BỊ BẮT VỀ, SAU NÀY SINH CON CHO HẮN



Sầm Lễ bị Ninh Tu Viễn nói làm cho toàn thân đều run rẩy.

Cậu nắm chặt bàn tay, trên mặt mang theo vài phần khổ sở, hỏi, "Anh coi tôi là cái gì?"
Cậu chỉ xin hắn tiền thuốc men của mẹ, còn những thứ dư thừa khác cậu chưa bao giờ nghĩ đến, thậm chí tiền thuốc men của mẹ,cậu cũng nghĩ tới chờ sau này kiếm tiền trả lại cho Ninh Tu Viễn.

"Ninh Tu Viễn nếu anh muốn bao nuôi người, thì ra ngoài mà tìm người muốn được bao nuôi.

Những gì tôi thiếu anh, tôi sẽ nghĩ cách trả lại toàn bộ,tôi không cần tiền của anh, cũng không cần anh đưa đồ gì, lễ vật gì đó cho tôi, tôi nhìn tới liền cảm thấy ghê tởm."
Sầm Lễ đem đồ ném lên mặt bàn, chén sứ ở trên mặt bàn liền rơi xuống đất, phát ra tiếng chói tai, mảnh vỡ văng tung tóe trên mặt đất.

Vài miếng bắn đến bên chân Ninh Tu Viễn,sắc mặt Ninh Tu Viễn vẫn rất bình tĩnh, "Đợi lát nữa tôi gọi người vào dọn."
"Anh có thể tìm người khác để sinh con cho mình." Sầm Lễ cố chấp nói.

Sắc mắt của Ninh Tu Viễn đen lại, mặt bên như có gió mạnh xẹt qua, bên tai truyền đến tiếng ù ù, Ninh Tu Viễn nện thật mạnh vào thành giường, thành giường được khắc hoa văn có chút móp méo.

"Về sau ít nói linh tinh lại." Ninh Tu Viễn gằn giọng nói.

Nói xong, hắn liền đứng dậy rời đi, mặt đất đầy mảnh vỡ làm Sầm Lễ cảm thấy khó chịu.

Một lát sau, có người tới gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa đi vào, Ninh Tu Viễn chỉ cho cậu mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, dấu hôn cơ bản đều không che được, cậu chỉ có thể trốn trong chăn.

Người đến là một cô gái trẻ, có lẽ là bởi vì Ninh Tu Viễn đã phân phó qua, cô cũng không dám nhìn ngó lung tung, nhanh chóng quét tước sạch sẽ, xong việc liền đi ra ngoài.


Vừa nãy cậu để điiện thoại ở chế độ im lặng, Bạch Thành Úc đã gửi cho cậu vài cái tin nhắn, dò hỏi tình hình của cậu.

Bạch Thành Úc đều không thể chủ động tới Ninh gia.

"Cậu làm sao vậy?".

"Mấy ngày hôm trước hắn có hỏi qua tôi, hắn hẳn đã dấy lên nghi ngờ, bất quá tôi không có nói cho hắn biết."
Sầm Lễ nói với Bạch Thành Úc rằng: "Hắn đã biết."
Nếu là thuốc tránh thai không bị Ninh Tu Viễn nhìn thấy, chuyện này đều sẽ qua, đáng nhẽ có thể giấu nhẹm đi, Sầm Lễ nghĩ, sau khi cậu uống thuốc xong, không bao lâu Đinh Hạo liền đẩy cửa bước vào, Là Đinh Hạo nói cho Ninh Tu Viễn?
Nghĩ đến liền cảm thấy sợ hãi.

Cậu đều đã lập kế hoạch, rõ ràng chỉ cần qua một học kỳ nữa, liền có thể xin đi ra ngoài thực tập.

Trong lúc đầu óc trống rỗng, Bạch Thành Úc nhắn gì cậu cũng xem không kĩ.

Đến lúc đó không phải Ninh Tu Viễn không chịu buông tha cậu, cho dù cậu cả đời này đều không phạm phải sai lầm gì, làm người thanh thanh bạch bạch, lại tự dưng phải gánh cái danh là đồng tính đi câu dẫn người khác vì tiền tài, vết nhơ này sợ là cả đời đều rửa không sạch.

Nếu việc cậu có thể mang thai bị lan truyền ở trường học, đừng nghĩ có thể yên tâm trở về.

Quái vật, đúng là một con quái vật.

Những người khác họ sẽ không dơn giản mà nghĩ như vậy, lúc Bạch Thành Úc nói rằng cậu có thể mang thai, chính cậu cũng suy nghĩ như thế.

Ninh Tu Viễn lại bưng một khay thức ăn khác đến, chỉ vì muốn bồi bổ cho thân thể cậu tốt hơn, sau này phần trăm thụ thai thành công sẽ tăng lên.

Giống như sử dụng một cỗ máy móc,thời điểm muốn dùng, sẽ bảo dưỡng một lần, không cần thì sẽ ném vào một góc phủ đầy tro bụi không ai hỏi đến.

"Tôi không muốn ăn." Sầm Lễ nói.

"Muốn tôi đổ hết vào mồm cậu sao?" Ninh Tu Viễn mở miệng nói, hắn luôn luôn không để ý tới sự phản kháng của Sầm Lễ, nếu đối phương không thuận theo, hắn có rất nhiều biện pháp khiến cậu phải thuận theo.

"..."
"Đậu đen ăn vào đối với thân thể cậu rất có lợi,loại thuốc kia mỗi ngày cậu đều phải uống một lượt, rất tốt, giúp cậu bổ xung khí huyết.

"..."
Ban đầu còn tồn tại một tia hy vọng, nhưng hôm nay đối phương cầm tù cậu như thế này như là một tòa nhà giam không thể thoát.

Ninh Tu Viễn đem cậu nhốt ở trong phòng, không dùng bất cứ biện pháp an toàn nào,muốn khiến cậu mang thai, loại cảm giác này, làm Sầm Lễ tuyệt vọng đến không chịu nổi, làm cậu cảm thấy mình không còn là con người nữa.


Thấy cậu không hề động đến một chút thức ăn nào, Ninh Tu Viễn nắm cằm bắt cậu mở miệng, quả thực như lời hắn vừa nói, toàn bộ đều đổ vào mồm cậu,
Bị sặc, Sầm Lễ ho khan, hốc mắt đều đỏ lên.

"Muốn tự mình ăn hay là để tôi phải ra tay?" Ninh Tu Viễn lại hỏi.

Lồng ngực của Sầm Lễ bị đè nén, ngón tay cậu nắm chặt phần khăn trải giường, mặt trên còn tràn ngập dấu vết của tối hôm qua.

Thật kinh tởm.

Ninh Tu Viễn xốc chăn trên bụng cậu, ngón tay vỗ về chơi đùa bụng nhỏ của cậu, có lẽ vì phải nuốt vài thứ, nơi này cũng không giống như trước nữa.

Sầm Lễ không biết lấy sức lực từ đâu tới, một người khi lâm vào tuyệt vọng đường cùng, sẽ trở nên bạo phát, cậu gạt phắt tay Ninh Tu Viễn ra, thanh âm không giống như từ cổ họng phát ra, "......!Đừng chạm vào tôi."
Cậu rốt cuộc đã làm sai cái gì?
Bị đàn ông cưỡng bức làm ra loại chuyện này, cũng không phải mong muốn của cậu, bị đối phương cưỡng chế đưa cho những thứ đồ vật xa xỉ đắt tiền gì đó, đều không phải thứ cậu mong muốn.

Những món đồ bổ đó đều không có tác dụng, hôm sau Sầm Lễ sốt cao đến lợi hại.

Bạch Thành Úc bị Ninh Tu Viễn gọi tới, rốt cuộc đối phương là bác sĩ gia đình của Ninh Tu Viễn đã nhiều năm, hơn nữa chuyện của hắn cùng Sầm Lễ, xác thật không thích hợp truyền ra ngoài, cần có một người kín miệng hơn chút.

Chẳng qua lúc này, Ninh Tu Viễn đối với Bạch Thành Úc có nhiều phòng bị.

"Bạch Thành Úc, anh thế nhưng cũng không tồi nha, cầm tiền của Ninh gia mà còn đi giúp người ngoài." Ninh Tu Viễn tiếng nói rét run.

Bạch Thành Úc cùng Ninh Tu Viễn cũng coi như có điểm giao tình, nếu đổi thành người khác, hắn đã sớm đem bát cơm của họ đạp đổ,"Muốn tra tấn cậu ấy như vậy cùng còn quá sớm, huống hồ các cậu còn chưa tốt nghiệp, hiện tại không nên có con."
Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Cậu ấy rất dễ thu hút người khác.

Được thôi, dù sao con cái sớm muộn gì đều sẽ có, sớm một chút cũng không sao,bỏ học thì tôi nuôi cậu ấy là được." (Ngu thía khum biết, vẫn còn dùng tiền của ông cha thì đừng có gáy to quá ????)

"..."Bạch Thành Úc nhăn mày lại.

Ninh Tu Viễn đối xử với Sầm Lễ thế nào, Bạch Thành Úc đều rõ, chỉ là lấy thực lực của anh ta, cũng không thể quản nhiều chuyện đến vậy.

Sầm Lễ truyền dịch xong, mới chậm rãi mở mắt.

" Bác sĩ Bạch " Sầm Lễ thanh âm thực nhẹ, gọi Bạch Thành Úc một tiếng.

Tại thời điểm này, cậu đều có thể đoán được tình trạng bản thân.

"Hầyyyy." Bạch Thành Úc bên cạnh giường than một tiếng.

Mới vừa rồi Bạch Thành Úc cùng Ninh Tu Viễn nói chuyện, Sầm Lễ cũng mơ mơ hồ hồ nghe thấy được một ít.

"Thực xin lỗi." Sầm Lễ nói.

Ninh Tu Viễn mới vừa bị Giang Ngôn gọi đi ra ngoài, Bạch Thành Úc đưa cho Sầm Lễ một hộp thuốc, nói,"Cậu cầm lấy đi, đừng để bị phát hiện."
************************
Ultr, Viễn cẩu kia khốn nạn quá trời, đọc mà muốn đứm cho 1 phát.Lâu mới ngồi edit 1 chương mà lưng muốn tàn luôn, khóc vaichuong.

Đản iu quý chương kia cưng làm nốt nha, tao nghẻo đây - Con Cheng nó nói đấy mọi người, nó edit xong thì em beta lại chút nhe!!! Nốt chương nữa là hết lượt ngày hum ni dzồi ????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi