BẪY NGƯỜI VỀ DINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy Tần Xu đã nhấn mạnh là muốn chụp những tấm ảnh nghiêm túc nhưng mỗi lần như vậy, bà chủ tiệm đều lấy lý do tư thế này quá qua loa, cứ như nếu Tần Xu không hôn Thẩm Cố thì không đúng chuẩn vợ chồng. Bà chủ cũng chìa ra những tấm ảnh của những cặp vợ chồng khác chụp thì đúng là rất nhiều tạo dáng này.

Chủ tiệm toàn chỉ dẫn những kiểu dáng Tần Xu hôn Thẩm Cố, không hôn môi thì hôn cổ, Tần Xu nóng nảy: “Có kiểu nào không cần hôn không?”.

Bầ chủ cầm máy ảnh, đáp: “Có nhưng trong bộ ảnh phải có một hai tấm tạo kiểu thân mật, tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên phải chụp kiểu ảnh thân mật trước rồi mới chụp được những kiểu khác. Đến bây giờ vẫn chưa chụp được kiểu hai người hôn nhau đấy”.

“…..” – Làm ăn như vậy có sợ bị khách đấm không?

Tần Xu nghĩ thôi nghỉ khỏe song Thẩm Cố nhất nhất nghe theo bà chủ, một tay chống lên tường, tay kia vắt ngang eo, hơi cúi đầu. Đôi mắt thăm thẳm đối diện tuy không thể nhìn ra biểu cảm nhưng Tần Xu cảm giác anh đang oán thán.

Dường như anh hết sức bất mãn với sự từ chối đây đẩy của Tần Xu.

Chụp ảnh vợ chồng yêu thương thì vợ phải hôn chồng.

Chụp ảnh cưỡng đoạt ái tình thì chồng phải hôn vợ.

Trước mặt người ngoài, Tần Xu ngượng vô cùng khi phải chủ động hôn Thẩm Cố. Đấu tranh một lát, cô cắn môi: “Chị, chúng tôi đổi sang concept “cưỡng đoạt ái tình”.

Chủ tiệm hớn hở định bắt đầu thì Thẩm Cố bình thản: “Vợ tôi thẹn nên chúng tôi sẽ không chụp ảnh hôn nhau”.

Hai vị khách đây đều bày tỏ không muốn chụp ảnh gần gũi, bà chủ đành thôi, chỉ dẫn Tần Xu tạo các kiểu thông thường.

Chụp ảnh xong, Thẩm Cố nhờ bà chủ gửi ảnh gốc cho mình, tiện thanh toán.

Bà chủ bảo: “Không cần trả tiền, hai người là đôi vợ chồng có vẻ ngoài đẳng cấp nhất tôi từng gặp, tôi có thể dùng ảnh của hai người trong album quảng cáo cửa hàng được không? Cả video nữa”.

Thẩm Cố nói: “Chúng tôi sẽ trả tiền”.

Ý đồ từ chối rõ ràng.

Chủ tiệm không hề phật lòng, quay sang thuyết phục Tần Xu: “Hai vợ chồng chị đẹp lung linh luôn, nếu đăng lên mạng nhất định sẽ bùng nổ, chị không muốn khoe những khoảnh khắc ngọt ngào cho nhiều người xem sao? Hiện tại có rất nhiều cặp đôi chia sẻ cuộc sống hàng ngày lên internet, không những có thể lưu trữ khoảnh khắc mà vừa có fan và có thể kiếm tiền”.

Bà chủ đưa tài khoản mạng xã hội cho Tần Xu xem, nhờ vậy Tần Xu mới biết chủ tiệm là một nhiếp ảnh gia khá tiếng tăm trên mạng, tài khoản Channels[1] có hơn 5 triệu lượt theo dõi.

[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Chủ tiệm thử dùng tiền tài và danh tiếng để thu hút Tần Xu, cô rất yêu thích phong cách chụp mẫu sườn xám nên cô nói: “Không cần đâu, công việc của chồng tôi bề bộn, vất vả lắm mới nhín được chút thời gian đưa tôi đi nghỉ dưỡng. Nhỡ mà nổi tiếng, có thêm fan thì hỏng mất, tuy nhiên chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc. Tôi là nhà thiết kế thời trang chuyên thiết kế sườn xám, hiện có mở một studio nhỏ. Về sau nếu có dịp tôi sẽ ngỏ lời hợp tác với chị, nếu lúc đó người mẫu đồng ý thì chị có thể dùng ảnh đó đăng lên mạng”.

Xem cách ăn mặc của Tần Xu và Thẩm Cố, bà chủ vốn nghĩ cả hai không thiếu tiền, nhưng là một nhiếp ảnh gia hơn năm triệu fan thì cô đã gặp qua qua không ít người ham tiền muốn nổi tiếng, dựa vào sự nổi tiếng để kiếm chác nhiều hơn. Nghe Tần Xu nói thế, về cơ bản đã có thể xác định hai người này không thuộc tầng lớp trung lưu giàu xổi.

Nhận ra Tần Xu và Thẩm Cố chẳng bõ bèn gì chút tài – danh này, bà chủ đành chịu thua, bày tỏ tinh thần hợp tác.

Trao đổi Wechat với chủ studio xong, bước ra khỏi tiệm, Tần Xu cảm thán với Thẩm Cố: “Cuộc sống của cô ấy thảnh thơi thật đó, tiệm không có mấy khách, nên không nhận ra là hot Channels đấy”.

Tuy nhiên ngẫm lại studio ảnh của cô ấy cũng ở khu du lịch, so với studio nằm ở nơi heo hút của cô thì tốt hơn nhiều.

Thẩm Cố ừ, không nói thêm gì.

Tần Xu nói rất nhiều mà chỉ nhận lại một chữ ừ lạnh lùng thì hơi bất ngờ. Kể từ khi hai người thỏa thuận sẽ cố gắng bồi đắp tình cảm, cô cảm giác Thẩm Cố đã cởi mở hơn.

Nào ngờ hôm nay, Tần Xu nhận ra ngay tâm tình của anhcó điều bất thường.

Anh ấy giận à? 

Tần Xu liếc khuôn mặt không gợn sóng, ngẫm lại chuyện vừa xảy ra, hỏi: “Thẩm Cố, anh bực em hả?”.

Đây là tuyệt chiêu do chuyên gia tình cảm Phó Tư Dư giới thiệu, nếu xảy ra vấn đề thì phải giải quyết ngay, đừng giữ trong lòng.

Thẩm Cố nhìn Tần Xu rồi nắm tay: “Đi thôi”.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo là ngầm thừa nhận.

Hai người tay trong tay rảo bước, không khí xung quanh bỗng lạnh đi.

Tần Xu tần ngần, hỏi: “Vì lúc chụp hình em không chịu hôn anh à?”.

– Tần Xu – Thẩm Cố buông tay cô ra, trầm giọng. “Em cứ phải thử thách sự chịu đựng của anh sao?”.

Tần Xu sững sờ, bác bỏ: “Không có, em thấy thể hiện trước mặt người lạ ngại lắm”.

Thấy Thẩm Cố mím môi không nói gì, Tần Xu dè dặt thăm dò: “Nếu anh thấy khó chịu thì khi về mình hôn nhé?”.

Thẩm Cố nhẹ nhàng: “Em chủ động nha”.

Tần Xu lờ mờ cảm nhận mình bị ăn quả lừa, cô trợn mắt: “Anh gạt em hả?”.

Thẩm Cố cười thầm.

Tần Xu cáu kỉnh vỗ tay Thẩm Cố rồi nắm lấy tay anh, nghiêng đầu hỏi: “Khi nãy anh không giận đúng không?”.

Thẩm Cố gật nhẹ đầu.

Tần Xu ngắt cánh tay Thẩm Cố: “Vì sao anh làm như vậy hả? Em sợ quá chừng”.

– Em sợ cái gì?

Tần Xu khựng lại.

– Sợ anh giận à? Vì sao thế?

Thẩm Cố hỏi một cách tự nhiên.

Khi này đến phiên Tần Xu im lặng.

Rõ ràng cô đã có câu trả lời nhưng không muốn thừa nhận.

Dạo quanh thị trấn nhỏ một lần nữa, mua hàng tá quà lưu niệm dọc theo đường về.

Cảnh sắc quả nhiên đẹp hơn khi cô đến.

Xa xa non nước hữu tình, nhìn gần thì lại hóa thành giọt xanh.

Đi qua một câu cầu đá, Tần Xu dừng bước, nhờ Thẩm Cố bày biện dụng cụ vẽ tranh, ngồi lên một mảnh vải rồi bắt đầu vẽ.

Thẩm Cố đứng bên cạnh chờ Tần Xu, cô hết sức chuyên tâm vẽ tranh. Cô vẽ một bức tranh phong cảnh núi sông vắt ngang bầu trời trong veo.

Thẩm Cố bước tới đối diện Tần Xu, âm thầm giơ điện thoại chụp, bỗng Tần Xu ngước mắt nhìn anh.

Thẩm Cố nghe Tần Xu nói.

Em khát, em đói, em muốn ăn bánh rán nhân thịt[2] và bánh vít chiên giòn[3] dọc phố cổ.

[2]: Bánh có da giòn, thịt thơm, ăn không ngán

[3]:(Tạm dịch vì mình không biết tên của loại bánh này, nếu bạn nào có biết thì cho mình xin góp ý nhé, mình cảm ơn. Tên gốc là 油炸螺丝糕). Một món ăn vặt truyền thống của Tế Nam, Trung Quốc, lớp vỏ bên ngoài giòn, bên trong mềm, đậm mùi hành. Tương truyền được ba anh em nhà họ Từ mang du nhập từ Nam Kinh cách đây hơn 100 năm

Từ đây quay về hàng bánh gần năm cây số, Thẩm Cố thấy Tần Xu thèm thuồng, không chút than thở: “Anh đi mua, em ở đây vẽ, đừng chạy lung tung nhé”.

Tần Xu gật đầu: “Đi sớm về sớm nhé”.

Thẩm Cố xoay người sải bước, Tần Xu chờ anh khuất dạng mới tiếp tục đưa bút những đường nét của anh lên giấy.

Khi Thẩm Cố quay lại, Tần Xu đã vẽ xong và thu dọn gọn ghẽ.

Thẩm Cố mua lỉnh kỉnh rất nhiều món, sợ Tần Xu thèm ăn hay cố ý giở trò bắt bẻ nên mua mỗi một món từng ăn một ít.

Để chứng minh mình không cố tình chỉnh anh, Tần Xu đã ăn hết hai món mình yêu cầu.

Quay về khách sạn, chiều hoàng hôn đã buông bốn phía, Chu Yến Tường tổ chức một bữa tiệc lẩu cho buổi tối. Cậu đến hỏi thăm Tần Xu và Thẩm Cố có thích tham gia hay không, hơn thế cậu đã chuẩn bị cho hai người nồi lẩu nhỏ, không cần ăn chung với bọn họ.

Tần Xu là người sôi nổi, hơn nữa không thể chối từ sự nhiệt tình nên gật đầu đồng ý.

Sinh viên thường hăng hái hơn so với những người đã bước vào đời.

Nguyên liệu cho bữa lẩu tối nay được các bạn đích thân chuẩn bị, còn mua rất nhiều bia rượu để chơi game.

Đang ăn dở, trò chơi đã bắt đầu.

Trò chơi rất đơn giản, mọi người chuyền nhau một tờ khăn giấy, đồng thời mở một bài hát. Bản nhạc sẽ dừng bất kì lúc nào.

Lúc đó khăn giấy đang trong tay ai thì sẽ bị phạt.

Chọn nói thật hay thách, hoặc bị phạt rượu.

Trò chơi con nít này Tần Xu đã nghỉ chơi từ hồi cấp hai, nghe nói hình phạt là thật hay thách tại chỗ thì không muốn tham gia, ngồi một bên xem.

Lựa chọn này thu hút sự chú ý của mọi người, Chu Yến Tường và bạn mình chăm sóc khách rất tận tình, quan tâm: “Chị thấy trò này không vui sao? Nếu chị không thích, chúng ta có thể đổi trò khác”.

Tần Xu trả lời: “Không phải do trò chơi đâu”.

Đường Tiểu Mạn xen vào: “Ồ, tôi biết rồi, là chị Thẩm sợ bị phạt, chị có bí mật không muốn bật mí đúng không?”.

Chiêu khích tướng luôn hữu dụng với Tần Xu.

– Chơi thì chơi, sợ gì.

Vì không thể uống rượu, đến lúc đó chỉ có thể chọn thật hay thách, chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy rồi mà[4].

[4 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Cô là vợ Thẩm Cố, nếu chọn thách thì chắc chắn sẽ bị thách hôn môi anh.

Vậy nên nếu thua Tần Xu sẽ chọn nói thật.

Dù sao nếu lúc đó hỏi cái gì khó nói, cô có nói dối, cũng chẳng ai biết.

Chớm nghĩ vậy, Chu Yến Tường lấy trong hộp một món đồ chơi bằng nhựa.

– Chiều nay anh mới mua một cái máy phát hiện nói dối, nếu nói dối sẽ bị phát hiện, mọi người nhớ thành thật đó nha.

Tần Xu: “….”.

Úi giờ, ba cái đồ nhựa thôi mà, nhất định không ra trò trống gì.

Trò chơi bắt đầu, ở vòng đầu tiên khăn giấy rơi vào tay một sinh viên mà Tần Xu không biết tên.

Câu hỏi được đặt ra là: “Mối tình đầu của bạn là khi nào?”.

Người bạn đó trả lời không có mối tình đầu.

Máy phát hiện nói dối sáng đèn xanh, đã thông qua.

Hỏi ba câu liên tiếp, người bạn đó đều được thông quá hết.

Tần Xu nhẹ thở phào, xem ra máy phát hiện nói dối đồ chơi này thật sự để trưng thôi, đợi lát nữa nếu mình bị thì sẽ tùy vào câu hỏi mà chọn nói thật hay không.

Vòng thứ tư, Tần Xu nhận trúng khăn giấy.

Một bạn học không biết Tần Xu và Thẩm Cố có phải mối tình đầu của nhau không nên không dám hỏi.

Một bạn nữ ngồi đối diện Tần Xu, hỏi: “Chị thích anh Thẩm từ khi nào?”.

Tim Tần Xu thắt lại, bất giác nhìn Thẩm Cố.

Thẩm Cố quay sang, đôi mắt sâu lắng dừng trên khuôn mặt cô.

Tần Xu điều chỉnh trạng thái, đặt tay vào máy phát hiện nói dối, bắt chước bộ dạng nói chuyện của Thẩm Cố, cô bình thản: “Năm 22 tuổi”.

Máy sáng đèn đỏ, máy phát hiện nói dối vang lên tiếng báo động.

“......”

Mọi người lao nhao: “Chị mau nói thật đi”.

Không phải chứ, món đồ chơi rẻ tiền này phát hiện được á?

Có lẽ vì mình căng thẳng, Tần Xu hít một hơi thật sâu, đặt tay lên một lần nữa.

– Khi 21 tuổi.

Tiếng báo động lại vang lên.

– 20

– 19

– 18

– Tôi không biết.

Máy phát hiện nói dối báo động không ngừng, dưới sự kích động của Tần Xu, sắc mặt Thẩm Cố dần âm u.

Từ hiện tại đến 18 tuổi, ngay cả câu tôi không biết cũng đã dùng nhưng không câu nào là thật.

Tất cả đã rõ.

Bầu không khí lặng như tờ trĩu nặng, bạn nữ hỏi câu này ảo não, mình không nên hỏi câu này.

Tần Xu cúi đầu, xấu hổ bưng chén rượu lên: “Thôi để chị uống”.

Chén rượu vừa kề lên môi, tay đã trống không, Thẩm Cố giành lấy chén rượu, uống cạn một hơi.

Giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Tôi uống thay cô ấy”.
Máy phát hiện nói dối: Tưởng cô bắt chước cách nói chuyện của chồng cô là tôi không phát hiện được à? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi