BỊ BẮT VỀ, SAU NÀY SINH CON CHO HẮN



Ở trong mắt mẹ, cậu vẫn là một đứa con ngoan, mẹ vẫn luôn dặn dò cậu phải chăm chi học tập, như vậy tương lai mới có tiền đồ, thế cho nên lúc trước ở bệnh viện phát hiện bệnh tình, mẹ mới không muốn nằm viện trị liệu.

Khi nghe thấy cậu nói muốn nghỉ học, mẹ đối với cậu trước nay chưa từng một lần nặng lời, liền hung hăng mắng cậu một trận.

Nếu cậu không đi học nữa, so với bệnh tình của bản thân bà còn thấy khó chịu hơn.

Ở trước mặt cậu bà là một người phụ nữ kiên cường, nhưng ngày đó bà đã khóc, cậu đứng ở một bên không biết nên an ủi mẹ thế nào, cậu biết mẹ đã chịu nhiều cay đắng để nuôi cậu lớn lên.

Thế cho nên cậu không dám nghĩ tới, nếu chuyện này mà để mẹ biết, sẽ như thế nào.

"Đừng nói cho bà biết." Sầm Lễ tiếng nói run run.

"Tự mình làm, còn sợ để bà ấy biết?" Giang Ngôn không chút để ý nói.

Cậu ta có chút chướng mắt Sầm Lễ, nhưng người này ở trước mặt cậu ta lại luôn mang theo ngạo khí, rõ ràng đối phương một nghèo hai trắng, cái gì cũng không có, ngay cả tiền thuốc men còn phải dựa vào Ninh gia, cậu ta có chỗ nào kém Sầm Lễ?
Thấy Sầm Lễ tiến đến gần, Giang Ngôn lùi thân thể đến cạnh cửa, lúc đi vào phòng cậu ta không có đóng cửa lại.

Chuyện lần trước, bị Ninh Tu Viễn áp xuống, Giang Ngôn tựa hồ cũng ý thức được, Ninh Tu Viễn đối với Sầm Lễ khác với trong quá khứ.


"Giang Ngôn, đừng nói cho bà ấy biết." Sầm Lễ lại nói.

"Cậu không phải muốn cùng tôi trò chuyện sao? Chúng ta tới đây nói chuyện." Đến gần trong phòng, Giang Ngôn có thể cảm nhận được không khí trong phòng phiêu phiêu hương vị hoan ái, khăn trải giường lộn xộn, quần áo Sầm Lễ bị vứt bừa bãi trên mặt đất, từ trong phòng tắm ra tới, trên người dấu vết cũng không chút che dấu.

Sầm Lễ môi mỏng hơi mím, theo Giang Ngôn cùng nhau ra khỏi phòng.

Thời điểm ra tới hành lang, Giang Ngôn đột nhiên một phen giữ chặt cánh tay cậu, sau đó dùng súc ngã ra say, giống như Sầm Lễ đẩy cậu ta xuống lầu.

Lý thẩm đang ở dưới lầu dọn dẹp vệ sinh, nghe thấy tiếng nói chuyện ở hành lang.

"Giang thiếu gia!!!" Lý thẩm buông cây lau nhà trong tay ra, vội vàng đi tới chỗ cầu thang, thấy Giang Ngôn cái trán bị va rách chảy máu, trên tay cũng toàn là máu.

Giang Ngôn đôi mắt mang theo vài phần sợ hãi, nâng tay lên sờ sờ trán, thấy tay đều là máu đỏ tươi, nhìn Lý thẩm ấp úng mở miệng nói, "Lý thẩm, cháu đau quá."
Lý thẩm thấy Sầm Lễ đứng trên lầu, hết thảy đều đã hiểu rõ, bà ta chỉ vào Sầm Lễ nói," Ninh gia cho cậu cái ăn cái mặc, Giang thiếu gia cũng luôn muốn tôi quan tâm tới cậu nhiều hơn, kết quả cậu lại lấy oán trả ơn, đừng tưởng rằng thiếu gia bị cậu mê hoặc, cậu có thể trốn tránh trách nhiệm! Con người cậu, tâm tư quá ác độc!!"
"Không trách Sầm Lễ, là do cháu không tự mình đứng vững." Giang Ngôn nhỏ giọng nói.

"Đều đã như này rồi, cậu còn vì cậu ta mà nói đỡ, tôi gọi tài xế đưa cậu tới bệnh viện, bây giờ nên gọi điện cho thiếu gia, xem chuyện này cậu ấy xử lý thế nào." Lý thẩm nói.

Lý thẩm đỡ Giang Ngôn đứng lên, Giang Ngôn dường như đã bị gãy chân, tư thế đi có chút kỳ quái, cậu thấy Giang Ngôn quay đầu lại nhìn, vẻ mặt rất đắc ý.

Sầm Lễ đứng tại chỗ một lúc lâu, trong lòng một trận lạnh băng.

Cậu ngược lại không phải sợ Ninh Tu Viễn sẽ xử cậu như thế nào, chỉ là sợ chuyện này sẽ bị mẹ biết.

Miệng vết thương được dì Lý đơn giản xử lý một chút, sau đó lại đưa đi bệnh viện.

Ninh Tu Viễn đang ở câu lạc bộ đêm, bọn họ một đám anh em tìm thời gian liền sẽ tụ tập lại, vừa lúc dịp nghỉ lễ, ở nhà mới mấy ngày, một đám liền thấy không chịu nổi.

"Ninh ca, làm sao vậy?" Người nọ nói, sau đó ra hiệu cho thiếu niên mặc quần bó sát, để thiếu niên đi bồi Ninh Tu Viễn.

Thiếu niên bưng một chén rượu, chỉ kém chút không ngồi luôn vào lòng Ninh Tu Viễn, "Ninh thiếu, em mời anh một ly, lúc này cũng đừng nghĩ tới chuyện khác."
Ninh Tu Viễn xác thật có chút phiền não, có thể là bởi vì bên cạnh ít người, hắn mới có thể đem tâm tư đặt ở trên người Sầm Lễ.

Hắn một phen ôm eo thiếu niên, cười cười, "Vẫn là em biết thức thời."

Thiếu niên đem chén rượu đưa tới bên môi Ninh Tu Viễn, sau đó cầm lấy một ly khác, làm nũng mở miệng nói, "Mấy ngày này đều rất ít khi gặp anh, anh rất bận sao?"
"Nhớ tôi sao?" Ninh Tu Viễn hỏi.

"Đương nhiên là rất nhớ, còn tưởng rằng anh sẽ không tới đây nữa."
Nghe thấy những lời này, Ninh Tu Viễn trên mặt nhiều chút ý cười, vẫn là bọn họ tương đối hiểu chuyện, nếu là Sầm Lễ, khẳng định sẽ không nói ra những lời hắn muốn nghe này.

"Hắn hiện tại là bên cạnh có người, em cần phải nỗ lực hơn, bằng không một ngày nào đó Ninh thiếu sẽ quên mất em." Người bên cạnh trêu ghẹo.

Cùng Ninh Tu Viễn quen biết đã lâu, đều biết được Ninh Tu Viễn người này rất bạc tình, người bên cạnh sẽ không để ý quá nhiều, cũng không có ai vượt qua ba tháng, Sầm Lễ lại là một ngoại lệ, trước kia còn chưa hiểu lắm, nhưng sau lại nhìn thấy Sầm Lễ, trên người mang theo một cỗ khí chất lạnh lùng lãnh cảm, càng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông.

Thiếu niên giúp Ninh Tu Viễn rót rượu, còn có chút luyến tiếc phải rời đi, gã ta ở nơi này đã lâu người đều biết Ninh Tu Viễn ra tay rất hào phóng, hơn nữa bộ dáng anh tuấn, eo bụng thoạt nhìn cũng rất có lực, so với mấy lão già mập mạp, tốt hơn rất nhiều.

"Ninh thiếu." Thiếu niên mềm mại mở miệng nói," đêm nay có nghĩ tới muốn chơi trò gì không?"
Ninh Tu Viễn không có trả lời.

Vương Thành Trí lần trước uống nhiều rượu, bị Ninh Tu Viễn dạy dỗ một trận, nhưng gã đối với Sầm Lễ vẫn luôn nhớ mãi không quên, nghĩ đến khoảng thời gian trước Ninh Tu Viễn tổ chức sinh nhật, đưa Sầm Lễ tới theo, bộ dạng lãnh đạm kia làm tâm hắn ngứa ngáy, hắn nghe nói Ninh Tu Viễn đem người nhốt ở trong phòng, còn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Vương Thành Trí nghĩ nghĩ, nếu Ninh Tu Viễn bên người đã có những người khác, hẳn đã chơi chán Sầm Lễ rồi.

Ga ta lấy ra một chồng tiền mặt, đối thiếu niên nói, "Nếu em hầu hạ Ninh thiếu thật tốt, đống này sẽ là của em."
Thiếu niên thân mình như là trở nên mềm oặt không xương, không ngừng khiêu khích dục vọng Ninh Tu Viễn, chỉ là điện thoại của Ninh Tu Viễn bỗng vang lên.

Sau khi nhận được cuộc gọi của dì Lý, Ninh Tu Viễn biểu tình tức khắc thay đổi.

"Cút ra." Ninh Tu Viễn tiếng nói lạnh buốt.


Thiếu niên như là dính ở trên người Ninh Tu Viễn, nói, "Làm sao vậy?"
Ninh Tu Viễn không còn kiên nhẫn, trực tiếp đứng dậy, thiếu niên mất chống đỡ, từ trên sô pha ngã xuống.

"Là chuyện của Sầm Lễ sao?" Vương Thành Trí hỏi.

Ninh Tu Viễn nhìn lướt qua người này.

"Nếu ngày nào đó cậu chơi chán rồi, cũng nên thưởng cho anh em nếm thử chút, yêu cầu gì cậu cứ việc nói." Vương Thành Trí lấy lòng cười cười.

Ninh Tu Viễn không để ý đến, trầm mặt đi ra ngoài.

Lý thẩm gọi điện thoại báo, Sầm Lễ đẩy Giang Ngôn xuống lầu, hiện tại Giang Ngôn đã được đưa tới bệnh viện, tình huống rất nghiêm trọng.

Ninh Tu Viễn không lái xe đến bệnh viện trước, mà là trở về nhà đầu tiên.
Hắn đẩy cửa phòng Sầm Lễ ra, thấy bên cậu đang ngồi yên một chỗ, như là chờ đợi hắn đến truy hỏi......
********************
Đọc truyện để ý kĩ chi tiết sẽ thấy truyện sót nhiều lỗ hổng, có một chương Ninh Tu Viễn đã nói với Sầm Lễ rằng trong nhà chỗ nào cũng đặt camera ẩn nhưng đến chương này xảy ra chuyện thì khum thấy nhắc tới:)))) Cơ mà nếu có chi tiết check cam thì chúng ta hết truyện đọc, vậy nên chúng ta cứ enjoy cái moment này thôi ????‍♂️.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi