BẤT BÁO

“Anh hai, về đi.” Giọng nói của Thiệu Trạch vẫn ôn hòa trước sau như một, nhưng có thể nghe ra có chút suy yếu, hiển nhiên cơ thể của y không khỏe. Đồng tử của Lý Cố tối đi, cơ thể đứng thẳng tắp mà cứng đờ, không hề nhúc nhích chút nào.

“Mấy năm cuối ở Lý gia em sống rất tệ, nếu có thể đời này em đều không muốn nhìn lại họ nữa. Em biết anh muốn em trở về, thế nhưng đó không phải là nhà của em. Chẳng qua nói thật ra, tình cảm nhiều năm như vậy, nay anh vẫn còn nhận người em trai này, em đương nhiên sẽ không xem anh là người xa lạ, nhưng mà anh hai à, trước đây anh đã khiến em sống rất không thoải mái, bây giờ anh vẫn muốn tiếp tục vậy sao? Anh muốn thế nào? Kéo em về rồi nhốt lại?” Thiệu Trạch khẽ cười “Anh biết tính em không tốt, anh thấy chúng ta như vậy còn có thể trở về quá khứ ư?”

“Em biết hiện tại tâm trạng của anh không tốt, anh không cam lòng cứ để em rời khỏi anh như vậy, nhưng Lý Thiếu Chu mà anh thích chỉ là một biểu hiện giả dối, đó không phải là em, em cũng không thể nào trở lại dáng vẻ đó.”

Thiệu Trạch dừng một chút, tựa hồ có chút mệt mỏi, y thở dài “Về đi anh hai, anh biết nếu thật sự xông lên sẽ có hậu quả gì mà, anh nhất định phải khiến chúng ta đi tới nước anh sống tôi chết sao?”

Sắc mặt Lý Cố khẽ biến, siết chặt nắm tay, nhưng vẫn không nhúc nhích. Bản ghi âm tới đó liền kết thúc, phòng khách chìm trong tĩnh lặng, Kiều Tịch lấy lại điện thoại, vào phòng thí nghiệm, hiển nhiên muốn đi hay ở là tùy hắn. Lý Cố đứng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, cuối cùng bắt bản thân mình xoay người, bước từng bước đi ra ngoài.

Trời càng lúc càng âm u, Lưu Chí đi cùng hắn, cảm thấy thật sự có chút khó chịu, nhìn hắn vài lần, thử hỏi “Lời cậu ấy nói là có ý gì?”

Lý Cố không nói một lời, bước nhanh ra ngoài, ngay cả xe cũng không ngồi lên. Lưu Chí biết hắn cần bình tĩnh, liền thức thời không nói tiếp, ngoắc tay với tài xế, dặn tài xế đi theo sau. Xung quanh nhất thời có chút tĩnh lặng, có lẽ qua năm sáu phút thì nghe Lý Cố khẽ nói “Thiếu Chu không phải con ruột của ba, cũng không… từng thích tôi, tất cả đều là em ấy giả bộ.”

Trong thoáng chốc Lưu Chí cho rằng tai mình có vấn đề “… Gì cơ?”

Lý Cố tựa hồ muốn nói hết, liền chậm rãi kể lại câu chuyện năm xưa. Lưu Chí há miệng, khiếp sợ tới một chữ cũng không nói ra, qua thật lâu anh mới tìm được giọng nói của chính mình “Thật khó tin.”

Lý Cố gật đầu “Nếu có thể tôi tình nguyện mình là con nuôi, như thế Thiếu Chu sẽ không bỏ Lý gia lại.”

Lưu Chí trầm mặc một chút, nhịn không được hỏi “Cậu ta nói rất đúng, đó đều là cậu ta giả bộ, hiện tại cậu ta thay đổi lớn như vậy, cậu có chắc là còn thích cậu ta không?”

Đồng tử của Lý Cố tối đi, im lặng thật lâu, lâu tới mức Lưu Chí cho rằng hắn sẽ không trả lời thì lại nghe hắn thấp giọng nói “Với tôi mà nói, người thân của tôi cũng chỉ còn lại em ấy, tôi không thể chịu nổi… chuyện em ấy rời khỏi mình.”

Trời lại càng thêm âm u, hơi ẩm trong không khí tăng lên, mưa rốt cuộc lách tách rơi xuống, càng lúc càng lớn.

Bên ngoài chẳng biết nổi sấm sét lên từ khi nào, âm thanh rền vang từng đợt, Thiệu Trạch bị đánh thức, chỉ cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể không ngừng xông lên, y thở hổn hển, ôm Cảnh Hạo cọ vào.

Khi ngửi được mùi chất dẫn dụ thoải mái này, Cảnh Hạo gần như tỉnh lại trong chớp mắt, đặt y ở dưới thân, điều chỉnh cơ thể y rồi đặt xuống một nụ hôn triền miên, nồng nhiệt, sau đó chuẩn bị tính nợ.

Đôi mắt Thiệu Trạch nhanh chóng tràn đầy làn nước, môi run rẩy, ý bảo hắn nhanh lên.

Cảnh Hạo mút vành tai của y “Nếu không phải lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em định khi nào mới nói cho anh biết? Hửm?”

“Chờ em giết Thiệu Tu Dung, em sẽ… sẽ nói cho anh.” Thiệu Trạch ôm hắn “Em có nỗi khổ…”

Cảnh Hạo nhướn mày “Là cái gì?”

Thiệu Trạch thở dốc một tiếng “Trước đó ông ta đã thử rất nhiều chất dẫn dụ của Omega nhưng đều không dùng được, em… ưm… em không biết có phải do gen của mình tốt hay không, mà chất dẫn dụ của em có thể dung hợp với ông ta, rồi sinh ra một chất dẫn dụ mới, khiến ông ta đạt được hiệu quả mong muốn.”

Cảnh Hạo ngẩn ra “Cho nên?”

“Đây là chuyện sau khi ông ta thả em về mới biết được, thế nên ông ta vẫn muốn bắt em lại.” Giọng Thiệu Trạch run run nói “Ông ta không quan tâm em rốt cuộc có phải là con trai của ba không, ông ta muốn móc ra cả tuyến tiết chất dẫn dụ trên người em…”

Đồng tử Cảnh Hạo thoáng chốc co lại.

“Ban đầu ông ta vốn cho là em đã chết, thế nhưng sau này có thể ông ta không tin lời ba em nói, lại vẫn cảm thấy em còn sống, chỉ là không biết rõ hiện tại em là ai, nên em… em không thể để lộ ra.” Thiệu Trạch vô lực đưa tay về phía hắn “… Vì bắt em nghe theo, ông ta sẽ giết toàn bộ người ngoài DR và những người liên quan tới em. Nếu ép ông ta nổi điên lên, thì ngay cả người DR ông ta cũng sẽ giết, ông ta chính là một kẻ biến thái như vậy, em… em sợ…”

Trong lòng Cảnh Hạo đau nhói, dùng sức ôm y vào lòng, hôn lên cái trán ướt mồ hôi của y “Không sao, anh sẽ không cho ông ta đụng vào em.”

Thiệu Trạch cọ vào hõm cổ hắn, ừ một tiếng.

Nhiệt độ phát tình còn chưa qua, hai người nhanh chóng triền miên với nhau, ý thức của Thiệu Trạch hỗn loạn, qua hồi lâu mới khôi phục một chút tỉnh táo, y cảm nhận được cơ thể nhẹ nhàng khoan khái, nhớ tới động tác dịu dàng vừa rồi của ông chủ Cảnh, trong lòng liền vô cùng thỏa mãn.

Trước tiên thành thật nói rõ mọi việc, khiến Cảnh Hạo hiểu rõ hiện tại mình rất phối hợp, biết nghe lời, sau đó vào thời gian hắn tính sổ thì ném một quả bom nặng cân, giả bộ đáng thương, xem ra vẫn rất có hiệu quả… Khóe miệng y cong lên một nụ cười nhàn nhạt, rúc vào lòng Cảnh Hạo, trầm trầm ngủ say.

Cảnh Hạo ôm chặt lấy y, xoa đầu y, sau một lúc lâu hắn nhận ra một vấn đề: Tên khốn này sẽ không cố ý chọn thời điểm này để nói thẳng ra chứ? Không, lúc Omega phát tình căn bản không thể tập trung *** thần tính kế người khác… nhưng có thể nào là đã nghĩ ra đối sách từ trước không? Cảnh Hạo nhìn chằm chằm người trong lòng, thấy y ngoan ngoãn dựa vào người mình, bộ dáng ỷ lại, trong lòng không khỏi mềm nhũn, tiếp tục xoa lên cơ thể y.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng cách phát tình của Thiệu Trạch lại kéo dài thêm một chút, lúc tỉnh liền nói chuyện với Cảnh Hạo, mệt mỏi liền ngủ, cứ như thế qua vài ngày, kỳ phát tình rốt cuộc sắp kết thúc.

Từ lần đó Lý Cố không còn đến nữa, cuộc sống trong tòa nhà này miễn cưỡng được xem như là yên bình.

Màn đêm dần buông xuống, toàn bộ đèn đường sáng lên, hòa dịu vô cùng. Bạch Triệt ngồi trên xe lăn, chậm rãi thưởng thức một lọ thuốc thử trong suốt “Sáng mai A Trạch có thể ra ngoài rồi?”

Trợ lý đứng ở phía sau đáp. Trình Tứ kiên trì ngồi bên cạnh, vì chứng minh thuốc của Kiều Tịch có tác dụng, nên tình trạng bệnh tật của hắn có giảm bớt một chút, có thể cho phép một trợ lý tới gần Bạch Triệt, nhưng mà không được ở lại quá lâu. Hắn nhìn Bạch Triệt, âm thầm quan sát cái lọ thuốc kia.

“Muốn biết cái này để làm gì không?” Bạch Triệt nhận thấy tầm mắt của hắn, lắc lọ thuốc, ôn hòa nói “Cái này có thể kéo dài thời kỳ phát tình của Omega, từ bảy ngày vốn có tăng thêm ba đến năm ngày nữa.”

Trình Tứ “…”

Trợ lý hoàn toàn không bất ngờ, sau khi Bạch Triệt bỏ kế hoạch con gián liền chuẩn bị thứ này, hiển nhiên là muốn dùng nó trên cơ thể cậu Trạch, cũng không biết khi nào y mới ra tay.

Bạch Triệt lại thưởng thức một lát, cười hỏi “Đề xuất ý kiến cho Kiều Tịch ném Trình Tứ cho tôi, đề xuất cho Trình Tứ giả ngu, bảo Thịnh Tước giả làm Cảnh Hạo rời khỏi khu chín, trước tiên ghi âm giải quyết tên Lý Cố phiền toái và nghĩ ra đối sách dễ dàng ứng phó với Cảnh Hạo, các cậu nói xem… Omega sắp tiến vào kỳ phát tình rõ ràng không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác, sao nó có thể nghĩ ra nhiều chuyện như vậy? Hửm?”

“…” Mặt Trình Tứ đầy ngây ngốc, bộ dáng tôi không có giả ngu.

Trợ lý nghĩ một lát “Bởi vì cậu ấy là cậu Trạch…” Trợ lý hơi khựng lại, cảm thấy thủ trưởng nhà mình rất có khả năng muốn cậu Trạch nằm trên giường thêm vài ngày, không khỏi hỏi “Bỏ thuốc ạ?”

“Nó vốn vì cứu tôi mà bị thương, cơ thể đang suy yếu, tôi muốn bỏ qua cho nó, nhưng ngay sau đó nó liền trêu chọc tôi hai lần.”

Trợ lý trầm mặc một chút “Thật sự là cậu ấy đưa ý kiến cho cậu Kiều? Không phải cậu Kiều tự nghĩ ra ư?”

“Ừ, tôi có thể khẳng định.” Bạch Triệt nhìn lọ thuốc, cuối cùng vẫn là buông xuống “Hiện tại không yên ổn, lần sau nó phát tình nhớ nhắc tôi đấy.”

“Vâng.”

“Tôi quả nhiên vẫn là người rất mềm lòng.” Bạch Triệt nhìn Trình Tứ một lúc “Đúng không?”

Trình Tứ nhìn y, ánh mắt dại đi, mồ hôi lạnh ứa ra.

Bạch Triệt rất kiên nhẫn, giọng điệu dịu dàng “Đúng không?”

Trình Tứ im lặng gật đầu, thầm nghĩ nam thần nhà mình nói gì cũng đúng hết.

Bạch Triệt rất hài lòng, ngồi một lát, rồi lên giường ngủ.

Ngày hôm sau Thiệu Trạch rốt cuộc hoàn toàn thoát khỏi kỳ phát tình, nhưng y vẫn đang ngủ, Cảnh Hạo bế y tới phòng cho khách trước đây mình từng ở, sau đó dặn dò người giúp việc quét dọn phòng ngủ chính một lần, rồi bế y trở về, kiên nhẫn ở cùng y.

Kiều Tịch nhìn một lúc, treo một chai dinh dưỡng lên, rồi nhanh chóng rời đi. Lâu Huy cũng tới nhìn một vòng, dựa vào cửa phòng cười “Cuối cùng đã đánh dấu? Xin chúc mừng.”

Cảnh Hạo hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn, không khỏi nhìn qua, tiếp đó ngẩn ra “Mặt anh bị làm sao vậy?”

Lâu Huy sờ vết bầm ở khóe miệng, không quan trọng mà nhún vai “Tôi nói với Kiều Tịch là muốn ngủ chung chăn với cậu ấy, kết quả cậu ấy cho tôi một nắm đấm. Mỹ nhân này thật khó trị.”

Cảnh Hạo “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi