BÉ THỤ KHIẾM THÍNH QUYẾT ĐỊNH BUÔNG XUÔI BỖNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG


"—— Em đi nhảy Disco?"
Ánh đèn ngũ sắc nhấp nháy không ngừng xoay chuyển, âm thanh đinh tai nhức óc, mặt đất dường như cũng rung động theo.
Kỷ Nguyễn đẩy đám người đang nhảy múa ra, gian nan di chuyển đến lối thoát hiểm bên cạnh, che di động lại cẩn thận lắng nghe: "Anh —— nói —— cái —— cơ?!"
Bên kia yên tĩnh hai giây, Kỷ Nguyễn đưa di động lên nhìn, không có vấn đề gì, vẫn đang kết nối, cậu lại dí sát điện thoại vào lỗ tai: "Alo ——?!"
Lúc này mới nghe được bên kia đáp lại: "Em đi hộp đêm nhảy Disco?"
Lời của Cố Tu Nghĩa nghe ra vô cùng ổn định, nhưng rõ ràng đang rất bất mãn.
Kỷ Nguyễn: "......"
Kỷ Nguyễn có chút cạn lời: "Không phải, cái gì mà đêm...!nhảy...!Đây là party! Party đó, anh hiểu không? Party —— nghĩa tiếng anh là gì? Party ——!"
"......"
Cố Tu Nghĩa giống như lại nói gì đó, nhưng âm nhạc ở đây thực sự quá lớn, Kỷ Nguyễn sắp đem điện thoại nhét vào trong lỗ tai cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được mấy từ rời rạc.
Lại đến một vòng rượu mới, âm nhạc cùng tiếng người cười nói nháy mắt dâng cao, âm thanh đâm vào tai khiến đầu Kỷ Nguyễn phát đau.
Cậu dứt khoát ngắt điện thoại, mở giao diện nhắn tin của Cố Tu Nghĩa, cau mày bùm bùm đánh chữ.
[Anh nói cái gì tôi không nghe được, có thể nhắn Wechat không? Chỗ này ồn quá!]
Đối phương nhấp nháy gõ chữ, giây tiếp theo: [ Lăn ra đây.

]
Kỷ Nguyễn mở to mắt, xoa xoa mí mắt nhìn lại lần nữa, không sai, đúng thật là ba chữ "Lăn, ra, tới".
Đây là lần đầu tiên cậu có thể cảm nhận cảm xúc của Cố Tu Nghĩa một cách trực tiếp như vậy.
Cố Tu Nghĩa người này phần lớn thời điểm đều vô cùng ổn định, ngay cả cãi nhau cũng chỉ khiến người khác cảm thấy khó ở, đột nhiên bộc phát cảm xúc như vậy khiến Kỷ Nguyễn không khỏi cảm thấy ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào.
Di động lại vang lên một tiếng: [Gửi địa chỉ cho tôi, tôi tới đón em.]
Kỷ Nguyễn lấy lại tinh thần, hiện tại chỉ thông qua câu chữ cũng không thể đoán được thái độ của Cố Tu Nghĩa thế nào.

Cậu gửi định vị cho hắn, sau đó cất điện thoại vào trong túi quần, đi vào trong lấy balo.
Chột dạ mà nuốt nuốt nước miếng: "Hung dữ cái gì mà hung......"
Balo của cậu đang được hàn Tiểu Lâm giữ, người nọ đang ngồi cùng hai người thanh niên xa lạ ở một góc, cúi đầu xuống bàn không biết đang chơi cái gì.
Kỷ Nguyễn đi qua, vỗ vỗ vai Hàn Tiểu Lâm: "Đang làm gì đấy?"
Hàn Tiểu Lâm vừa thấy hắn liền hưng phấn nói: "Tớ đang xem hai người bọn họ giải đề vật lí!"
"Vật, vật lí?" Kỷ Nguyễn hoài nghi ốc tai mới của mình có vấn đề.
"Đúng vậy," Hàn Tiểu Lâm bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lớn tiếng giải thích: "Hai người này đều thi đậu trường Thanh Hoa cách vách chúng ta đấy! Đang thi giải đề! Thua uống rượu, thời gian chậm uống bia, đáp án sai uống cả hai!"
Kỷ Nguyễn chấn động: "Quán bar này còn hội tụ nhiều nhân tài như vậy..."
"Lại chả thế!" Hàn Tiểu Lâm kiêu ngạo nói: "Đây chính là free party, làm gì cũng được! Không muốn giải đề thì thi nhảy —— nhìn thấy không, cái người đang ke đầu xoay như con quay kia, chính là quán quân 2 lần liên tiếp của Street Dance đó!"
Vị huynh đài đang giải đề trên bàn kia bỗng ngẩng đầu nhìn Kỷ Nguyễn một cái, nhiệt tình mời mọc: "Người anh em cũng tới chơi sao, đây, tôi vẫn còn một bộ bài thi ——"
Kỷ Nguyễn vừa nhìn thấy tờ giấy chi chít công thức liền sợ tới mức lùi ra phía sau hai bước: "Không cần không cần, tôi học khoa văn ——!"

Kỷ Nguyễn kéo Hàn Tiểu Lâm qua, ghé vào tai cậu ta nói: "Tớ phải đi về đây!"
Hàn Tiểu Lâm rống: "Hả? Mới tới vài phút mà?!"
"Cố Tu Nghĩa tới đón tớ!"
"Ồ!" Hàn Tiểu Lâm lập tức đứng đắn lại, cầm lấy balo của Kỷ Nguyễn dẫn cậu đi ra ngoài: "Thế còn không mau đi!"
Hai người khó khăn lách qua đám người đang nhảy múa điên cuồng trên sàn nhảy, vất vả mãi mới tìm được lối ra.
Kỷ Nguyễn bị Hàn Tiểu Lâm lôi kéo, hoa mắt váng đầu: "Cậu nói xem, sao có người có thể ở nơi này làm bài được cơ chứ!"
Hàn Tiểu Lâm đẩy cửa ra, bước xuống lối đi bộ bên đường, âm thanh ồn ào cuối cùng cũng bị cánh cửa đằng sau chặn lại, nhưng cậu ta còn chưa kịp điều chỉnh âm lượng của mình, giọng nói cao vút giữa đêm khuya: "Nói là muốn rèn luyện tinh thần tập trung cao độ ở môi trường khắc nghiệt nhất——!"
Bên đường còn có mấy nhà cửa hàng chưa đóng cửa, có người ló đầu ra nhìn xung quanh.
Kỷ Nguyễn xấu hổ vỗ vai Hàn Tiểu Lâm: "Được rồi, nói nhỏ chút đi...."
Tâm trí Hàn Tiểu Lâm vẫn còn dư âm phấn khích của bầu không khí trong kia, giằng co vài giây mới bình tâm lại, hạ thấp âm điệu: "Aii, thật sự quá ồn ào, tim tớ còn đang đập thình thịch đây..."
Tay Kỷ Nguyễn quơ quơ, bỗng nhiên đỡ lấy cột đèn đường mà nôn khan một tiếng.

Hàn Tiểu Lâm sợ tới mức nhảy dựng lên tới dìu cậu: "Cậu sao thế?"
Kỷ Nguyễn lắc đầu, bàn tay đè ở vị trí dạ dày, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt không tốt chút nào, tháo luôn tai nghe bên ngoài xuống.
Nơi ồn ào náo nhiệt như vậy thật sự không thích hợp với cậu, chỉ đứng trong quán bar mấy phút thôi đã quay cuồng như say xe.
Mặc dù đã nửa đêm rồi, nhưng không khí vẫn vô cùng oi nóng, mồ hôi khiến áo thun dán chặt trên lưng Kỷ Nguyễn, gió thổi qua khiến cậu bỗng cảm thấy lành lạnh.
Sau một lúc lâu cậu mới ngồi dậy, đeo tai nghe lại lên tai, thở hổn hển nói: "Không sao."
"Thật không đấy?" Hàn Tiểu Lâm vẫn còn hơi hoảng hốt: "Không thì sao cậu lại đột nhiên buồn nôn thế?"
Kỷ Nguyễn chỉ lên tai mình: "Cũng không phải làm sao, do âm thanh quá lớn làm tớ thấy khó chịu...!Bây giờ khá hơn nhiều rồi."
Hạ Tiểu Lâm yên tâm: "Vậy hả, làm tớ sợ đến chân cũng mềm..."
Hai người ngồi xuống bậc thang bên đường, Hàn Tiểu Lâm chà xát cánh tay: "Ăn kem không?"
Kỷ Nguyễn quay đầu nhìn cậu ta, tóc mái có hơi vướng, cậu giơ tay khảy khảy: "Ăn."
"Được." Hàn Tiểu Lâm đứng lên: "Kem hay pudding nhỏ (*), chọn một cái."
(*) raw [ 老冰根小布丁 ]: chắc là tên hai loại kem.
"......"
"Nhìn tớ làm gì," Hàn Tiểu Lâm ho khan một tiếng: "Tớ chỉ có thể mua hai loại này."
"......" Kỷ Nguyễn phất tay tống cổ cậu ta: "Pudding nhỏ đi."
Thật ra đến giờ Kỷ Nguyễn cũng chưa cảm thấy ổn định lại.
Tiết tấu âm nhạc quá dồn dập, cậu còn uống một chút bia, hiện tại ngồi nghỉ ở bên đường mà máu trong cơ thể còn đang sôi trào, cả người mệt mỏi nhưng vẫn trong trạng thái hưng phấn.
Hàn Tiểu Lâm mua kem về đưa cho Kỷ Nguyễn một cái, cậu mở ra, im lặng ăn, ánh mắt tan rã.
Hàn Tiểu Lâm nhìn cậu trong chốc lát, bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Nếu về sau Cố tổng thích cậu thật thì phải làm sao giờ?"
Kỷ Nguyễn mê mang, nhíu mày lại: "Cậu uống nhiều quá rồi à?"
Khuôn mặt này của Kỷ Nguyễn dù đặt trong mắt người nào cũng đều khiến người ta phải cảm thán.


Trong buổi đêm của mùa hè, mồ hôi vừa đổ xuống liền gió thổi khô, khóe mắt hồng hồng, khi híp mắt nhìn người khác nhìn có vẻ lười biếng uể oải.

Đẹp nhưng không hề có tính công kích, mềm mại giống như dòng nước.
Lấy kinh nghiệm yêu đương nghèo nàn của Hàn Tiểu Lâm, mấy nhân vật lớn như Cố Tu Nghĩa hẳn thích nhất chính là kiểu xinh đẹp như Kỷ Nguyễn vậy.
"Tớ nói thật." Hàn Tiểu Lâm nhìn Kỷ Nguyễn, không chút tiếc rẻ nào mà khen: "Cậu biết không, cậu bây giờ giống như trong phim ấy, còn là cái kiểu phim nghệ thuật của mấy vị đạo diễn lớn."
Kỷ Nguyễn bị chọc cười, cắn miếng kem, một lúc sau nhẹ giọng nói: "Rồi, để sau nói..."
"Cái gì?" Que kem của Hàn Tiểu Lâm bị hơi nóng làm tan chảy, cậu vội vàng há miệng ra đỡ.
"Chờ khi nào Cố Tu Nghĩa thật sự thích tớ rồi hẵng nói." Cậu đưa cho Hàn Tiểu Lâm tờ giấy: "Toàn là chuyện chưa xảy ra, sao phải nghĩ nhiều thế?"
Hàn Tiểu Lâm cầm giấy lau miệng: "Đây gọi là phòng ngừa chu đáo."
Kỷ Nguyễn lười nhác mà kéo kéo khóe miệng: "Phiền phức quá."
Cậu nhìn thời gian, bỏ qua đề tài này: "Cậu thì sao, về nhà không? Lát nữa cho cậu đi nhờ đoạn đường?"
Hàn Tiểu Lâm xua xua tay: "Tớ không về, chờ lát nữa còn định đi chơi......"
"Còn nữa?!" Kỷ Nguyễn kinh ngạc: "Các cậu cũng lợi hại..."
Hàn Tiểu Lâm vân đạm phong khinh: "Sinh hoạt ban đêm vừa mới bắt đầu đâu, chúng ta chờ lát nữa lập đội đi đánh kịch bản giết chóc, đi hay không?" (*)
(*) raw [ 夜生话刚开始呢,我等下小分队去打剧本杀, 来不来 ] :Đoạn này mình không hiểu gì hết.
"Tớ không đi đâu," Kỷ Nguyễn khẽ cười một tiếng: "Cố Tu Nghĩa sắp tới đón tớ rồi......"
Cậu đang nói, một chiếc siêu xe màu đen đi ra từ góc đường dừng lại trước mặt hai người, chính là loại xe mà trước kia Hàn Tiểu Lâm chỉ được thấy qua trên đường.
Cửa sau mở ra, Hàn Tiểu Lâm đang ngồi ở bậc thang, đập vào mắt là một đôi chân dài, rõ ràng ăn mặc tùy tiện cũng không dấu được dáng người thẳng tắp mạnh mẽ.
Cố tổng thường xuất hiện trên tivi, mang hào quang lóe mắt xuất hiện ở trước mắt Hàn Tiểu Lâm.
Mà bạn tốt của cậu ta - Kỷ Nguyễn, ném que kem đã ăn hết đi, tự nhiên mà bước đến bên cạnh Cố tổng, vóc dáng còn không đứng đến mũi người ta, lại cười đến vô cùng ngọt ngào: "Anh đến rồi nha, tôi đã đợi rất lâu đó."
Cố tổng cao lãnh không thích cười, hình ảnh trước mắt tựa như bé mèo đang chơi với cái đuôi của hổ lớn.
Hổ lớn há mồm là có thể nuốt gọn bé mèo!
Cố tổng nhìn di động, bất đắc dĩ nói: "Hai mươi phút."
Kỷ Nguyễn bĩu môi: "Nhưng tôi đã hết cả một cây kem rồi."
"..." Cố tổng không hề để tâm bé mèo muốn gây sự, nhìn về phía Hàn Tiểu Lâm: "Cậu là bạn học của Kỷ Nguyễn phải không?"
"Đúng vậy, là bạn tốt của tôi." Kỷ Nguyễn nói.
Hàn Tiểu Lâm lúc này mới lấy lại tinh thần, đứng lên phủi bụi trên quần, nói: "Xin chào, Cố tổng."
Cố tổng còn vô cùng hiền hòa mà cười nói: "Xin chào, hôm nay cảm ơn cậu đã chăm sóc Kỷ Nguyễn."
"Này có gì mà chăm sóc chứ..." Hàn Tiểu Lâm co quắp nói: "Là giúp đỡ nhau giúp đỡ nhau."
Cố Tu Nghĩa lại mím môi khách sáo nói: "Không còn sớm, cậu phải về nhà sao, chúng ta tiện đường đưa cậu một đoạn?"
"Không, không," Hàn Tiểu Lâm liên tục xua tay: "Lát nữa tôi muốn đi chỗ khác, ngài mau đưa Kỷ Nguyễn về trước đi."

Cố Tu Nghĩa nghe xong cũng không hề miễn cưỡng, vỗ vỗ vai Kỷ Nguyễn, thấp giọng nói: "Chào tạm biệt bạn đi."
Kỷ Nguyễn cười lộ ra má lúm đồng tiền, hướng Hàn Tiểu Lâm vẫy tay: "Đi trước nhé."
"Ừ, ừ" Hàn Tiểu Lâm nhìn theo bọn họ lên xe, ghé vào bên cửa sổ: "Đi chậm một chút, chú ý an toàn!"
Chờ chiếc xe băng băng chạy biến mất ở góc đường, Hàn Tiểu Lâm mới ngượng ngùng thu hồi tay, đột nhiên có cảm giác kì quái.
"Chào bạn học đi?"
Hàn Tiểu Lâm âm thầm cân nhắc một lát.
Sao nghe như lời ba mình nói hôm đầu tiên tới đón cậu ta về từ nhà trẻ thế?
- --------------------
Trên xe, Tống Lĩnh - người nửa đêm bị lôi dậy làm tài xế, cẩn trọng mà lái xe.
Cố Tu Nghĩa ngồi cạnh Kỷ Nguyễn, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên đùi, dáng ngồi tùy ý tự nhiên, không nhìn ra đang vui hay buồn.
"Xem ra hôm nay đi chơi rất vui vẻ," Hắn giống như vô tình nói: "Không phải nói với dì Triệu là đi khu trò chơi điện tử sao?"
"Là đến đó nha," Kỷ Nguyễn ghé vào cửa sổ nhìn đèn đường bên ngoài: "Nhưng chúng tôi chơi rất nhiều thứ, ban ngày chơi trò chơi rồi thì buổi tối phải đổi chỗ khác chứ."
Cậu vươn bàn tay ra đếm: "Đầu tiên là khu trò chơi điện tử, sau đó ăn cơm, buổi tối đi hát KTV, lại đến quán ăn khuya ăn BBQ, rồi lại đến party lúc nãy.

Anh biết không, Hàn Tiểu Lâm bọn họ còn muốn lát nữa đi tiếp nữa, nhưng tôi nói không đi."
Cố Tu Nghĩa gật gật đầu, khóe môi gục xuống: "Rất phong phú......"
"Cái gì?" Kỷ Nguyễn quay đầu xem hắn.
Đèn đường bên ngoài liên tục vụt qua, chiếu lên đôi mắt của Kỷ Nguyễn, lấp lánh như ẩn chứa ngôi sao, hoặc là pháo hoa, rực rỡ lung linh xinh đẹp.
Cố Tu Nghĩa cùng cậu nhìn nhau trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Tôi nói chơi vui như vậy, sao em lại không đi?"
"Không phải anh đến đón tôi sao?"
Kỷ Nguyễn nở nụ cười, đôi mắt lập lòe ánh sáng, như tràn ra ngoài viền mắt hóa thành đom đóm bay đến bên người Cố Tu Nghĩa.
"Khụ." Cố Tu Nghĩa dời tầm mắt, thái độ không tự giác mà hòa hoãn lại: "Nghe lời như vậy?"
"Đương nhiên rồi."
"Nghe lời như vậy mà nửa đêm còn chạy tới hộp đêm?" Cố Tu Nghĩa đột nhiên chuyển hướng: "Không biết xã hội nhiều hiểm ác?"
Kỷ Nguyễn: "......"
Kỷ Nguyễn cảm thấy cạn lời mà cười ra tiếng.
Cậu ngồi thẳng dậy, nghiêm chỉnh đối mặt với Cố Tu Nghĩa: "Đã nói là party! Party! Là tiệc mừng tốt nghiệp, đều là người tầm tuổi tôi, ra vào còn phải xuất thẻ chứng minh đủ tuổi đấy!"
Cố Tu Nghĩa hừ nhẹ một tiếng: "Tuổi này của em...!Sao lúc tôi bằng tuổi em, tổ chức tốt nghiệp cũng đều là hoạt động tích cực tiến về phía trước."
Kỷ Nguyễn chưa từng thấy qua dáng vẻ ngang ngược cãi bướng này của Cố Tu Nghĩa, cười đến không thở nổi, hơi men đột nhiên bốc lên, máu nóng lên đầu.
"Anh thật là cổ hủ." Kỷ Nguyễn quyết định phải cùng Cố tổng phân bua một chút: "Bọn tôi sao lại không hướng về phía trước? Chủ đề buổi tiệc cũng vô cùng tràn đầy năng lượng tích cực, " Điệu nhảy ước mơ, bài hát thanh xuân", anh nghe xem, có phải có thể trực tiếp lấy làm biểu ngữ thi đại học không!"
"Đúng rồi, đúng rồi," cậu đếm đầu ngón tay: "Bên trong còn có người thi giải đề vật lý kìa, thua phạt uống rượu."
"Nghiêm túc." Cố tổng khinh thường liếc, dừng một chút, bỗng nhiên nghiêm mặt lại: "Em uống rượu sao?"
"Ừm..." Cái miệng nhỏ của Kỷ Nguyễn bẹp bẹp: "Tôi không làm vật lí...."
Cố Tu Nghĩa nhẹ nhàng thở ra.
"Nhưng tôi cũng uống." Kỷ Nguyễn cười hì hì, cảm thấy vô cùng hài lòng khi thấy Cố tổng trợn to đôi mắt.
Cậu vẫy vẫy tay, không định nói tiếp đề tài uống rượu này, khiêu khích Cố Tu Nghĩa nói: "Vậy bọn anh thì sao, nói tôi nghe chút, lúc bọn anh tốt nghiệp thì làm gì?"
Cố tổng vừa nghe câu này liền không ngồi yên được, sửa sửa cổ áo, đột nhiên tỏa ra sự kiêu ngạo của tổng tài bá đạo từ trong xương cốt: "Bọn tôi đương nhiên là đi ngoại thành chơi."
Cố Tu Nghĩa nghẹn ở nhà một ngày, không ai để mở họp, không có hạng mục để thảo luận, cũng không có cấp dưới có thể mắng, một thân bực bội sắp tràn ra tới, không tực giác bị Kỷ Nguyễn kéo cảm xúc.

Hắn nỗ lực đè tâm trạng xuống, khắc chế nói: "Trong đình giữa hồ ở công viên, một đám thanh niên có cùng chí hướng đàm luận lý tưởng phát triển tương lai, thầy giáo chủ nhiệm cũng có mặt ở đó."
"Thôi đi," Kỷ Nguyễn phụt cười một tiếng: "Nghe còn tưởng anh đang tham gia phong trào Ngũ Tứ (*)..."
(*) Phong trào Ngũ Tứ: nổ ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1919, là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc nhằm chống lại Hiệp ước Versailles và chính phủ Trung Hoa Dân quốc lúc bấy giờ, phản đối việc chuyển giao chủ quyền tỉnh Sơn Đông cho Nhật Bản.
Cố Tu Nghĩa nghẹn lời, nhưng vẫn nỗ lực cứng rắn: "Kỷ Nguyễn."
Kỷ Nguyễn hoàn toàn làm lơ Cố Tu Nghĩa: "Còn hẹn ở công viên nữa chứ..."
Cậu móc di động ra gõ gõ, giơ trước mắt Cố Tu Nghĩa: "Anh tự nhìn xem, người đến công viên này 70% đều là người già 50 tuổi trở nên, bọn anh một đám người 18 19 tuổi lại tụ tập nói lý tưởng, lí tưởng có bay lên được không? Đúng là quê mùa."
"Quê...!quê mùa..." Cố Tu Nghĩa cởi cúc cổ áo: "Ha, thật thú vị."
Hắn sống đến ngần này tuổi cũng chưa từng nghe qua có người nói hắn quê mùa, lại còn là con ma men đang bừng bừng khí thế này.
Cố Tu Nghĩa nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, cuối cùng quyết định không thèm so đo với cậu.
Nhưng Kỷ Nguyễn lại không muốn buông tha, nghiêng ngả trên lưng ghế trêu ghẹo nói: "Là giáo viên chủ nhiệm của anh chọn chỗ hả?"
Từ góc độ này, Cố Tu Nghĩa nghiêng đầu là có thể nhìn thẳng vào đôi mắt Kỷ Nguyễn.
Hai hàng lông mi vô cùng dài, lúc chớp mắt khẽ lay động như cánh bướm.
Có lẽ cậu uống hơi nhiều, không chỉ gương mặt đỏ lên, cổ và cánh tay cũng phơn phớt hồng, giống như một miếng bánh kem thơm ngon.
Thấy Cố Tu Nghĩa không nói lời nào, Kỷ Nguyễn biết mình đoán đúng rồi.
"Đúng thật à?" Kỷ Nguyễn bóp mặt tủm tỉm cười: "Cũng đúng thôi, chính là kiểu mà tuổi bọn họ sẽ đến."
Cố Tu Nghĩa hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình đem tầm mắt rời khỏi người con ma men này.
Hắn bày ra vẻ mặt vô cảm, dùng mũi giày đá hàng ghế phía trước: "Tống Lĩnh, lúc các cậu tốt nghiệp cấp 3 đi chơi ở đâu?"
Tống Lĩnh nín cười, thiếu chút nữa bảo hai người bọn họ đừng quấy nhiễu hắn lái xe.
Trong ấn tượng của hắn, bộ dạng hờn dỗi của Cố Tu Nghĩa chỉ xuất hiện trong thời gian học đại học ngắn ngủi, về sau người này lúc nào cũng là dáng vẻ ông chủ lớn nghiêm nghị thâm trầm.
Hắn còn đang ghét bỏ Cố Tu Nghĩa nửa đêm bắt hắn làm tài xế, hiện tại lại cảm thấy may mắn khi có được cơ hội hiếm có chứng kiến Cố Tu Nghĩa đấu võ mồm với người khác.
"Chúng tôi cũng là đi ngoại thành dạo chơi." Tống Lĩnh cật lực nhịn cười.
Cố Tu Nghĩa tìm được đồng minh, lập lức lấy lại tự tin, hướng Kỷ Nguyễn nhấc tay: "Em xem."
Tống Lĩnh nói tiếp: "Chỉ có điều khi ấy bọn tôi đi xem triển lãm khoa học kỹ thuật, đều là những thứ mới lạ chưa nhìn thấy bao giờ, vô cùng thú vị."
Cố Tu Nghĩa: "......"
Kỷ Nguyễn cong đôi mắt cười, học theo Cố Tu Nghĩa giơ tay còn cao hơn: "Anh xem! Người ta theo phong cách nước ngoài!"
Cố Tu Nghĩa không phản bác được, môi khép mở lúc lâu mới phun ra một câu: "Kỷ Nguyễn, em rốt cuộc uống bao nhiêu?"
Kỷ Nguyễn nhấc mí mắt: "Nửa cốc, sao vậy?"
"Không thế nào," Cố Tu Nghĩa ôm cánh tay: "Chỉ hy vọng ngày mai em còn nhớ rõ bây giờ đnag nói gì."
"Người không say đương nhiên sẽ không quên."
"Cả người em ám đầy mùi."
"Thịt nướng BBQ, bia, kem." Kỷ Nguyễn xốc cổ áo lên ngửi thử: "Vừa nãy ở bên ngoài đổ không ít mồ hôi, anh có ý kiến?"
"Không có." Cố Tu Nghĩa nghiêng nghiêng mà liếc nhìn Kỷ Nguyễn một cái, không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Ánh mắt Kỷ Nguyễn mông lung mơ hồ, giống như con bướm không biết tìm nơi nào đậu, bay thạt lâu, cuối cùng dừng trên vai Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc yết hầu Kỷ Nguyễn, bâng quơ nói:
"Ngày mai mà đau họng, đến lúc đó đừng có khóc."
- ------------------------------------------------------
Editor: Không hiểu sao lúc edit chương này mình bị tụt cảm xúc, lết mãi không xong, còn không thèm soát lỗi, nên chương này làm dở tệ quá..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi