BỊ BẮT VỀ, SAU NÀY SINH CON CHO HẮN



Sáng sớm, bên ngoài tia nắng từ cửa sổ rọi vào, chiếu đến thân hình đơn bạc của Sầm Lễ.
Phẫu thuật cũng không phải tùy tiện là có thể làm, Bạch Thành Úc do dự một hồi.
"Cậu xác định hôm nay muốn phẫu thuật?" Bạch Thành Úc khó xử nói, "Tôi cũng không thể bảo đảm không có gì bất ngờ xảy ra, huống hồ mẹ cậu còn ở nằm viện."
Sầm Lễ nhẹ nhấp một chút môi, "Loại phẫu thuật nào cũng có nguy hiểm."
"......!Vậy được rồi."
Bốn giờ sau sẽ thực hiện phẫu thuật, Bạch Thành Úc rót một chén trà nóng, muốn giúp Sầm Lễ làm ấm cơ thể hơn.
Ánh mắt Sầm Lễ nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, đây là thời tiết đầu mùa đông, bên ngoài cây bàng chỉ còn lại cành khô, Sầm Lễ nghĩ tới một câu chuyện xưa,có một cô gái mắc bệnh nan y,cô đếm từng chiếc lá trên cây thường xuân bên ngoài ô cửa sổ chờ đợi cho đến khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống, sinh mệnh của cô cũng sẽ chấm dứt.
Sau có một vị họa sĩ già biết chuyện, suốt đêm vẽ trên cây thường xuân một chiếc lá không bao giờ rụng xuống, cho người con gái kia hy vọng để sống tiếp.


Nhưng vì thế mà người họa sĩ già cũng ra đi vĩnh viễn bởi mắc cùng chứng bệnh với cô gái kia.
Cậu cho người khác hy vọng vậy ai đem hy vọng tới cho cậu đây?
Sương trắng từ ly trà tản ra,tay Sầm Lễ cũng từ từ ấm lên.
Buổi sáng có rất nhiều người đến thăm bệnh, vậy nên văn phòng của Bạch Thành Úc luôn luôn sẽ có vài người tới để khám.
Sầm Lễ đem chén trà đặt ở bên cạnh bàn, đi tới hành lang nhìn, nhìn người đến người đi, nối liền không dứt.
Cậu nâng cổ tay trái lên, nhìn thời gian,còn ba giờ nữa sẽ bắt đầu cuộc phẫu thuật.
Ra khỏi bệnh viện, mùi của nước sát trùng cũng tiêu tán, ánh mặt trời chiếu lên trên người, mang theo một tia ấm áp, Sầm Lễ hơi híp mắt.
Phía sau đột nhiên va vào một người, Sầm Lễ đang muốn nói xin lỗi, lại phát hiện ra người đó là Hàn Kham.
"......!Thầy Hàn......!Sao thầy lại ở đây?"
"Người nhà nằm viện, vừa lúc buổi sáng nghỉ ngơi liền tới đây." Hàn Kham nói, "Em được đó, tối hôm qua cắt đứt điện thoại về sau tin nhắn cũng không trả lời."
"......"sắc mặt Sầm Lễ có chút quẫn bách.
"Bất quá cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là em làm như vậy, sẽ làm tôi lo lắng." đôi mắt thâm trầm của Hàn Kham nhìn cậu.
Sầm Lễ phát giác chính mình cùng đối phương đứng hơi gần nhau, liền lui lại một bước.
Hàn Kham cười một chút, "Mỗi lần tôi và em dựa gần nhau, em liền né tránh, còn nói không phải chán ghét tôi."

"......!Không phải chán ghét."
"Đã tốt hơn chưa?" Hàn Kham hỏi.
"Tốt hơn rồi." Sầm Lễ trả lời, có lẽ là bởi vì chột dạ, đầu quay sang bên khác.
Cổ áo lông trễ xuống một chút, dấu hôn trên cần cổ trắng nõn liền lộ ra, làm đôi mắt của Hàn Kham dần tối, "Em có bạn gái?"
Không dự đoán được Hàn Kham sẽ đột nhiên hỏi vấn đề như vậy, sắc mặt của Sầm Lễ không được tự nhiên, nói, "Còn chưa có."
Sầm Lễ ở phương diện tình cảm như một trang giấy trắng, trước kia trường học không cho phép yêu sớm, cậu liền tuân thủ rất quy củ, rất ít cùng nữ sinh gần gũi, hiện giờ tới đại học, đã không còn những quy củ đó, nhưng cũng bởi vì một ít nguyên nhân, mà cậu vẫn không gần gũi với những nữ sinh khác.
.........
Buổi sáng Giang Ngôn thấy Sầm Lễ ra cửa, liền phái người đi theo, phát hiện Sầm Lễ đi bệnh viện.
Có thông tin cậu ta liền báo cho Ninh Tu Viễn.
"Đi bệnh viện?"

"......!Sầm Lễ mắc bệnh gì nghiêm trọng sao?" Giang Ngôn hỏi.
Ngày hôm qua Sầm Lễ nói với hắn chỉ là bệnh dạ dày, nhưng không nghiêm trọng, nếu có bệnh tình gì, kiểm tra xong Bạch Thành Úc cũng sẽ nói cho hắn.
Ninh Tu Viễn càng cảm thấy Sầm Lễ có chuyện gạt hắn.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại cho Sầm Lễ, hỏi, "Cậu tới bệnh viện làm cái gì?"
Sầm Lễ làm kiểm tra trước khi phẫu thuật, tình trạng thân thể cũng miễn cưỡng ổn định, cậu chỉ muốn làm một nam nhân bình thường.
"Bệnh dạ dày." áp lực lâu dài, rốt cuộc cũng có thể giải thoát.
Hắn nói, "Lần này tôi sẽ tin lời cậu nói.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi