BỊ BẮT VỀ, SAU NÀY SINH CON CHO HẮN



Bên ngoài rất lạnh, điện thoại Ninh Tu Viễn nhận được một cuộc gọi.

Là mẹ Sầm Lễ nằm ở bệnh viện gọi tới.

Sau khi Ninh Tu Viễn nhận cuộc gọi, sắc mặt liền thay đổi, hắn đã lớn như vậy, trước nay chưa bao già vì một việc gì đó mà cảm thấy sợ hãi, hắn nắm chặt điện thoại, chậm chạp không phản ứng lại với bên kia.

Nhiều năm như vậy, hắn từng nói qua với Sầm Lễ nhiều nhất, đơn giản chính là cậu mắc nợ mình, mẹ cậu nằm viện, số tiền thuốc men đổ vào cũng không ít, nhưng nếu cái gông xiềng này không còn nữa, Sầm Lễ sẽ thế nào?
Người trong điện thoại nói cho hắn biết, mẹ Sầm Lễ bệnh tình nguy kịch, khả năng kéo dài nhất cũng chỉ đến cuối tuần.

Ninh Tu Viễn hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn, hắn đã sớm tịch thu điện thoại của Sầm Lễ.

Hắn không muốn hút thuốc, nhưng hắn lại đốt một điếu, lại không đi xuống dưới, tin tức này hắn sẽ để Sầm Lễ biết.

Bất luận phát sinh chuyện gì, Sầm Lễ cũng sẽ phải ở lại bên hắn.

Đứng một lúc lâu, hắn mới trở về phòng bệnh của Sầm Lễ, cửa được khép hờ, hắn đẩy cửa đi vào, thấy Sầm Lễ đứng bên cửa sổ, không biết đã bao lâu rồi.

Hắn vội vàng đi tới, nắm lấy tay cậu, động tác đột ngột khiến Sầm Lễ quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn hiện giờ trông gà hoá cuốc.


"Không có gì." Ninh Tu Viễn mở miệng nói, sau đó buông lỏng tay Sầm Lễ, hỏi, "Tỉnh lại từ khi nào vậy?"
"Mới vừa nãy thôi." Sầm Lễ nhàn nhạt nói.

"Đừng mở cửa sổ, bên ngoài rất lạnh, thân thể cậu cũng sẽ không chịu nổi." Ninh Tu Viễn khó được một lần quan tâm, hắn nhờ trợ lý mang tới áo nhung khoác trên người cậu, phát hiện Sầm Lễ toàn thân lạnh lẽo.

Sầm Lễ không để ý tới hắn nhiều.

Ninh Tu Viễn cầm tay Sầm Lễ, hắn nghĩ tới lúc trước ngồi ở hàng sau cùng trong lớp, thấy Sầm Lễ trên tay nắm một chiếc bút máy màu đen, càng là tô lên vẻ thon dài như ngọc của ngón tay, hiện giờ hắn đang Sầm Lễ bọc tay Sầm Lễ trong tay mình, truyền hơi ấm của mình cho cậu.

Ánh sáng dần bị bao phủ bởi đêm tối, ánh mắt Sầm Lễ nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ, mặc kệ động tác của hắn.

Dù sao Ninh Tu Viễn cũng từng không ít lần, bày tỏ sự ngọt ngào qua hành động vuốt ve tay cậu.

Bất quá biểu hiện hôm nay của Ninh Tu Viễn quá không bình thường, đối phương ôm cậu vào trong lòng, nói cho cậu biết, "Nếu là cậu không muốn cứ mãi phải ở nhà, chờ cậu sinh con xong, tôi sẽ an bài cho cậu một công việc trong công ty, cậu thấy thế nào?"
"..."Sầm Lễ hướnh ánh mắt đặt ở trên người Ninh Tu Viễn, chỉ là đối phương giống như chột dạ mà lảng tránh đi.

"Sầm Lễ, tôi sẽ không bạc đãi cậu, cậu muốn cái gì đều có thể nói với tôi, đợi con lớn hơn chút, tôi cũng sẽ mang con tới thăm cậu." Ninh Tu Viễn lại nói.

"Tôi muốn thoát khỏi anh." Sầm Lễ nói.

Một câu, liền đánh vỡ bầu không khí vốn đang bình yên mà ngọt ngào.


Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm trầm, tay nắm chặt tay cậu, thấp giọng nói, "Cậu sẽ không có khả năng rời khỏi tôi đâu."
Thật giống như nhiều năm trước và cho tới nay, hắn đã hình thành một quan niệm, Sầm Lễ là của hắn, mặc kệ hắn ở nơi nào, chỉ một cuộc gọi, là có thể gọi người tới ngay lập tức, cậu sẽ hoạt động trong phạm vi khống chế của hắn, chỉ cần hắn về nhà, là có thể thấy cậu đang ở trong phòng hắn.

Hai ngày nay ở bệnh viện, Ninh Tu Viễn đều không nổi cơn tức giận.

Bạch Thành Úc trong phòng bệnh giúp Sầm Lễ thay dịch truyền, thời điểm đi ra thấy Ninh Tu Viễn dựa vào vách tường, đè thấp thanh âm nói, "Tu Viễn, cậu nếu thật sự muốn đối tốt với cậu ấy, cũng đừng giống như trước kia nữa, nếu là ngày nào đó cậu tìm được người thích hợp hơn so với cậu ấy, hãy buông tha cho cậu ấy đi."
"Không có khả năng." Ninh Tu Viễn nói.

"Cậu không phải đã cùng Giang Ngôn xác định quan hệ sao? Cậu như vậy, Giang Ngôn cũng sẽ không hài lòng."
"Tiểu Ngôn em ấy sẽ không so đo, em ấy cũng biết Sầm Lễ, huống hồ tôi cũng sẽ không để Sầm Lễ vào được Ninh gia, đến lúc đó bọn họ cũng không chạm mặt nhau."
Ninh Tu Viễn phần lớn đều nghĩ như vậy, nếu lập gia đình, bên ngoài có người khác cũng sẽ không ít.

"Nếu là Sầm Lễ cũng ở bên ngoài có người khác, cậu sẽ nghĩ như thế nào?" Bạch Thành Úc nói.

"Cậu ấy dám." Ninh Tu Viễn mặt đen lại.

"Cậu cứ như vậy, đối với ai cũng không công bằng."
"..."Trong từ điển của hắn, không có hai chữ công bằng này, đều là chuyện thường, hắn cảm thấy mình cho Sầm Lễ đã đủ nhiều, nếu để Sầm Lễ tốt nghiệp bình thường, cũng chưa chắc có thể trực tiếp lên làm trợ lý của hắn......!
Nhưng Bạch Thành Úc nói, làm hắn do dự.


Bạch Thành Úc lại nói," không phải tất cả mọi người đều sẽ nịnh nọt, tình huống hiện tại cậu cũng thấy rồi, nếu cậu còn muốn cậu ấy sinh con cho cậu, đến lúc đó hãy để cậu ấy có một cuộc sống bình thường đi, dù sao người bên cạnh cậu nhiều như vậy, cũng không kém cậu ấy một người đâu."
"Bạch Thành Úc." Ninh Tu Viễn tăng thêm ngữ khí," đừng nghĩ rằng anh ở Ninh gia làm bác sĩ gia đình mấy năm, là có thể khoa tay múa chân với tôi, nếu không phải Ninh gia chống lưng, anh hiện tại còn có thể an phận ở bệnh viện sao?"
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Bạch Thành Úc sắc mặt trắng bệch, không đáp lại lời Ninh Tu Viễn nữa.

Có lẽ là bởi vì có thể nhìn thấy bản thân qua Sầm Lễ, chỉ là anh ta vận khí tốt hơn một chút, trốn thoát được, sau lại ở bệnh viện, đã sắp bốn năm.

Lúc trước cho rằng sẽ không có bất cứ thương tổn gì, lại có một con sói mang theo vuốt nhọn, muốn xé nát anh mà nuốt trọn, anh mới ý thức được đối phương là người nào.

Mấy ngày ở bệnh viện tu dưỡng, Sầm Lễ đã có thể xuất viện.

Chuyện này Ninh Tu Viễn giấu nhẹm đi, chỉ nói với bên ngoài Sầm Lễ bởi vì thân thể không khoẻ mới nhập viện, nếu như để người ngoài biết Sầm Lễ đâm hắn bị thương, hậu quả thật không dám tưởng tượng, Ninh Kỳ cũng sẽ không để hắn giữ lại Sầm Lễ.

Ninh Tu Viễn trốn học đã là chuyện thường, rốt cuộc có tầng quan hệ này của Ninh gia, học tịch có thể gác lại, Giang Ngôn mấy ngày nay không thấy Ninh Tu Viễn, mắt nhìn Sầm Lễ cũng tràn đầy oán niệm.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Giang Ngôn ôm lấy cánh tay Ninh Tu Viễn," A Viễn, mấy ngày nay anh đều không ở bên em, ngày mai vừa lúc được nghỉ, thời tiết cũng không tệ lắm, chúng ta đi công viên chơi trò chơi đi.".

ngôn tình ngược
"Ngày mai không có thời gian." Ninh Tu Viễn nói.

".......!Ngày mai anh muốn làm gì?"
Ninh Tu Viễn cũng không có nghĩ ngày mai có gì vội làm, có lẽ bởi vì mẹ Sầm Lễ bệnh tình nguy kịch, làm hắn sinh ra một loại mạc danh kì diệu, hắn muốn ở cùng Sầm Lễ lâu một chút, muốn để Sầm Lễ luôn phải xuất hiện trong tầm mắt hắn.

"A Viễn?" Giang Ngôn ở bên cạnh kêu hắn một tiếng, lại nói, "Đêm nay tới phòng em đi, mấy ngày nay quá lạnh, em một mình cũng ngủ không được."
Ninh Tu Viễn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Sầm Lễ, đối phương biểu tình lãnh đạm, như là không bị ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của Giang Ngôn.


Ninh Tu Viễn nói, "Để dì Lý lót thêm cho em mấy tấm nệm, sẽ không lạnh nữa."
"Vâng ạ." Tuy rằng buồn bực, nhưng vẫn muốn trưng ra bộ mặt thân thiện ôn hòa.

Sầm Lễ không ngồi lại dưới lầu lâu lắm, càng không có ý định xem Ninh Tu Viễn cùng Giang Ngôn ân ái, cậu đứng lên chuẩn bị trở lại trong phòng.

Bụng nhỏ đã có thể cảm giác được một chút biến hóa, ngay cả lúc ngủ, cũng chỉ có thể nằm nghiêng.

Thấy Sầm Lễ đứng dậy, Ninh Tu Viễn gỡ tay Giang Ngôn khoác lên cánh tay mình ra, đi lên trước nói, "Muốn về phòng sao?"
"Ừ." Sầm Lễ lên tiếng.

"Cũng đúng, đã 8 giờ tối rồi, nên đi ngủ." Ninh Tu Viễn nói.

Ninh Tu Viễn làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, 8 giờ là thời điểm sinh hoạt ban đêm của hắn, chỉ là hắn thật sự không có đề tài nào để nói chuyện cùng Sầm Lễ.

Ninh Tu Viễn đi theo Sầm Lễ về phòng, vết máu trên mặt đất hắn đã sớm sai người tẩy dọn sạch sẽ, trước mắt giống như hiện lên hình ảnh Sầm Lễ cuộn tròn bên vách tường, trên người máu me bê bết.

Một màn kia, hắn không muốn nhìn thấy lần thứ hai.

Sầm Lễ tắm xong đi ra, thấy hắn còn ở mãi trong phòng không đi, nói," không đi bồi Giang Ngôn sao?"
"Muốn ở lại với cậu." Ninh Tu Viễn.

Tựa hồ là ý thức được điều gì, Sầm Lễ hỏi, "Được thôi, ngày mai tôi có thể tới bệnh viện không?"
"..." lần đầu tiên Ninh Tu Viễn có loại cảm giác chột dạ này, hắn không muốn để Sầm Lễ tới bệnh viện, hắn sợ hãi cái gông xiềng có thể trói buộc cậu kia sẽ bị chặt đứt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi