BÁNH BAO NHÀ AI

Tư Không Viêm Nghiêu nhận được điện thoại của Giang Hán là lúc anh đang chơi cờ nhảy cùng Bánh Bao.

Bánh Bao tinh ranh cực kì, tựa trong lòng phụ thâ ncố ý phân tán lực chú ý của cha, chỉ chốc lát sau, thắng.

“Ố la ~~ Bánh Bao thắng rồi, Bánh Bao muốn được thưởng.” Bé đắc ý dào dạt hất đầu, cười hì hì nhìn cha.

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, đáp ứng, phần thưởng của con anh vẫn còn ít sao?

Bánh Bao vỗ vỗ móng thịt, vừa định yêu cầu phần thưởng, điện thoại của cha bé kêu lên.

“Có người gọi điện quấy rầy cha nè ~~~ có người gọi điện quấy rầy cha nè ~~~” Chuông điện thoại là giọng nói mềm nhẹ non nớt của Bánh Bao.

Ô Thuần Nhã khóe miệng giật giật, nhạc chuông này rất không phù hợp với khí chất lạnh lùng của nam nhân, cậu không chịu nổi mấy chuyện chấn động đâu, mỗi lần nghe thấy các loại nhạc chuông tiếng của Bánh Bao do nam nhân ghi lại cậu đều bị kích động sâu sắc, nhưng nam nhân vẫn cứ nghiêm mặt làm mặt than như cũ, tuy nhiên với hiểu biết của cậu, anh kì thực vô cùng hưởng thụ dáng vẻ mọi người xung quanh bị kích động, đúng là thú vui tà ác.

Tư Không Viêm Nghiêu nhéo nhéo hai má phúng phính của Bánh Bao, nghe điện.

Giang Hán bất đắc dĩ nói, “Dực Dương chắc phải ở lại bệnh viện thêm một khoảng thời gian nữa.”

Anh nhướn mày, hỏi, “Lý do.”

“….Khụ, vừa cắt chỉ đã làm vận động kịch liệt, miệng vết thương văng tung tóe, phải tiến hành khâu vết thương lần hai, với tốc độ khôi phục của anh ta, khoảng nửa tháng nữa là có thể xuất viện.” Nói xong hắn còn che miệng cười.

Tư Không Viêm Nghiêu ừ một tiếng rồi cúp máy, sau đó quay đầu nhìn một lớn một nhỏ đang ngửa mặt nhìn mình, vui vẻ cười xì một tiếng.

Rất ít khi nam nhân để lộ cảm xúc như vậy, Ô Thuần Nhã khó hiểu nghiêng đầu hỏi, “Có chuyện gì mà cười thế?” Không phải mới rồi còn nhíu mày sao?

Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay ôm lấy Bánh Bao, hai tay che kín tai bé, rướn người tựa đầu lên vai Ô Thuần Nhã, thấp giọng cười nói, “Anh của anh,vừa cắt chỉ xong lại vận động kịch liệt, miệng vết thương lại nứt ra rồi!”

Ô Thuần Nhã nhíu mày, vận động kịch liệt gì lại có thể làm nứt cả vết thương? Cúi đầu nhìn nam nhân đang giương mắt nhìn mình, thấy nụ cười của anh có chút ý tứ trêu chọc, nghĩ nghĩ, xoạt một cái, mặt đỏ lựng lên.

Cậu nâng tay gõ lên đầu nam nhân, tức giận nói, “Anh muốn chết hả!” Vận động kịch liệt….không phải chính là cái loại vận động kịch liệt đó sao, hai anh em nhà này đúng là lưu manh mà! Đáng đời!

Bánh Bao bị nam nhân che kín lỗ tai, không nghe được hai người đang nói cái gì, chỉ nhìn thấy phụ thân đỏ mặt đánh cha, bé bĩu môi nói, “Phụ thân, phụ thân lại bắt nạt cha rồi.” Gần đây chỉ cần phụ thân tâm tình không tốt thì sẽ lại đi bắt nạt cha, may mà lần nào cha cũng tự động để phụ thân bắt nạt.

Tư Không Viêm Nghiêu bỏ tay khỏi tai Bánh Bao, cúi đầu nói với bé, “Đó là phụ thân con đang tán tỉnh cha.” (-_- tán tỉnh?)

Ô Thuần Nhã nhấc chân đạp vào đùi nam nhân, “Nói vớ vẩn gì thế hả!” Vươn tay cướp con về, cậu ôm Bánh Bao vào ngực, “Phụ thân muốn ngủ trưa, Bánh Bao có muốn ngủ cùng phụ thân không?” Vừa rồi nhìn hai cha con chơi cậu đã thấy hơi buồn ngủ.

Bánh Bao lắc đầu, “Con không muốn ngủ đâu, muốn cùng cha đi thăm bác quái vật cơ.” Hôm nay là thứ sáu cuối tuần, nhà trẻ được nghỉ, mười giờ sáng bé mới từ ổ chăn chòi dậy, ca ca có hoạt động ở trường, không ở nhà, cho nên buổi sáng bé chỉ có thể đi quấy rầy phụ thân.

Nhưng rõ ràng là mười giờ sáng phụ thân bé mới dậy, giờ là mấy giờ? Mới hơn một giờ chiều, phụ thân bé vậy mà đã lại buồn ngủ rồi? Đây là cái nhịp sống gì? Đây phải đổi lại thành nhịp sống của heo lười ấy!

Ô Thuần Nhã bĩu môi, nghiêng người nằm trên giường, hai ngày nay cậu cảm thấy bụng lớn lên, vấn đề là, mới mang thai ba tháng rưỡi có thể nhìn ra được sao? Lúc này cậu mang thai còn chưa được mấy tháng, lẽ nào là ăn nhiều quá?

Thấy dáng vẻ lười biếng của cậu, Tư Không Viêm Nghiêu vươn qua hôn lên môi cậu, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi.”

Cậu gật đầu, nhắm mắt lại, sau đó lập tức mở mắt, hỏi, “Tống Thụy thế nào?”

Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, anh còn nghĩ bảo bối sẽ không hỏi. Anh nói, “Bị đưa đến bệnh viện tâm thần.” Tống Nam Phong dùng thủ đoạn gì đưa con ra khỏi trại tạm giam thì anh không biết, chỉ biết là giờ Tống Thụy đang ở bệnh viện tâm thần Tây Sơn tiếp nhận trị liệu.

Ô Thuần Nhã sửng sốt, nhíu mày, “Thực sự điên rồi?”

Nam nhân ngoài ý muốn nhướn mày, bảo bối có ý gì? Cảm thấy là cậu ta giả điên để trốn tránh pháp luật?

Ô Thuần Nhã từ từ nhắm hai mắt than thở, “Em chỉ là thấy cậu ta rất đáng thương, chẳng qua chỉ là thích anh mà thôi, tính cách hơi cực đoan, nhưng cũng nên chịu chút trừng phạt.” Cậu và Tống Thụy vốn không có thâm cừu đại hận gì, nếu nói kĩ thì cũng là cậu cướp người trong lòng của cậu ta, cơ mà kiểu tiết mục vì yêu sinh hận này coi bộ có vẻ hay gặp.

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, xoa tóc cậu nói, “Anh biết rồi, anh sẽ không can thiệp vào.” Về phần anh anh có ý gì, không liên quan đến anh. Nhưng nhìn anh anh như vậy, hiện tại cũng chẳng còn tâm tình gì để ý chuyện này.

Nam nhân bế Bánh Bao ra khỏi phòng nghỉ, thấy con không nói lời nào, cúi đầu nhìn bé, nhướn mày nói, “Đang nghĩ gì?” Nhìn khuôn mặt nhăn tít cả lại kìa, sắp kẹp chết được một con muỗi rồi.

Bánh Bao ngồi trên cánh tay nam nhân, một móng thịt khoát trên vai anh, một móng thịt quơ quắng trong không trung, nói, “Phụ thân quá thiện lương!” Nghĩ bé nghe không hiểu à? Phụ thân bé không muốn so đo với cái tên Tống Thụy kia.

Tư Không Viêm Nghiêu hiểu rõ cười cười, thấp giọng nói, “Con muốn trả thù?”

Bánh Bao dùng sức gật đầu, dám làm hại phụ thân, tuy phụ thân không bị thương, nhưng cũng đã chịu kinh hách, đương nhiên là phải trả thù! Huống chi bác quái vật còn phải nằm viện, sao có thể khinh địch mà tha cho Tống Thụy được!

“Bánh Bao muốn làm thế nào?” Nam nhân vừa bế con xuống lầu vừa hỏi.

Bánh Bao bĩu môi, than thở, “Con cũng không biết nữa.”

Vào gara, Tư Không Viêm Nghiêu để con ngồi ở ghế phó lái, thắt dây an toàn, khởi động xe, rồi anh nghiêng đầu nhìn Bánh Bao vẫn còn đang rối rắm, nở nụ cười.

“Bánh Bao, có muốn đi xem không?”

Bánh Bao sửng sốt, sau đó gật đầu nói, “Dạ muốn!” Bé muốn đi xem tận mắt, xem xem Tống Thụy kia có phải điên thật rồi hay không.

Bệnh viện tâm thần Tây Sơn.

Tư Không Viêm Nghiêu ngừng xe ở ven đường, nhìn tường bệnh viện cao cao, không khỏi thầm nghĩ, đây là bệnh viện hay nhà tù vậy? Không ngờ lại xây tường ngoài cao như thế.

Bánh Bao tò mò quay đầu nhìn. Bé nhớ rõ trước kia ở đây là trường học, giờ cư nhiên lại cải tạo thành bệnh viện tâm thần?

Tư Không Viêm Nghiêu mở cửa xe bế bé ra, Bánh Bao quẫy chân, ồn ào, “Bánh Bao muốn tự đi.”

Nam nhân nhướn mày, cúi người đặt bé xuống đất, nắm móng thịt của bé chậm rãi bước đến cổng lớn.

Cảnh sắc bên trong dãy tường cao lại không tồi, có cây có cỏ có núi…không có nước.

Vào đến sảnh bệnh viện hỏi phòng bệnh của Tống Thụy, nam nhân nhướn mày, phòng đơn?

Phó viện trưởng đi cùng lau mồ hôi trên trán, thấp giọng nói, “Tình huống của Tống tiểu công tử có chút đặc biệt.”

Nam nhân khó hiểu nghiêng đầu nhìn hắn, đặc biệt? Bệnh tâm thần còn chưa đủ đặc biệt sao?

Phó viện trưởng xem hiểu được ánh mắt của anh, chỉ đành chống đỡ tầm mắt lạnh như băng của anh, nói, “Từ khi Tống tiểu công tử vào đây không hề nói một câu, nghe nói lúc ở trại tạm giam cũng như vậy, cứ như đã biến thành một người câm điếc.”

Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, ý chính là, đã bị hành động của bản thân dọa rồi? Không nói được nữa? Lừa ai chứ, cái âm thanh gầm rú lúc ấy không nhỏ chút nào đâu.

Bánh Bao ngửa đầu hỏi, “Thúc ấy có ăn cơm không ạ?”

Phó viện trưởng vẫn luôn một mực trộm nhìn Bánh Bao, liên tục tán thưởng đứa nhỏ này đáng yêu, bụ bẫm mập mạp, nhưng nhị thiếu gia mang một đứa nhỏ đến đây để làm chi? Hơn nữa bé con này là ai, nhìn có vẻ có quan hệ rất tốt với nhị thiếu gia!

Lắc đầu, phó viện trưởng nói, “Có ăn, nhưng ăn rất ít, giờ cả người cậu ta đều gầy trơ xương.”

Khi nói chuyện, Tư Không Viêm Nghiêu đã dắt Bánh Bao đi tới trước cửa phòng bệnh của Tống Thụy, phó viện trưởng nhìn xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, thấy Tống Thụy đang ngồi đưa lưng với cửa, không khỏi quay đầu hỏi, “Nhị thiếu gia có muốn vào không?”

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, phó viện trưởng liền cầm chìa khóa mở cửa. Nơi này mỗi phòng bệnh đều bị khóa lại, chỉ có bác sĩ và y tá mới có chìa khóa mở.

Đẩy Bánh Bao vào phòng trước, Tư Không Viêm Nghiêu chặn phó viện trưởng đang muốn đi vào, lạnh lùng phun ra một câu, “Không cần anh đi cùng.” Xoay người, đóng cửa lại.

Phó viện trưởng ở bên ngoài bĩu môi, thôi quên đi, không phải là hắn chỉ muốn hóng chuyện thôi sao, không có cơ hội thì thôi.

Tống Thụy mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, coi như không nghe thấy âm thanh đóng cửa, cứ thế nhìn đại thụ ngoài cửa sổ, cây kia đã trụi sạch lá, chỉ còn trơ lại cành cây khô héo.

Tư Không Viêm Nghiêu đi đến chiếc ghế đối diện giường bệnh, ngồi xuống, vươn tay ôm Bánh Bao ngồi lên đùi mình.

Hai cha con cũng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Tống Thụy.

Tống Thụy dời mắt, quét qua hai người bọn họ một cái, sau đó khô khốc khàn khàn kêu lên một tiếng, “…..Viêm Nghiêu ca ca…..”

Nam nhân nhướn mày, quả nhiên là giả vờ sao?

Bánh Bao nhíu mày, cư nhiên dùng chiêu hạ lưu này để trốn tránh pháp luật.

Bất mãn bĩu môi, Bánh Bao thẳng thừng nói, “ Tống thúc thúc, thúc thật đê tiện.”

Tống Thụy sửng sốt, nhìn về phía Bánh Bao, nghiêng người cười nói, “Các người nghĩ tôi muốn ở đây sao?” Nụ cười đầy chua xót cùng tuyệt vọng.

“Tôi cứ tưởng rằng ba tôi rất thương tôi, nhưng giờ suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi mới nhận ra, ở trong lòng ông ấy, tôi cũng có thể tùy tiện lợi dụng như vậy.” Hắn đã lâu chưa nói chuyện, cho nên giọng nói trở nên nghẹn ứ thô ráp.

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, đám hỏi của nhà họ Tống và nhà họ Sở anh cũng biết tin, nghe nói là Tống Nam Phong chủ động quẳng con đi.

Tống Thụy cười khổ nhìn nam nhân, hốc mắt đẫm nước, “Viêm Nghiêu ca ca…..nếu không có Ô Thuần Nhã……….Anh……có thể nào chấp nhận em không?”

Nam nhân quyết đoán lắc đầu, “Sẽ không.”

Tống Thụy cười đến thê thảm, cúi đầu nỉ non, “Đúng rồi, em biết, anh sẽ không bao giờ thích em đâu.”

Bánh Bao nghe mà nhíu mày, tức giận nói, “Cho dù có như vậy thúc cũng không được phép tổn thương phụ thân tôi! Cho dù phụ thân không bị thương, nhưng giờ bác quái vật đang nằm trong bệnh viện đó!”

Tống Thụy từ trên giường đứng lên, đi tới trước người nam nhân, bàn tay run rẩy vươn ra sờ soạng khuôn mặt tròn tròn của Bánh Bao, lại bị Bánh Bao né đi.

Nam nhân nhíu mày, “Cậu muốn làm gì!” Con của anh có thể tùy tiện sờ sao?

Tống Thụy nhìn Bánh Bao, cười cười, hỏi nam nhân, “Cho em ôm một cái, có được không?”

Tư Không Viêm Nghiêu vừa định cự tuyệt, Bánh Bao trong lòng anh đã rành rọt đáp, “Ôm đi!” Bé muốn xem xem, người này còn muốn giở trò gì!

Cúi thắt lưng, hắn vươn hai tay cố sức ôm lấy Bánh Bao trong lòng nam nhân, như thể sức nặng quá lớn, thân mình hắn lảo đảo ngã ngồi lại giường.

Bánh Bao kinh ngạc hé miệng, nghiêng đầu nhìn Tống Thụy, người này gầy quá.

Móng thịt cầm lấy cánh tay hắn, cánh tay như có bệnh chẳng khác nào một khối xương tử thi, cứng rắn sờ không thấy thịt.

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Bánh Bao, Tống Thụy nở nụ cười, cười đến thực vui vẻ.

Kì thực hắn còn rất trẻ, mới 24 tuổi mà thôi, nếu không phải hắn để tâm mấy chuyện yêu đương vụn vặn, có thể hắn sẽ có một cuộc sống khác, cũng sẽ tìm được hạnh phúc thật sự thuộc về mình.

“Viêm Nghiêu ca ca….giúp em nói với cậu ta một câu xin lỗi, còn cả anh Dực Dương nữa, thực sự rất xin lỗi…”

Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày nhìn Tống Thụy, không hiểu hắn tại sao lại đột nhiên suy nghĩ cẩn thận như vậy.

Tống Thụy thăm dò hôn lên khuôn mặt Bánh Bao, nhẹ giọng nói, “Bánh Bao thật đáng yêu.” Nói xong thả Bánh Bao ra, đứng thẳng dậy nhìn nam nhân, “Viêm Nghiêu ca ca, chúc các người hạnh phúc.”

“Vì sao?” Hành động của Tống Thụy thực sự rất khác thường, chẳng lẽ mấy ngày nay không nói gì đã suy ngẫm cẩn thận rồi? Đã nhận ra chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu?

Tống Thụy lắc đầu, nói với anh, “ Viêm Nghiêu, anh đừng lo, em sẽ không làm chuyện gì hại Ô Thuần Nhã nữa đâu,em cũng sẽ nhận trừng phạt, anh yên tâm.” Nói xong tựa hồ là mệt mỏi, hắn ngã nằm xuống giường, từ từ nhắm hai mắt, “Hai người đi đi.”

Nam nhân nhíu mày nhìn hắn, thấy hắn không định nói gì nữa anh cũng không mở miệng ép buộc, vươn tay kéo móng thịt của Bánh Bao, hai người rời khỏi phòng bệnh.

Phó viện trưởng vẫn chờ hai người ở bên ngoài, thấy bọn họ đi ra thì dùng con mắt tò mò nhìn vào trong, thấy Tống Thụy có vẻ muốn ngủ, không khỏi buồn bực nói, “Còn chưa tới thời gian ngủ mỗi ngày mà, sao đã ngủ rồi?”

Tư Không Viêm Nghiêu cúi người bế Bánh Bao, không phản ứng phó viện trưởng, bước nhanh ra ngoài.

Bánh Bao bĩu môi rúc vào lòng anh, đến khi ngồi lên xe, mới than thở, “Cha, con cảm thấy không được ổn lắm.”

Nam nhân gật đầu, anh cũng nhận ra có chỗ nào đó không bình thường.

Hai người đi rồi, Tống Thụy mở mắt, nước mắt theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi