BẪY NGƯỜI VỀ DINH

Biết Tần Xu và Thẩm Cố đã đăng kí kết hôn, ván đã đóng thuyền nên Tần Kiêu không ầm ĩ nữa. Nhân cơ hội ba và chú nói chuyện công việc với Thẩm Cố, cậu ngồi ở phòng khách trao đổi với anh về vấn đề tồn đọng của tập đoàn Ích Viễn, khiêm tốn xin Thẩm Cố chỉ bảo.

Tần Kiêu im lặng ngồi một bên, cúi đầu như đang nghịch điện thoại nhưng ngón tay không hề nhúc nhích, hết sức chăm chú lắng nghe cách Thẩm Cố phân tích, xử lý vấn đề.

Bà Tần thấy con trai cố gắng tìm hiểu việc quản lý thì an tâm hơn một chút, thím hai cầm cọng cần tây chọt tay chị dâu, hất đầu về phía Tần Xu.

– Chị, xem kìa.

Tần Xu ngồi bên phải Thẩm Cố, hướng về phía này, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối. Cô chống cằm, không rời mắt khỏi chồng mình.

Hai chị em dâu nhìn nhau mỉm cười, thím hai nhẹ nhàng khuyên: “Chị yên tâm, Cố là mẫu đàn ông đa tài, thông thái mà các cô gái thích nhất. Chị xem Xu nhà mình dán mắt vào cậu ấy kìa. Chị đừng nghe con bé la ó không thích cháu rể, con bé sỉ diện, mạnh miệng thôi”.

Tần Xu cảm nhận được ánh mắt của mẹ và thím, cô hồi tỉnh, phát hiện mình đã ngắm Thẩm Cố nãy giờ. Để che giấu sự ngượng ngập vì vô tình bị anh ta thu hút, Tần Xu giơ tay vuốt tóc Thẩm Cố hai lần.

Thẩm Cố đưa mắt sang Tần Xu.

Cô nheo nửa mắt, giả vờ đang nghiêm túc nhìn tóc Thẩm Cố, quyết bịa chuyện: “Anh có sợi tóc vàng hả? Em nhìn nãy giờ, hình như có một cọng mà mất tiêu rồi”.

Tần Xu cho rằng mình tìm được một lời biện minh cho hành động theo dõi anh ta rất hợp lý, cố tình nói lớn cho mẹ và thím trong bếp nghe.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mới nghe Tần Xu cất tiếng, bà Tần đã biết con gái viện cớ lấp li3m chuyện nhìn con rể chằm chằm, bà lắc đầu buồn cười.

Thế nhưng Thẩm Cố hết sức phối hợp, kề sát đầu xuống, cười mỉm: “Em nhổ giúp anh với”.

Ngón tay mảnh khảnh của Tần Xu luồn vào tóc Thẩm Cố, giả vờ tìm sợi tóc vàng không tồn tại kia: “Em không thấy, đợi lần sau em tìm lại cho”.

Tay Tần Xu sờ tóc làm cõi lòng Thẩm Cố ngứa ngáy, anh bắt lấy tay cô, giữ trên đầu gối mình.

Ông Tần thấy hai vợ chồng hòa thuận, cười nhẹ không bàn chuyện công việc nữa.

Tần Viện ngồi trong góc sô pha xem anh chị nắm tay nhau, cười tủm tỉm: “Em nghe nói nếu người ta mọc tóc vàng là số người này đào hoa đó”

Tần Xu biết em gái chọc mình, trừng mắt bực tức: “Đào hoa cái gì? Con nít đừng nói lung tung, em làm bài tập hè xong chưa, lên phòng làm mau lên”.

Tần Viện gật đầu: “Em làm xong rồi”.

– Chị không tin, phải kiểm tra mới được – Tần Xu rút bàn tay nóng hổi ra khỏi tay Thẩm Cố, đứng dậy bước đến chỗ Tần Viện. Cô ắm gáy em gái đứng dậy: “Mau, đưa bài tập cho chị xem”.

Tần Viện không thể thoái lui: “Sắp tới giờ ăn rồi, chị muốn kiểm thì phải đợi ăn xong đã””.

– Đừng kiếm cớ nữa, nhanh.

Tần Viện bị Tần Xu lôi ra khỏi phòng, mới ra ngoài đã bị Tần Xu vỗ đầu.

Cô bé phóng đại ui da một tiếng: “Sao chị đánh em?”.

Tần Xu: “Ai cho em nói bậy, dám trêu cả chị, chán sống rồi hả?”.

– Em nói bậy hồi nào? Em chỉ nói mỗi câu mọc tóc màu vàng là đào hoa hôi à. Hơn nữa người mọc tóc là anh rể, sao chị bắt bẻ em trêu chị? – Tần Viện trưng ra vẻ mặt vô tội, mở to hai mắt.“Là do chị tưởng tượng, trách em làm chi?”.

Tần Xu siết nắm đấm, dọa dẫm: “Em nói cái gì?”.

Tần Viện: “Chị, anh rể đẹp trai nên chị nhìn lén cũng chẳng sao cả, việc gì phải biện hộ. Mà đã biện hộ thì tìm lý do gì có lý chút, với lý do vụng về như thế, chị cho rằng người khác không nhận ra à?”.

“......”

Tần Viện: “Chị không nghĩ anh ấy tin đó chứ?”.

“......”

– Trời ơi, bình thường anh rể vẫn hay lừa chị thế hả?

Tần Xu không nhịn nữa: “Con bé này im mồm ngay, tin chị đánh mày không”.

Tần Viện cười hihi “im mồm”.

*

Kiểm tra bài tập hè của Tần Viện xong, thím hai dọn cơm, ông Thẩm hỏi Thẩm Cố muốn uống rượu gì để cánh đàn ông làm vài chén.

Thẩm Cố còn chưa trả lời, Tần Xu đã nói thay: “Ba, anh ấy không uống giỏi nên không uống được, ba với chú hai uống đi”.

Bấy giờ ông mới nhớ Thẩm Cố không uống rượu được, gật đầu: “Xem đầu óc ba kìa, sơ ý quá, may Xu cẩn thận. Vậy không uống rượu, pha ấm trà nhé”.

Thẩm Cố đáp: “Lần đầu tiên được ăn cơm với ba, con phải kính ba hai chén nhưng con sợ Xu lo lắng. Vậy nên hôm nay con xin kính trà thay rượu, mong ba thông cảm cho con”.

Nghe con rể xin phép, tất nhiên ông Tần không bắt bẻ, cười nói: “Không sao không sao, rượu chè cũng chẳng tốt lành gì, hại người còn dễ hỏng việc”.

Tần Xu nhìn bộ dạng Thẩm Cố nghe lời mình răm rắp, cô mắng thầm, gì mà sợ Xu lo lắng? Là do tửu lượng của anh ta kém cỏi, uống vài ly sẽ say khướt nên không uống nổi.

Trước mặt gia đình mình, Tần Xu cũng không tranh cãi với Thẩm Cố.

Trên bàn cơm, đề tài chủ yếu xoay quanh hai vợ chồng, bà Tần chuyển sang một bài kiểm tra thái độ của Thẩm Cố đối với Tần Xu. Đối với vợ chồng son, câu hỏi khó tránh khỏi đó là: Khi nào sinh em bé?

Thẩm Cố nhìn Tần Xu với ánh mắt cưng chiều: “Để xem ý Xu thế nào, em ấy muốn lúc nào cũng được, không sinh cũng không sao ạ?”

Về cơ bản, câu trả lời này đã đạt được điểm tối đa từ ba mẹ vợ, bà Tần vỗ đùi chồng dưới bàn bày tỏ niềm vui sướng.

Tần Xu cúi đầu gắp thịt bò vào miệng, thầm đánh giá, sự thật thì câu trả lời của Thẩm Cố hết sức hoàn hảo. Hai người còn chưa từng ngủ chung giường, em bé nhất định phải được sinh ra trong tình yêu thương của ba mẹ nên thật tốt khi anh ta trả lời sinh con khi nào là tùy ý cô.

Kết thúc bữa cơm, Tần Xu và Thẩm Cố phải về nhà. Ông Tần vừa há mồm dợm giữ hai vợ chồng lại một đêm thì bị vợ đạp cho một cái.

Ở Nam Thành có một phong tục, ngày con gái đưa chồng về nhà mẹ đẻ thì không thể ngủ chung một phòng. Vợ chồng mới cưới dính như sam thế này, bà muốn con gái có thêm thời gian vun đắp với con rể không kịp nữa là.

Lúc ra về, bà Tần gói cho hai vợ chồng rất nhiều thức ăn, sau cốp còn chứa quà nhà họ Thẩm đưa về. Tần Xu thấy tài xế nhét đồ vào cái cốp kẹt cứng thì xua tay: “Hết chỗ mất rồi, con không mang thêm nữa, mẹ giữ lại cho nhà mình ăn đi”.

Bà Tần nhìn lướt qua những hộp yến sào và nhung hươu, chỉ huy tài xế: “Bỏ mấy món chai sữa chua vừa đặt xuống, đặt mấy hộp này lên nhé”.

– Không cần đâu mẹ, tụi con không ăn hết bấy nhiêu đây đâu.

Bà Tần: “Hết sao không hết, mấy món này để bồi bổ cơ thể. Hai đứa trẻ tuổi như tụi con phải thường xuyên thức khuya, khi nào về bảo người giúp việc chưng cho ăn, tốt cho sức khỏe”.

Sau khi sắp xếp đâu ra đấy, Tần Xu và Thẩm Cố lên xe, hạ kính, nhoài ra ngoài vẫn tay tạm biệt.

Xe chầm chậm lăn bánh ra khỏi khu biệt thự rồi tăng tốc.

Tần Xu dựa vào ghế đệm lướt điện thoại, suốt đoạn đường không nói gì. Chiếc Maybach tiến vào garage.

Chú Triệu xuống xe trước rồi chạy sang mở cửa cho Tần Xu, sau khi xuống xe, Tần Xu liền đi thẳng vào ấn nút thang máy.

Chú tài xế chuyển đồ trong cốp xuống, không lên cùng.

Tần Xu mải buôn chuyện với Phó Tư Dư, vừa vào nhà thì ném túi lên ghế, ôm một cái gối nhỏ nằm tán gẫu tiếp. Cô mời Phố Tư Dư ghé thăm phòng làm việcc ủa mình, mục đích chính là muốn khoe thành quả trang trí.

Thẩm Cố ngồi vắt chân đơn độc ở ghế sô pha bên trái, lật cuốn tạp chí mới giao đến hôm nay.

Chú Triệu nhanh chóng khuân đồ lên, cất vào kho rồi tự giác ra về, trước khi đi còn đóng cửa giúp, không làm phiền hai người.

Tần Xu nằm ở ghế một lúc rồi ngồi thẳng dậy chuẩn bị lên phòng, Thẩm Cố bất ngờ đánh tiếng: “Nói chuyện chút đã”.

Tần Xu nhìn Thẩm Cố khó hiểu: “Nói chuyện gì?”.

Thẩm Cố ngước mắt đối diện Tần Xu, sắc mặt hiu quạnh, nghiêm túc lạ thường: “Ba mẹ em rất mong bồng cháu đúng không?”.

Tần Xu bị câu hỏi này của Thẩm Cố làm ngớ người, quả thật lúc ăn cơm tối nay ba mẹ có nhắc đến chuyện này, cô gật đầu: “Làm cha mẹ chắc chắn mong được bế cháu sớm một chút”.

Việc cha mẹ giục sinh con là chuyện bình thường.

Hiện tại chúng ta vẫn chưa thấu hiểu lẫn nhau – Thẩm Cố nói. “Tuy chúng ta đã kết hôn nhưng với cảm xúc hiện tại vẫn chưa thích hợp để sinh con, em thấy sao?”.

Tần Xu nghe Thẩm Cố nói thẳng về tình cảm của cả hai, trong lòng hơi căng thẳng. Cô nghĩ anh ta phiền vì bị người lớn hối nên muốn ly hôn, Tần Xu hơi mím môi, giải thích: “Trong mắt người lớn thì cưới nhau rồi sinh con là chuyện bình thường. Bọn họ cũng không rõ chúng ta chỉ ở chung, bây giờ sinh con đúng là hơi sớm. Chúng ta không cần nghe lời họ, tự quyết định theo kế hoạch của mình”.

Thẩm Cố hỏi: “Ý của em là giữ nguyên trạng thái như hiện tại?”.

Tần Xu lắc đầu: “Không phải”.

– Vậy ý em là gì? – Thẩm Cố hỏi lại.

Tần Xu ngậm chặt miệng, không trả lời.

Tần Xu không biết phải hồi đáp Thẩm Cố thế nào, cô không nghĩ đến chuyện ly hôn hay hai vợ chồng sống đến già không con cái. Trong tiềm thức, tuy Tần Xu vẫn muốn sẽ sinh con với Thẩm Cố trong tương lai nhưng dĩ nhiên không phải bây giờ. Cả hai phải vun xới tình cảm đã, về sau mới đơm hoa kết trái được.

Dự định tương lai, Tần Xu khó mở lời với Thẩm Cố.

Đợi mãi không thấy Tần Xu trả lời, Thẩm Cố hỏi tới: “Em có nghĩ chúng ta cần hòa hợp, cố gắng tìm hiểu nhau không?”.

Tần Xu gật đầu: “Giữa vợ chồng cần biết nhau nhiều hơn”.

Thẩm Cố tán thành: “Vậy nghe theo em, từ giờ trở đi chúng ta phải hiểu nhau hơn”.

Thẩm Cố đứng dậy, bước hai bước đến bên Tần Xu rồi ngồi xuống.

Bình thường Tần Xu mặt dạn mày dày quyến rũ Thẩm Cố chẳng có cảm giác gì, khoảnh khắc nói chuyện tương lai của hai người lại khiến Tần Xu hồi hộp không giải thích được. Cô muốn ngồi nhích sang một bên, chừa chút không gian thở nhưng sợ Thẩm Cố nghĩ nhiều.

Hai người ngồi sánh vai, Thẩm Cố lên tiếng đánh vỡ sự im lặng: “Nếu ở bên nhau trọn đời, chúng ta không thể im ắng thế này”.

– Đúng vậy.

Thẩm Cố: “Tôi không muốn uổng phí thanh xuân của em, ba tôi cũng muốn ẵm cháu nội. Muốn có tiến triển thì phải đẩy nhanh tiến độ”.

– Được.

Thẩm Cố: “Ngày mai em có kế hoạch gì không?”.

Cuối cùng đã đổi thành câu hỏi dễ thở, giọng điệu thoải mái của Tần Xu hòa vào bầu không khí: “Tôi hẹn Phó Tư Dư ghé thăm văn phòng, sau đó shopping, uống trà chiều”.

– Ngày mốt thì sao?

– Ngày mốt chưa biết làm gì cả.

Thẩm Cố hờ hững: “Chúng ta mới cưới mà trong lịch trình của em không có tôi à?”

“......”
 J: Nhà này khoái nói chuyện với nhau bằng nắm đấm và cú đá quá :)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi