BẠO QUÂN SỦNG HẬU

Khi An Trường Khanh còn nhỏ, có một đoạn thời gian dài không hiểu, vì sao đều là con trai của phụ thân, lại chỉ dành mắt lạnh cho y. Dù là gia yến ngày tết hay đi dự tiệc nhà khác, y đều bị xem thường hoặc quên mất đi. Còn luôn có hạ nhân lấy ngày tháng Dư di nương từng được sủng ái tới châm chọc y, nói những ngày tháng rực rỡ y không nhớ rõ, càng cảm thấy ủy khuất bất bình. Không phải y không hâm mộ hai vị huynh trưởng, chỉ là nhiều lúc thất vọng, liền học được không chờ mong.

Nhưng mà nghi hoặc luôn chôn sâu dưới đáy lòng. Y không dám đi hỏi Dư thị, sợ mẫu thân đau lòng. Một lần duy nhất nói ra oán hận, vẫn là nói với Tiêu Chỉ Qua. Sau đó y được Tiêu Chỉ Qua khuyên giải học buông cái gọi là thân tình phụ tử, không ôm bất luận mong đợi gì với An Tri Khác.

Nhưng mà khi y quyết định buông, chôn chặt nghi vấn khi còn bé dưới đáy lòng, lại vào lúc này đột nhiên có đáp án.

Đáp án hoang đường buồn cười như vậy, thật ra rất phù hợp với tính ích kỷ của An Tri Khác.

An Trường Khanh từng lưu chút không cam lòng, cứ vậy tan thành mây khói.

Y nhìn Dư thị lo lắng, cầm tay bà nhẹ giọng trấn an: "Hồng văn chỉ là việc nhỏ, kỳ thật con viết thư nói với mẫu thân, là vì một chuyện khác......"

Nói tới đây, An Trường Khanh dừng một chút, có chút khó mở miệng, y theo bản năng quay đầu nhìn Tiêu Chỉ Qua một cái, chạm đến bao dung cùng cổ vũ dưới đáy mắt nam nhân. Y chậm rãi thở ra, nhìn Dư thị tiếp tục nói: "...... Mẫu thân còn nhớ trong thư con nhắc đến tộc Giao Nhân? Tộc Giao Nhân không phân biệt nam nữ, người mang hồng văn đều có thể sinh con......"

"Đại khái là con có huyết mạch tộc Giao Nhân, cũng...... cũng có thể sinh con." Khẩn trương mà nhìn biểu tình của Dư thị, An Trường Khanh theo bản năng xoa bụng nhỏ bằng phẳng, rốt cuộc nói ra bí mật của hai người: "Hiện tại con đã có thai gần bốn tháng, mẫu thân...... sắp làm bà ngoại."

Dư thị vừa như đã hiểu, vừa như không hiểu, sắc mặt có chút mờ mịt mà nhìn y.

An Trường Khanh sợ dọa bà, nói xong cũng không lên tiếng nữa, qua một lúc lâu, mới nghe Dư thị thở ra một hơi thật sâu: "Là thật sao? Nhưng có tổn hại tới thân thể của con không?"

Nói xong lại kéo An Trường Khanh đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng trên bụng nhỏ của y, biểu tình lại hơi do dự: "Sắp bốn tháng, sao không lớn ra chút nào? Có phải đại phu khám sai rồi không? Nhà chúng ta từ đâu có huyết mạch tộc Giao Nhân......"

Nói được nửa, chợt nghĩ tới cha mẹ mình. Việc huyết mạch, thật sự không nói được. Thần sắc bà hơi ảm đạm, cuối cùng thở dài thật sâu, mặt lộ vẻ áy náy: "Là ta liên luỵ con." Bởi vì bà xuất thân thanh lâu, hai đứa con từ nhỏ đã chịu chỉ trích, giờ lại vì cha mẹ không rõ huyết mạch, con trai lớn rõ ràng là thân nam tử, lại có thai.

"Không có mẹ làm sao có con? Giữa mẹ con đào đâu ra liên lụy?" An Trường Khanh thấy bà áy náy, vội vàng kéo tay bà an ủi: "Tuy lúc đầu cảm thấy có chút quái dị, nhưng lâu ngày, lại cảm thấy có con cũng khá tốt."

"Vương gia cũng vui mừng, có phải không?" An Trường Khanh dùng khuỷu tay đụng Tiêu Chỉ Qua, đưa mắt ra hiệu với hắn.

Tiêu Chỉ Qua lập tức phụ họa: "Nhạ Nhạ nói đúng. Đây là huyết mạch của ta cùng Nhạ Nhạ, chúng ta đều rất mong chờ đứa nhỏ này. Chỉ là hiếm thấy nam nhân sinh con, vì để ngừa vạn nhất, mới muốn hỏi nhạc mẫu biết rõ sự tình hay không."

Dư thị nghiêm túc suy nghĩ một phen, nhưng bà thật không biết chút gì về cha mẹ thân tộc, từ lúc bắt đầu có ký ức, là bà lớn lên ở thanh lâu. Khi còn bé có lão ma ma và nữ tiên sinh dạy bà thi thư lễ nghi cầm kỳ thư họa. Chờ lớn hơn chút, thanh danh cũng truyền ra ngoài, bắt đầu ra ngoài giao thiệp với khách nhân ngưỡng mộ mà tới, sau đó...... tình đầu ý hợp với An Tri Khác, được ngồi kiệu nhỏ nâng vào An phủ.

"Thật sự ta không biết, chỉ có một khối ngọc bội Song Ngư người thân để lại. Vì trên ngọc bội có khắc một chữ "Dư ", nên ta mới họ "Dư "."

Vốn cho rằng Dư thị sẽ biết chút gì, nhưng không ngờ ngay cả bà cũng không biết. An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua liếc nhau, âm thầm thở dài, trên mặt lại không nhiều lời, tránh Dư thị lại tự trách: "Mẫu thân cũng không biết thì thôi, Vương gia sẽ phái người đi tra. Hôm nay đi đường mệt nhọc, con đã bảo An Phúc dọn dẹp tướng viện, không bằng đi nghỉ ngơi trước đi."

Dư thị thở dài, chỉ có thể theo họ đến hậu viện.

Đoàn người đến Nhạn Châu đã là buổi chiều, dùng phong yến lại đến thư phòng trao đổi một lúc lâu, chờ ra ngoài, sắc trời đã tối tăm. An Trường Khanh cùng Dư thị đến viện tử thu dọn. Đám nha hoàn đã nhanh nhẹn chỉnh lý xong rương hòm đồ dùng. Những nha hoàn này đều là nữ nông hộ chọn ra từ thôn trang, trải qua dạy dỗ mới đến hầu hạ Dư thị cùng An Nhàn Ngọc. Hiện giờ mang đến Nhạn Châu, càng linh hoạt lại làm việc lưu loát. Không cần chủ nhân dặn dò, cũng đã an trí thỏa đáng tất cả.

Thấy trong viện đã gọn gàng ngăn nắp, không thể giúp cái gì, An Trường Khanh ngồi chốc lát, liền cùng Tiêu Chỉ Qua trở về chính phòng.

Mấy ngày nay y thích ngủ, mỗi ngày sớm muốn nghỉ ngơi. Tiêu Chỉ Qua biết thói quen của y, chờ y rửa mặt xong, lại bưng bồn gỗ nhỏ, đổ nước vừa ấm, để An Trường Khanh ngâm chân.

Tháng 8 là lúc thời tiết nóng bức, An Trường Khanh mặc trung y ngắn, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài. Chân đi một đôi giày mềm. Tiêu Chỉ Qua cũng mặc kệ việc này nên do hạ nhân làm, chờ An Trường Khanh ngồi vào mép giường, liền tự cởi giày cho y, giúp y ngâm chân.

Lúc trước An Trường Khanh kháng nghị vài lần không có kết quả, cũng không giãy giụa vô ích, ngoan ngoãn để hắn xoa nắn gan bàn chân. Nghe nói đây là biện pháp học cùng Hồ Thị Phi, có thể rơ mạch máu thai nhi phát triển càng tốt, lại có thể phòng bệnh phù chân.

Nam nhân quỳ một gối bên bồn nước, đặt một chân y lên đầu gối mình, cúi đầu rũ mắt xoa bóp lòng bàn chân cho y, gương mặt thường ngày lãnh ngạnh chỉ có khi đối mặt An Trường Khanh mới có thể nhu hòa xuống, không ai nhìn thấy thần sắc ôn nhu này.

An Trường Khanh mím môi, bên môi lộ ra ý cười đùa giỡn: "Nếu để người ta biết Bắc Chiến Vương ở nhà còn phải rửa chân cho Vương phi, sợ khó giữ uy nghiêm."

"Uy nghiêm với người ngoài." Tiêu Chỉ Qua không ngẩng đầu, chuyên tâm ấn lòng bàn chân y: "Nhạ Nhạ không giống bọn họ."

Vốn định cười nhạo một chút, không ngờ bị hắn nói cho lòng mềm nhũn. An Trường Khanh cuộn ngón chân, mũi chân chọc chọc ngực hắn, bỗng nhiên nói: "Vương gia cũng không giống."

Tiêu Chỉ Qua ngước mắt nhìn y, đáy mắt đều là tình ý.

An Trường Khanh cười, nói ra lời đã giấu trong lòng hồi lâu cho hắn: "Ta cũng chỉ sinh con cho Vương gia." Nếu là người khác, dù y có huyết mạch dị tộc, y tuyệt không đồng ý lấy thân nam nhân sinh con. Không liên quan nguy hiểm hay không, chỉ là mười mấy năm qua y vốn có quan niệm y vô pháp tiếp nhận lấy thân nam tử sinh nhi dục nữ vì nam nhân khác.

Nhưng nếu người này đổi thành Tiêu Chỉ Qua, vô pháp tiếp nhận cùng bất an, tất cả hóa thành vui mừng.

Giống hắn vì y có thể không nạp thiếp đoạn tuyệt huyết mạch, y cũng có thể vì hắn vượt qua khó chịu trong lòng, khắc phục sợ hãi dị loại. Chỉ cần mỗi khi nghĩ đến trong bụng có "hạt giống" huyết mạch của hai người, tất cả thấp thỏm bất an liền hóa thành kiên định.

Mà mỗi tiếng nói cử động của Tiêu Chỉ Qua, càng là ngọn nguồn kiên định tín niệm của y.

Giờ lại nhớ đến kiếp trước, trừ bỏ tiếc nuối đời trước yếu đuối nhát gan, vì đời này vui mừng nhiều hơn. Mừng ông trời mang cơ hội cho y, mừng thầm vào ngày đại hôn, y lấy hết can đảm nắm lấy tay hắn.

Vì thế mới ngày ngày làm bạn. Vô luận mưa gió chìm nổi, bọn họ luôn cùng vượt qua.

Tiêu Chỉ Qua dùng khăn vải lau khô chân cho y, lại quý trọng hôn lên chân y: "Vất vả cho Nhạ Nhạ."

An Trường Khanh thuận thế cuốn chăn lăn vào giường, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt cùng đôi mắt thấm đầy ý cười: "Vương gia vất vả."

Tiêu Chỉ Qua chưa phản ứng lại, đợi thấy y ý vị thâm trường tươi cười mới hiểu được, hầu kết lăn lộn vài cái, Tiêu Chỉ Qua thật sâu nhìn y, nói: "Không vất vả, để ta đi đổ nước."

Nói xong bưng chậu nước lên, tuy bước chân vẫn vững vàng, nhưng bóng dáng lại chật vật chạy trối chết.

Chờ đổ nước về, An Trường Khanh còn chờ hắn. Đợi hắn cởi giày lên giường, liền chủ động tiến sát vào lòng hắn.

Từ khi xác nhận mang thai Tiêu Chỉ Qua vẫn luôn quy quy củ củ, quá khó chịu liền ra ngoài luyện bộ quyền pháp rồi trở về. An Trường Khanh nghĩ vấn đề mình từng hỏi, ý xấu mà kề hắn càng gần.

Hô hấp của Tiêu Chỉ Qua trầm xuống, khắc chế đè lại vai y, không cho y lộn xộn.

An Trường Khanh phình má, nhỏ giọng nói thầm: "Hồ đại phu nói qua ba tháng đầu liền có thể......"

Tiêu Chỉ Qua bị y nói trúng tâm, lại nghĩ y là nam nhân, vẫn khác với nữ nhi mang thai. Rốt cuộc không dám mạo hiểm, khắc chế mà mím môi, bàn tay to ấn sau lưng y, chặt chẽ ôm lấy người, khàn giọng ra lệnh: "Không cho nói, ngủ."

Kế hoạch thất bại, An Trường Khanh méo miệng, mặt dán ở ngực hắn, rốt cuộc thành thành thật thật mà ngủ.

***

Ngày thứ hai, An Trường Khanh cùng Dư thị và An Nhàn Ngọc ra ngoài. Ở Nghiệp Kinh nhiều quy củ, nữ quyến gia đình giàu có ngày thường ít ra cửa. Tới Nhạn Châu lại không cần cố kỵ, muốn ra thì có thể tùy thời ra.

Trong thành Nhạn Châu náo nhiệt hơn lúc An Trường Khanh mới tới rất nhiều. Không có người Bắc Địch quấy rầy, cửa hàng lớn bé lại bày ra, tiếng kêu mua bán cùng cò kè mặc cả không dứt bên tai.

Lúc đầu làm ăn buôn bán cũng không có tốt như vậy. Nhưng từ khi gần vạn "Bạch Đinh quân" bị lưu đày tới Nhạn Châu, dân cư Nhạn Châu gia tăng mãnh liệt, vì bá tánh bên ngoài đều tham dự gia cố tường thành cùng tu sửa ngoại thành, trong tay mỗi người đều có chút tiền bạc cùng gạo thóc, thiếu đồ sẽ tự nhiên vào thành mua, khiến cho trong thành càng ngày càng náo nhiệt lên.

Dư thị và An Nhàn Ngọc chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như thế. Trước khi tới hai người chỉ cho rằng Nhạn Châu hoang vắng cằn cỗi, mấy năm chiến tranh liên tục, lại không nghĩ tới sẽ náo nhiệt phồn vinh như thế, tốt hơn rất nhiều so với hai người tưởng tượng.

An Trường Khanh vừa đi vừa giới thiệu tập tục nhân tình của Nhạn Châu cho các nàng, An Nhàn Ngọc thường hỏi mấy câu, mẹ con ba người xưa nay chưa từng tự tại như thế. Đi dạo một phố, Dư thị liền hơi mệt mỏi, An Trường Khanh đưa hai người đến trà lâu, uống trà nghe tiên sinh kể chuyện.

Ba người và hai hộ vệ mới vừa ngồi xuống, liền nghe thuyết thư tiên sinh gõ bàn một cái, ngữ điệu vang vang nói: "Lần này kể cho các vị nghe kiếp trước của Bắc Chiến Vương cùng Vương phi, một là chiến thần Thiên giới, một lại là Hồ vương Yêu giới......"

Mọi người sôi nổi reo hò, hứng thú ngẩng cao. Hiển nhiên hết sức mong đợi chuyện mới.

"!!!"An Trường Khanh chưa kịp nuốt ngụm trà, thiếu chút nữa thất thố phun ra ngoài. Khó khăn nuốt xuống, bị sặc đến đỏ bừng mặt.

Y trừng lớn mắt hỏi hai hộ vệ đạm nhiên, tựa hồ đã sớm biết: "Đây là chuyện gì?"

Dư thị cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng An Nhàn Ngọc còn duỗi dài cổ nhìn phía trước, mặt đầy hứng thú bừng bừng —— bọn họ tới muộn, ngồi ở một góc hẻo lánh.

Ai ngờ hai hộ vệ còn vô cùng vinh dự, giải thích cho An Trường Khanh: "Hình như từ Nghiệp Kinh truyền đến không ít thoại bản, bá tánh Nghiệp Kinh vô cùng kính yêu Vương gia và Vương phi, liền biên soạn rất nhiều thoại bản tán dương. Thư sinh Nhạn Châu vừa thấy, tất nhiên không thể lạc hậu. Vương gia trấn thủ Nhạn Châu nhiều năm, Vương phi lại một lòng cầu phúc lợi cho bá tánh Nhạn Châu, sao bá tánh Nhạn Châu có thể không so sánh với Nghiệp Kinh? Liền có thư sinh đặc biệt viết thoại bản mới ca tụng Vương gia và Vương phi. Nghe nói trừ thoại bản, còn có không ít thơ ca đó!"

Chỉ là thơ ca không được hoan nghênh như thoại bản với thuyết thư tiên sinh, mới không có danh tiếng thôi. Hiện giờ được hoan nghênh nhất ở trà lâu đó là chuyện kiếp trước của Vương gia và Vương phi. Phàm là có sân, cả buổi đều chật ních!

Ngay cả binh viên trong quân doanh đều là đối tượng hâm mộ của các bá tánh, không chỉ có thể bảo vệ quốc gia, còn có thể ngày ngày nhìn thấy Vương gia và Vương phi!

Tác giả có lời muốn nói:

#viết vào chỗ trống#

Túng Túng: Ta rất muốn ___, nhưng mà không được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi