BẤT BÁO

Trong phòng khách sáng lên sắc đèn ấm áp, hương vị của trà dần tỏa ra, khẽ vuốt lên thần kinh của con người, phảng phất như không khí xung quanh đều hòa vào.

Cảnh Hạo giật mình nhớ về quá khứ, khi đó thỉnh thoảng hai người sẽ ngồi uống trà như vậy, hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm khi có được. Hồi đó hắn cũng không thấy có gì đáng quý trọng cả, nhưng sau khi Thiệu Trạch bỏ đi, hắn lại bắt đầu nhớ lại quãng thời gian đó hết lần này tới lần khác, nhưng làm bạn với hắn chỉ còn nỗi nhớ nhung và cô đơn vô tận.

Hiện tại hắn rốt cuộc đã gặp lại y, lúc này đây lịch sử tuyệt đối sẽ không tái diễn.

Cảnh Hạo đổi một tư thế thoải mái, lần đầu tiên cảm thấy hai năm qua nhẹ nhàng như vậy, giống như ngồi cùng người này, dù cho không có lời nào để nói cũng khiến trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Thiệu Trạch có chút khó tin, trước kia đều là y quấn lấy Cảnh Hạo, nay lập trường của họ tựa hồ đổi cho nhau, ví dụ như vừa nãy y mới uống mấy ngụm trà, Cảnh Hạo liền vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh y. Y im lặng nhích ra bên cạnh, ông chủ Cảnh lập tức nối gót nhích lại gần.

Cảnh Hạo đưa tay chống lên sofa, giam cả người y vào trong lòng, tốt bụng nhắc nhở “Ngoan chút đi, em còn nhích nữa là sẽ ngã xuống đấy.”

Thiệu Trạch đoán kể cả y có chạy qua đối diện, Cảnh Hạo vẫn sẽ đi theo, nên y liền chớp mắt mấy cái, chậm chạp rụt người vào trong, tìm chỗ ngồi thoải mái, ôm tách trà uống.

Lông mi của y cong lên một độ cong xinh đẹp, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, có vẻ cao quý mà ngoan ngoãn, Cảnh Hạo chăm chú nhìn vài lần, không khỏi khẽ xoa đầu y “Tên đầy đủ của em là gì?”

“Tôi họ Thiệu.” Lần này Thiệu Trạch không giấu diếm nữa, y nghiêm túc nhìn hắn “Thiệu Trạch.”

Cảnh Hạo ngẩn ra, hắn có từng điều tra tư liệu về ông chủ của DR, nếu nhớ không lầm, bạn đời của ông ta vừa vặn họ Thiệu, đây là trùng hợp sao? Hắn không khỏi hỏi “Ông chủ DR là gì của em? Hoặc là bạn đời của ông ta là gì của em?”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, mặt đầy thuần khiết vô tội “Hử?”

Cảnh Hạo lập tức biết là nhất định tồn tại một mối quan hệ nào đó, hắn nâng cằm y lên, tiếp theo nhịn không được dùng ngón cái vuốt nhẹ mấy cái lên làn da y, kiên nhẫn hỏi “Không thể nói à?”

Thiệu Trạch cảm thấy mình đang bị đùa giỡn, yên lặng một giây, y liền đưa tay đập tay của ông chủ Cảnh xuống, nghĩ một lát “Sau này tôi sẽ nói cho anh.”

Cảnh Hạo nhìn y, không tiếp tục đề tài này nữa. Hắn không khỏi rơi vào trầm tư, Thiệu Trạch vừa thông minh vừa có thực lực, vả lại có quan hệ với ông chủ DR, nói không chừng y đúng là người thừa kế, ngộ nhỡ tương lai có một ngày kế thừa, phỏng chừng sẽ không trở lại nữa… Ông chủ Cảnh ngồi đó trầm mặc, bắt đầu suy xét tới khả năng giết hết đám người DR, sau đó giam Thiệu Trạch lại, đè ở trên giường làm như vầy, như vầy, rồi lại như vầy.

Thiệu Trạch quan sát hắn “Sao vậy?”

“Không có gì.” Cảnh Hạo lấy lại tinh thần, giơ tách trà ở trên bàn lên rồi đặt xuống. Thiệu Trạch nhìn một lúc liền rót đầy cho hắn rồi lại lùi về. Cảnh Hạo không lập tức cầm lên, hắn hơi nghiêng người, buông mắt nhìn y “Khi nào em được vào tầng trung tâm?”

Thiệu Trạch trầm mặc nửa giây, nghiêm túc nói “Đây là bí mật của tổ chức, tôi không thể tiết lộ.”

Cảnh Hạo thản nhiên quan sát y, sáng tỏ hỏi “Vậy biệt danh cũng không thể nói đúng không?”

“Không.” Thiệu Trạch cười cười “Nếu có thể… tôi sẽ nói cho anh.”

Cảnh Hạo kinh ngạc nhướn mày, xoa đầu y, vừa lòng ừ một tiếng “Lần này định ở lại Nhất Duyên bao lâu?”

“Không biết, chắc cũng lâu.” Thiệu Trạch nói “Ông chủ cảm thấy khu một cách khu chín quá xa, nên muốn xây dựng chi nhánh ở đây, tạm thời do tôi quản lý.”

Cảnh Hạo hơi giật mình, lập tức vui mừng, thế nhưng bên ngoài lại không có biểu hiện gì, hắn bình tĩnh gật đầu “Em có thể nhờ tôi giúp đỡ. Bên em có kỹ thuật của DR, chuyện này không cần bận tâm, nhưng hiện tại còn thiếu nguyên liệu, tôi lại có đường dây.” Hắn dừng một chút, mê hoặc nói “Hoặc là em có thể mua trực tiếp từ tôi, tôi sẽ bán giá gốc cho em, thế nào?”

Thiệu Trạch cười tít mắt nhìn hắn “Điều kiện?”

Cảnh Hạo hôn lên trán y “Em thông minh như vậy mà, tự đoán đi.”

Thiệu Trạch “…”

Thiệu Trạch nói “Không còn sớm nữa, khi nào anh về?”

“Tôi không muốn về thì sao?”

Thiệu Trạch nhân từ gật đầu “Được thôi, nhưng mà giá hơi mắc đó. Anh phải đem toàn bộ thế lực ở Nhất Duyên cho tôi, tôi có thể cho anh ngủ ở phòng khách một đêm, nếu là thêm thế lực ở thành phố Z, tôi sẽ mời anh tới phòng ngủ dành cho khách.”

Cảnh Hạo không khỏi hỏi “Nếu thêm cả khu mười thì sao?”

“Vậy xin chúc mừng anh.” Mặt Thiệu Trạch đầy tươi cười “Anh có thể vào phòng ngủ chính ngủ cùng cậu Bạch. Tôi cam đoan với anh, tính của anh ấy tốt lắm, tuyệt đối sẽ không chê bai anh đâu.”

Cảnh Hạo “…”

Thiệu Trạch mỉm cười nhìn hắn, Cảnh Hạo đối mặt với y, năm giây sau chậm rãi đứng dậy, nhìn y một cái “Không tiễn tôi sao?”

Thiệu Trạch biết ý hắn là muốn đi, lập tức ừ một tiếng, nhắm mắt theo đuôi đi cùng hắn, ngoan ngoãn tiễn hắn ra cửa.

Xe của Cảnh gia đậu cách đó không xa, Cảnh Hạo khoát tay, ý bảo tài xế không cần lại đây, tài xế nhìn người đứng bên cạnh ông chủ nhà mình, lập tức sáng tỏ, nghe lời chờ. Khoảng cách này không tới hai mươi mét, Thiệu Trạch quét mắt nhìn, chậm rãi dừng lại, chân thành nói “Đi đi, tôi nhìn anh lên xe.”

“…” Cảnh Hạo hỏi “Đi thêm một chút bộ mệt chết em sao?”

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái “Có thể.”

Đúng, em rất mảnh mai mà. Gân xanh trên trán Cảnh Hạo nảy lên, cũng lười so đo với y, đứng yên ở đó quan sát y “Câu hỏi cuối cùng, hai năm không gặp, không có gì muốn nói với tôi sao?”

Thiệu Trạch tự hỏi một chút, thử mở miệng “… Chúc ngủ ngon?”

Cảnh Hạo nhìn y thật lâu, chậm rãi gật đầu, lại nở nụ cười “Được rồi.”

Thiệu Trạch lập tức lóe lên một tia dự cảm chẳng lành, nhưng còn chưa chờ y lùi về phía sau, bên hông liền truyền tới một lực mạnh, cùng lúc đó cằm bị dùng sức nắm, tiếp theo trên đôi môi mềm mại có một hơi ấm quen thuộc mang theo vị trà nhàn nhạt mạnh mẽ tiến vào trong miệng, nhanh chóng cuốn lấy lưỡi của y. Thiệu Trạch mơ hồ ưm một tiếng, theo bản năng bắt lấy cánh tay của người kia.

Cảnh Hạo hơi dùng sức, không ngừng càn quét trong khoang miệng của y, khiến nụ hôn thêm sâu hơn.

Mưa đã tạnh, gió đêm vào cuối xuân mang theo hương hoa nhẹ nhàng thổi tới bên người, thoải mái dễ chịu, khiến người ta giật mình trở về một đêm vào hai năm trước. Cảnh Hạo ấn chặt y vào trong lòng, hô hấp nhanh chóng trở nên nặng nề, bàn tay đặt bên hông y nhịn không được đẩy vạt áo sơ mi lên, trượt vào vuốt ve qua lại trên lưng y.

Làn da bị ma sát mang theo nhiệt độ nóng bỏng, Thiệu Trạch lập tức thở dốc một tiếng, cố gắng né tránh.

Y là Omega, tuy nói có thể làm lơ sức uy hiếp của Alpha, nhưng chút gì đó trong bản năng lại không thể tránh khỏi, thí dụ như sức hấp dẫn của Alpha đối với Omega, vì thế y cố ý tham gia huấn luyện ở phương diện này, các Alpha khác rất khó ảnh hưởng đến y, có điều giờ phút này người trước mắt không phải là người khác, mà là Cảnh Hạo.

Thời gian trước họ ngủ cả đêm cùng nhau, chất dẫn dụ Alpha của người này làm y cảm thấy quen thuộc, yên tâm. Hiện tại căn bản y đã không thể khống chế được.

Trong không khí chất dẫn dụ khi Alpha phát tình nhanh chóng nồng đậm, mạnh mẽ mà độc đoán, không ngừng kích thích lên thần kinh, giống như đêm hôm đó, khiến y nhịn không được muốn trầm luân vào. Thiệu Trạch dùng sức túm lấy hắn “Cảnh Hạo… Đủ rồi…”

Cảnh Hạo chậm rãi buông ra, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm môi y.

Thiệu Trạch có chút thất thần, nhưng nhanh chóng khôi phục, thấy đồng tử của Cảnh Hạo thâm sâu, còn mang theo tình dục nồng đậm, y liền lùi ra sau hai bước giữ khoảng cách.

Cảnh Hạo biết không thể quá vội vàng, lỡ tên khốn này lại bỏ chạy thì mất nhiều hơn được, hắn ra hiệu bảo tài xế lái xe lại đây, cảm thấy mỹ mãn nói “Bảo bối, chúc em ngủ ngon.” Dứt lời, hắn nhìn y một lần cuối, rồi mới kéo cửa xe ra, chiếc xe liền nghênh ngang rời đi.

Thiệu Trạch nhìn hắn đi xa, sờ lên môi, trầm mặc một lát, rồi chậm rãi trở về.

Bạch Triệt im lặng đứng ở ban công, thu hết hình ảnh vừa nãy vào đáy mắt, không khỏi có chút bất ngờ, y vốn không đặt mấy vấn đề nhiều chuyện trong lòng, bởi vì A Trạch chưa bao giờ phải chịu thiệt, nên y cảm thấy nhất định là A Trạch dùng cách gì đó lừa Cảnh Hạo, sau đó thành công thoát ra, vì vậy mà Cảnh Hạo yêu A Trạch, một lòng muốn tìm được y.

Suy đoán của Bạch Triệt có lẽ là không sai, nhưng từ tình huống ái muội vừa rồi, xem ra quan hệ của hai người tựa hồ không đơn giản như y tưởng tượng. Nếu không, với tính cách và bản lĩnh của A Trạch, nếu thật sự không tình nguyện, y tuyệt đối có thể làm cho Cảnh Hạo tàn tật từ lâu rồi, căn bản không cần chờ người ta hôn xong.

Có chút thú vị đó… Bạch Triệt mỉm cười, thấy Thiệu Trạch đang định xoay người vào, y liền lùi về sau vài bước, trở về phòng ngủ ngủ.

Một đêm không có chuyện gì để nói. Sáng sớm hôm sau Cảnh Hạo liền tới, Bạch Triệt vừa tỉnh dậy, ngồi trên xe lăn nhìn hắn, giọng nói ôn hòa “Bây giờ mới năm giờ, A Trạch còn chưa dậy, bình thường phải tới bảy rưỡi cậu ấy mới dậy được, sau đó lại thích làm biếng nằm thêm một lát nữa.”

“Tôi biết.” Cảnh Hạo thản nhiên nói, chính vì nguyên nhân này hắn mới đến.

Bạch Triệt quan sát hắn, cười hỏi “Thứ lỗi cho tôi mạo muội hỏi một câu, trước đây anh và A Trạch rốt cuộc là thế nào, tiến triển tới bước kia rồi sao?”

Ông chủ Cảnh trầm mặc, nhắc tới chuyện ấy hắn liền hối hận, khi đó lẽ ra hắn nên thừa dịp Thiệu Trạch cần hắn mà làm y.

Bạch Triệt nhìn hắn vài lần, đoán là có lẽ hắn không muốn nhắc tới, liền ôn hòa bổ sung “Có lẽ tôi có thể cho anh một sáng kiến đấy.”

Cảnh Hạo nhướn mày, tự hỏi nửa giây, đơn giản nói ra quá trình, đương nhiên, ở giữa đã được lược bớt vài chuyện mất mặt.

Bạch Triệt khoanh hai tay nhìn hắn, hơi bất ngờ “Anh nói hai người đã ngủ chung với nhau?”

“Ừ, sao thế?”

“A Trạch… có tính sạch sẽ.” Bạch Triệt chậm rãi mở miệng “Tôi nghĩ anh cũng có thể nhìn ra, A Trạch thích hưởng thụ, đối với mọi thứ rất soi mói, là người không phải chịu khổ.” Y dừng một chút, thấy Cảnh Hạo gật đầu, liền nói tiếp “Nhưng có thể anh không biết, cậu ấy không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, dù là chúng tôi, cậu ấy cũng không thân thiết tới mức độ đó, tôi cảm thấy vì mười triệu mà A Trạch đã phải chịu thiệt rồi, anh nói xem có đúng không?”

Cảnh Hạo thoáng chốc ngẩn ra.

Bạch Triệt mỉm cười “Phòng của A Trạch là phòng thứ hai bên trái lầu ba, anh có thể chờ cậu ấy dậy, sau đó ở lại cùng chúng tôi ăn sáng.”

Cảnh Hạo nói cảm ơn, thong thả lên lầu. Hắn không khỏi rơi vào trầm tư, Thiệu Trạch quả thật không phải người chịu thiệt, nhưng sao y lại chịu thân mật với hắn?

Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã yêu anh rồi.

Ông chủ Cảnh nhớ tới hình ảnh lần đầu gặp mặt ở WC, biểu tình cứng đờ, vội vàng thôi miên bản thân. Không, không thể nào có chuyện như vậy.

Hắn nhanh chóng đi tới phòng của Thiệu Trạch, lấy lại bình tĩnh, khẽ đẩy cửa ra, bước vào.

Giường rất lớn, Thiệu Trạch đang cuộn mình nằm ở giữa, ngủ say sưa, lúc phát hiện có người tới gần, y không khỏi mở mắt ra “Ai?”

Cảnh Hạo nằm xuống bên cạnh y, kiên nhẫn dỗ dành “Là tôi, ngủ đi.”

Vào sáng sớm Thiệu Trạch luôn không dễ tỉnh, cộng thêm đây là nhà mới của y, bên ngoài cũng đều là vệ sĩ của DR, tinh thần của y thả lỏng hơn so với dĩ vãng, vậy nên lúc này căn bản không phản ứng lại là tại sao Cảnh Hạo xuất hiện ở trong này, hoặc là nói y hoàn toàn không nhìn mặt ông chủ Cảnh, mà là quan sát quần áo và chỗ hắn tiếp xúc trên chiếc giường lớn, khó chịu mà nhíu mày lại.

“…” Cảnh Hạo nói “Đồ này là mới thay đó.”

Hai mắt của Thiệu Trạch căn bản không hề điều chỉnh tiêu điểm, nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào bên kia, ánh mắt đăm đăm, không hề nhúc nhích. Cảnh Hạo bất đắc dĩ, đành phải bước xuống giường. Lúc này Thiệu Trạch mới vừa lòng, khó chịu lùi qua bên cạnh, tiếp tục ngủ.

Cảnh Hạo “…”

Cảnh Hạo đứng đó một lúc lâu, rồi gọi cho Đường Nhất Ninh “Giúp tôi mang đồ ngủ qua đây, lái xe qua, tiết kiệm thời gian.”

“Cậu muốn bộ nào?” Đường Nhất Ninh dừng một chút, nhắc nhở “Giờ cậu đang ở nhà người khác đấy.”

Ông chủ Cảnh nhìn Thiệu Trạch, trầm mặc nửa giây “Lấy bộ tôi thường mặc ấy.”

Đầu dây bên kia lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Ông chủ Cảnh nghĩ một lát, bổ sung “Nhớ xếp vào túi đấy.”

Đường Nhất Ninh cúp máy, thầm nghĩ, cũng may cậu còn biết giữ chút thể diện đấy, nói thẳng là phải che lại đi. Gã thở dài một hơi, cam chịu số phận đem bộ đồ ngủ hình con vịt qua cho ông chủ Cảnh.

Cảnh Hạo nhanh chóng đuổi gã đi, về phòng thay quần áo, leo lại lên giường, xốc chăn lên chui vào.

“… Làm gì vậy?” Thiệu Trạch mơ màng mở mắt, mơ hồ hỏi.

“Tôi ôm em ngủ.” Cảnh Hạo vươn tay, dẫn dắt từng bước “Không phải em vẫn rất thích bộ đồ ngủ này sao. Lại đây.”

Trò chơi đã chấm dứt từ lâu rồi, hắn lẳng lặng nhìn Thiệu Trạch, không biết y thật sự tình nguyện thân cận với hắn, hay là lúc trước chỉ là vô liêm sỉ diễn trò gạt người.

Thiệu Trạch mông lung nhìn hắn, có chút không phản ứng lại.

“Tôi ôm em ngủ, hửm?” Cảnh Hạo nằm sát vào một chút, chờ y quyết định. Thiệu Trạch ngửi một lúc, mơ hồ phát hiện mùi này có chút quen thuộc, do dự một lát, chậm rãi thò tay về phía hắn. Hô hấp của Cảnh Hạo trở nên khẩn trương, lập tức ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng y “Ngủ đi.”

Thiệu Trạch đã sớm nhắm mắt lại, tìm vị trí thoải mái, trầm trầm ngủ say.

Mãi tới hai tiếng sau y mới có chút tỉnh táo, phản ứng đầu tiên chính là mình xuyên không rồi. Y vội vàng nhìn căn phòng, xác định là phòng ngủ của mình, tiếp theo nhìn Cảnh Hạo, nhất thời rơi vào trầm mặc.

Phút chốc này người y muốn giết không phải là ông chủ Cảnh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cũng không phải là Bạch Triệt thả người vào, mà ông già vô liêm sỉ của y đã chọn vị trí bên cạnh tòa nhà của Cảnh gia.

Cảnh Hạo hôn y một cái “Dậy thật rồi?”

Thiệu Trạch khẽ liếc hắn một cái, ánh mắt chạm tới con vịt trên chiếc áo ngủ, y lại khẽ liếc hắn thêm một cái, đẩy hắn ra, đứng dậy xoa trán “Đến đây từ lúc nào?”

“Hơn năm giờ.”

Thiệu Trạch ừ một tiếng, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Cảnh Hạo nhìn y, thật sự không ngoài dự tính của hắn, hắn liền rời giường thay quần áo, mà lúc hắn vừa thay xong, cửa phòng ngủ liền vang lên hai tiếng gõ cửa, tiếp đó truyền tới giọng nói của Trác Tiếu Nam “Cậu Trạch, nên dậy ăn sáng thôi.”

Cảnh Hạo nhướn mày, đi qua mở cửa.

Trác Tiếu Nam “…”

Trác Tiếu Nam nhìn hắn, lùi về phía sau hai bước nhìn cánh cửa, sững sờ vài giây, rồi nhất thời kinh ngạc “Sao… sao anh lại ở đây? Cậu Trạch của chúng tôi đâu?”

Cảnh Hạo thản nhiên cho gã vào cửa “Cậu ấy đang đánh răng.” Hắn dừng một chút, đột nhiên hỏi “Vợ cậu là người thành phố Z nhỉ?”

Sức chú ý của Trác Tiếu Nam lập tức bị dời đi “Vâng, sao thế?”

“Đó là địa bàn của tôi, hình như hồi trước tôi có làm ăn qua lại với nhà họ.”

“Thật không?” Tinh thần của Trác Tiếu Nam dâng lên, bắt đầu nói về vợ mình với hắn. Cảnh Hạo tùy ý đáp lại, chậm rãi đổi đề tài “Vì kiếm tiền cậu mới quen vợ mình nhỉ? Thời gian đó A Trạch cũng đang kiếm tiền, hình như là nhiệm vụ?”

“Cậu Trạch nói cùng anh rồi?”

“Ừ, số tiền đó rất nhiều còn là tiền mặt nữa, cuối cùng cậu ấy đã hoàn thành.”

“Cái đó là đương nhiên rồi, cậu Trạch của chúng tôi một đường vượt qua mọi chông gai, trổ hết tài năng trong một đám người, chẳng bị chút thương nào, thành công được đề bạt lên tầng trung tâm, cậu ấy giỏi lắm!” Trác Tiếu Nam lập tức trở thành fan cuồng, giơ ngón cái lên “Cậu Trạch của chúng tôi rất thông minh, nhất định là gài bẫy được một tên nhà giàu ngu ngốc nào đó, ở nhà người ta ăn uống no say, thuận tiện lừa tiền, ha ha.”

Ông chủ Cảnh ngu ngốc bị lừa “…”

Vừa mở cửa phòng tắm ra, Thiệu Trạch nghe không lầm một chữ đối thoại nào “…”

Không khí ngưng đọng năm giây, Thiệu Trạch chậm rãi đi ra ngoài “… Hai người nói chuyện đi, tạm biệt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi