Mạc Tuấn Nghị mới hít sâu mấy hơi, ngăn chặn cảm xúc, cúi người rửa sạch mặt, nghiêng đầu nói với Ô Thuần Nhã, “Mất mặt lắm phải không?”

Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Nếu là mình, có thể đã khóc ngất đi từ lâu rồi.”

Đưa khăn giấy cho hắn, cậu nhẹ giọng nói, “Quay về chờ thôi.”

Mạc Tuấn Nghị xoa mặt, đi theo cậu quay lại ghế chờ.

Kể từ khi Tư Không Dực Dương được đẩy vào phòng giải phẫu, đến giờ đã hai tiếng rưỡi trôi qua.

Hạ Dương rốt cuộc từ một đầu hành lang khác chạy tới, hắn chạy tới bên cạnh Tư Không Viêm Nghiêu, khom lưng chống đầu gối, cúi đầu há to mồm thở hổn hển, “Hô…Hô… Anh…Anh cả…..Anh cả sao rồi…..”

Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, “Chạy tới đây?”

Hạ Dương gật đầu, ngồi phịch xuống đất, “Tắc đường, em đành phải chạy.”May là thân thể hắn tốt, nếu không….

Lâm Tịch vươn tay túm hắn lên, hỏi, “Vậy xe cậu đâu?” Nếu hắn tự mình chạy tới, không lẽ để xe lại giữa đường, không phải lại càng phiền phức sao…

Phất tay, hít một hơi điều hòa hô hấp xong Hạ Dương mới nói, “Văn Nhân Minh Húc lái tới.”

Lời này vừa nói xong, đã thấy Văn Nhân Minh Húc đi tới.

Ném chìa khóa xe cho Hạ Dương, hắn hỏi mấy người, “Tình huống thế nào rồi?”

Lâm Tịch thở dài, hơi nhướn môi với Văn Nhân Minh Húc, ý bảo hắn nhìn Mạc Tuấn Nghị đang hồn xiêu phách lạc, nhỏ giọng nói, “Không được khả quan cho lắm, vừa rồi Giang Hán đã đi ra một lần, chuẩn bị cho những khả năng xấu nhất.”

Hạ Dương vừa nghe, bật dậy khỏi băng ghế xông ra ngoài, hét lên, “Tôi đi giết chết thằng nhãi kia!”

“Anh bình tĩnh một chút!” Văn Nhân Minh Húc ỷ mình cao lớn cường tráng hơn Hạ Dương, vươn một tay ôm ngang thắt lưng hắn, “Đừng kích động!” Eo người này thanh mảnh quá!

Hạ Dương giãy dụa tránh ra, “Tôi sao mà bình tĩnh nổi! Ở trong đó chính là anh cả của tôi!” Hắn trừng hai mắt, kích động quát Văn Nhân Minh Húc.

Tư Không Viêm Nghiêu từ khi anh anh gặp chuyện đã luôn một mực áp chế phẫn nộ, ở nhà hàng đã xử lý xong, chuyện này sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu thực sự anh anh xảy ra chuyện gì không hay, sẽ không thể không báo với ông cụ ở nhà, dù sao cũng không thể để ông cụ không được gặp mặt con cả của mình một lần sau cùng, nhưng hiện tại, anh còn chưa dám chắc, anh sợ ba anh sẽ kích động quá mức mà ngất đi mất.

Giờ nghe tiếng gào rống của Hạ Dương, anh càng thêm bực dọc sốt ruột.

“Câm miệng!” Anh gầm lên, lạnh lẽo không chút độ ấm.

Hạ Dương nháy mắt im lặng, nhíu chặt mày, cúi đầu mím chặt môi, đẩy Văn Nhân Minh Húc đang ôm mình ra, đặt mông ngồi phịch xuống ghế.

Ô Thuần Nhã lo lắng nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, vỗ vỗ tay anh.

Cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, Tư Không Viêm Nghiêu quay đầu nhìn cậu, “Anh không sao.”

Mạc Tuấn Nghị vẫn luôn nhìn đèn báo ở cửa phòng phẫu thuật, trong lòng không ngừng cầu nguyện, Dực Dương đừng có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì.

Tư Không Dực Dương vào phòng giải phẫu đã được sáu tiếng.

Hạ Dương bực bội đi đi lại lại, Văn Nhân Minh Húc vươn tay kéo hắn lại, “Anh đừng di chuyển nữa, tôi nhìn mà choáng cả đầu.”Người này đã đi qua đi lại gần một tiếng rồi.

Hất tay hắn ra, Hạ Dương nhíu mày nói, “Cậu ở đây làm gì, mau đi đi!”

“Tôi lo lắng cho anh Dực Dương.”Làm gì á? Ở cùng anh chứ sao! Nhưng mà lời này không thể nói ra được.

Hạ Dương dừng bước, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hừ một tiếng không nói nữa.

Ô Thuần Nhã hơi chóng mặt, dựa vào Tư Không Viêm Nghiêu nghỉ ngơi.

Lo lắng nhéo nhéo tay cậu, nam nhân nhẹ giọng nói, “Em ngủ một lát đi.”

Lắc đầu, cậu sao có thể ngủ được, cho dù lúc này thân thể có đang kêu gào đòi nghỉ ngơi, nhưng tinh thần lại không cho phép.

Ôm cậu vào lòng, Tư Không Viêm Nghiêu yêu thương hôn lên trán cậu, “Nhắm mặt lại nghỉ một chút.”Bảo bối không giống với bọn họ, nếu mệt mỏi thì cả với cậu và con đều không tốt.

“Ừ.”Cọ cọ vào ngực nam nhân, cậu vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng giải phẫu mở ra.

Mạnh quay đầu lại, đã thấy Mạc Tuấn Nghị nảy lên chạy lại gần, trợn mắt nhìn Giang Hán.

Giang Hán tháo khẩu trang, hít sâu một hơi, thở ra.

Mạc Tuấn Nghị thấy hắn như vậy, mặt lại tái đi.

Ô Thuần Nhã trong lòng cũng căng thẳng, dùng sức nắm lấy bàn tay nam nhân.

Tư Không Viêm Nghiêu lại không lo lắng đến vậy, nếu Giang Hán quả thực không cứu được anh anh trở về, tuyệt đối hắn sẽ không dám đứng trước mặt anh, hắn không gánh nổi cơn thịnh nộ của anh, giờ hắn có thể ra đây, còn làm biểu tình này, nhất định là không có chuyện gì.

Giang Hán nhìn Mạc Tuấn Nghị sắp khóc tới nơi, trên mặt tươi cười nói, “Đừng lo, đã không có vấn đề gì rồi.”

Mạc Tuấn Nghị vừa nghe thấy hắn nói vậy, cả người liền ngồi xụp xuống, gắt gao cắn môi, gật đầu, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì là tốt rồi.

“Nhưng mà…” Giang Hán thở mạnh.

Hạ Dương nhe răng, giơ tay định oánh hắn, “Đồ ngốc anh có thể nói một lần cho xong được không hả! Cái đồ lang băm nhà anh!”

Văn Nhân Minh Húc lại ôm ngang chặn hắn, “Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Giang Hán bĩu môi, nói, “Cũng là Dực Dương mạng lớn, một nhát kia bị chệch đi một chút, nếu không thực sự là không có cách nào cứu, ở trong phòng bệnh đặc biệt quan sát một chút, nếu không có vấn đề gì thì có thể chuyển qua phòng VIP rồi.”

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, “Cảm ơn.”

Giang Hán cười gượng một tiếng, “Không dám không dám, anh ấy đã hôn mê rồi, các người hôm nay chưa được vào gặp đâu, sáng mai sẽ được, về nghỉ ngơi đi.”Nói xong còn đưa mắt nhìn Ô Thuần Nhã, nói với Tư Không Viêm Nghiêu, “Cơ thể cậu ấy không chịu được vất vả đâu.”

Tư Không Viêm Nghiêu lại gật đầu, nâng tay ôm eo Ô Thuần Nhã, “Bảo bối, chúng ta về trước.”

Ô Thuần Nhã lúc này đã yên tâm mới cảm thấy mệt, tựa vào ngực nam nhân, gật đầu nói, “Ừ, Tuấn Nghị? Cậu theo bọn mình trở về đi, sáng mai lại đến.”

Mạc Tuấn Nghị bị Lâm Tịch kéo, lắc đầu, “Mình ở đây cùng anh ấy.”Chỉ cần chưa thấy nam nhân tỉnh táo hoạt bát, trái tim hắn vẫn không cách nào an ổn được.

Cậu thở dài, cũng không khuyên hắn nữa, Ô Thuần Nhã đành phải lấy áo khoác mà Tư Không Viêm Nghiêu khoác lên người mình khoác lên vai Mạc Tuấn Nghị, “Ừ, đừng để bị lạnh.”

Mạc Tuấn Nghị mím môi, cảm kích nhìn cậu, “Cảm ơn.”

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn Lâm Tịch và Văn Nhân Minh Húc, lúc này đã rất muộn, cũng không thể đuổi người ta đi, chỉ có thể nói, “Về cùng nhau đi.”

Lâm Tịch phất tay, “Thôi, tôi ở chỗ này cùng Tuấn Nghị, ngày mai ra thẳng sân bay cũng được.”Lần này cũng chỉ là về nhà xem một chút, cho nên không cần thu xếp hành lý gì gì đó, ở đây cùng Tuấn Tuấn cũng không có vấn đề gì, miễn cho cậu ấy lại suy nghĩ lung tung.

Tư Không Viêm Nghiêu không nhiều lời nữa, ôm Ô Thuần Nhã rời đi.

Văn Nhân Minh Húc thí điên thí điên chạy theo sau Hạ Dương, đến là vui vẻ. (thí điên thí điên kiểu điên cuồng thôi, để nguyên văn cho nó nghe chân chó tí)

Hạ Dương ghét bỏ quay đầu nhìn hắn, tức giận nói, “Cút về ổ chó của cậu đi!”

Văn Nhân Minh Húc mặc kệ Hạ Dương, vất vả lắm mới có một cơ hội thân cận, ai muốn về chứ! Hắn đâu có ngu!

Hạ Dương chẳng buồn lái xe, trực tiếp chui luôn vào xe của Tư Không Viêm Nghiêu, nhe răng nhếch miệng xoa chân.

Ô Thuần Nhã ở ghế phó lái quay người nhìn hắn, “Đau chân à?”

Hạ Dương gật đầu, ủy khuất nói, “Vừa rồi mải lo lắng quan tâm đến anh cả, bây giờ mới thấy đau.”Không chỉ đau, lại còn vừa tê vừa ê ẩm, hiện tại hắn ngồi mà hai chân vẫn thấy run run.

Ô Thuần Nhã chớp mắt mấy cái, vươn một ngón tay qua, chọt!

“Ngao ô ~~~ Chị dâu! Anh ~” Hạ Dương ngoác miệng gào to.

“Hố hố.”Ô Thuần Nhã cười mỉa thu tay, quay người lại, hừ! Ai biểu anh dám gọi tôi là ‘chị dâu’, đáng đời!

Văn Nhân Minh Húc ở bên cạnh nheo mắt, nở nụ cười đầy tà khí.

Tư Không Viêm Nghiêu lái xe đưa cả ba về biệt thự, xe của Hạ Dương liền trơ trọi đáng thương đậu ở bãi đỗ xe, về phần Mạc Tuấn Nghị, lúc này đang nhìn qua cửa thủy tinh nhìn Tư Không Dực Dương nằm sấp trên giường bệnh, các thiết bị y tế theo dõi đều hiển thị tình trạng bình thường.

“Tuấn Tuấn, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.”Lâm Tịch kéo cánh tay hắn.

Mạc Tuấn Nghị lùi về phía sau vài bước, ngồi ở ghế sofa mà Giang Hán đã Dực biệt bảo người mang đến, thở ra một hơi.

Lâm Tịch buồn cười nhìn hắn, “Giờ đã biết mình thích anh ta đến thế nào chưa?”

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, nhìn Lâm Tịch, “Anh đừng nói mát nữa được không?”

Lâm Tịch nhướn mày, “Sao nào? Chẳng lẽ anh nói sai?”

Mạc Tuấn Nghị không nói gì, thích hay không thì liên quan gì đến anh! Hừ, Dực Dương không sao là được rồi, hù chết hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi