BỊ BẮT VỀ, SAU NÀY SINH CON CHO HẮN



Qua vài giây, Ninh Tu Viễn mới mở miệng nói," mới từ bệnh viện trở về, đi cái gì mà đi."
Trong phòng tắm hơi nước tỏa ra, Ninh Tu Viễn thấy Sầm Lễ đầu tóc ướt dầm dề, cầm một khăn lông khô đi tới, muốn giúp Sầm Lễ lau tóc, hơn nữa để tóc ướt đi ngủ sẽ không tốt.

Tay hắn còn chưa kịp chạm vào Sầm Lễ, đã bị cậu né tránh đi.

"Để tôi tự lau đi." Sầm Lễ đoạt lấy khăn lông trên tay Ninh Tu Viễn.

Nếu là trước kia, Ninh Tu Viễn sẽ tìm mọi cách khiến Sầm Lễ nghe theo hắn, nhưng hôm nay hắn cái gì cũng không nói.

Sầm Lễ trên người chỉ mặc độc một bộ quần áo ngủ mỏng manh, không đủ để che đi phần bụng nhỏ phồng lên, Ninh Tu Viễn đứng phía sau Sầm Lễ, tay ở trên bụng khẽ vuốt ve, ngửi được mùi hương thơm sữa tắm trên người cậu, hầu kết hơi động một chút.

Từ sau khi kiểm tra qua tình trạng mang thai của Sầm Lễ, hắn đã nhịn không chạm vào cậu.

Sầm Lễ đã lâu không cắt tóc, tóc đã dài tới gáy, Ninh Tu Viễn dựa gần chút, hắn thích mùi hương trên người Sầm Lễ.

Trước kia là hương bạc hà, Sầm Lễ vẫn luôn thích vị bạc hà.


Khác với mùi nước hoa nồng nặc trên người nữ sinh, mỗi khi dựa gần Sầm Lễ, hắn sẽ không nhịn được mà sát lại gần hơn nữa, hắn cho rằng bản thân thích chính là mùi hương kia, nhưng sau khi hắn thử chuyển qua dùng hương bạc hà, lại cảm thấy không giống vậy.

Ngón tay vuốt ve sống lưng đối phương, hiện tại đã qua ba tháng, thai nhi đã ổn định, lúc quan hệ khẳng định không còn vấn đề gì bất ổn nữa.

Đai quần ngủ là dây chun, càng dễ dàng cởi bỏ, ngón tay từ sau eo mò mẫm xuống dưới, Ninh Tu Viễn hôn hôn gáy Sầm Lễ, nhiều năm như vậy, hắn đã sớm quen thuộc cơ thể Sầm Lễ.

Thân thể ngã xuống giường, Ninh Tu Viễn xốc vạt áo Sầm Lễ lên, lộ ra đoạn eo trắng nõn, trong bụng Sầm Lễ đang mang thai là con của hắn, sự nhận thức này càng khiến hắn hứng khởi hơn.

Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt không một tia gợn sóng của Sầm Lễ, dường như chỉ có một mình hắn đắm chìm trong dục vọng.

Sầm Lễ lần nữa nói, "Ngày mai tôi muốn đi bệnh viện."
Không còn nghi ngờ gì nữa đây là đang trao đổi, rất nhiều thời điểm, cậu sẽ dùng việc này mà đổi điều kiện với Ninh Tu Viễn.

Thấy Ninh Tu Viễn ngừng lại, Sầm Lễ lại nói, "Anh có thể giống trước đây, phái người tới canh giữ tôi, đã lâu như vậy tôi không đến thăm, mẹ cũng sẽ lo lắng."
Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày.

Dù sao cũng không kém lần này, huống chi hắn từ trước tới nay đều không thể từ chối cậu.

Sầm Lễ tách hai chân thon dài ra, giống như đang dụ hoặc đối phương, rõ ràng là một loại tư thái phóng đãng, trên mặt lại lộ ra vài phần đạm mạc, cậu thoáng ngẩng đầu, nhìn Ninh Tu Viễn, nói, "Có thể chứ?"
"..."Ninh Tu Viễn không trả lời.

Dục vọng mãnh liệt nổi lên, cũng dần dần nguội lạnh.

Hắn cẩn thận mặc lại quần áo cho Sầm Lễ, sau đó nói, "Tôi đi tắm."
Ninh Tu Viễn từ trên người cậu rời đi, cửa phòng tắm đóng chặt.

Ninh Tu Viễn trong mắt ẩn chứa tình dục, cậu sẽ không nhìn lầm, đối phương cũng chưa bao giờ vì cậu mà nhẫn nhịn, trước đó vài lần tuy không tiến sâu, nhưng những gì nên làm đều sẽ làm.

Sầm Lễ cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Qua hồi lâu, Ninh Tu Viễn mới từ trong phòng tắm đi ra, rất ít khi hai người ngủ cùng một giường, rồi cái gì cũng không làm.


Không khí im lặng, Ninh Tu Viễn đã nằm xuống cạnh cậu, trong phòng một mảnh tăm tối cũng chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, nhưng Sầm Lễ biết, Ninh Tu Viễn chư ngủ.

Cậu nói, "Hôm nay không làm sao?"
"Cậu muốn?" Ninh Tu Viễn hỏi.

.

đam mỹ hài
"..."nói trắng ra như vậy, làm hai tai Sầm Lễ đều đỏ lên.

Trước kia khi ở độ tuổi nổi loạn, cậu khác với các bạn học, không quá coi trong chuyện tình cảm, thời cao trung khi thấy mấy lời nói thô tục của các nam sinh khác, cậu đều tránh đi, đối với loại chuyện này, cậu vẫn luôn tương đối lãnh đạm.

Ninh Tu Viễn lại nói, "Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể khiến cậu thỏa mãn."
"..."Sầm Lễ cử động thân thể, muốn cách xa hắn chút.

Ninh Tu Viễn lại ôm cậu từ sau lưng, cánh tay đặt trên phần eo, ở bên tai cậu đột nhiên nói, "Chúng ta cứ như vậy cũng khá tốt."
"..." Sầm Lễ môi mỏng mím chặt, không để ý đến lới nói của hắn.

"Nếu là cậu không muốn làm việc nhà, tôi sẽ gọi người hầu tới, nếu cậu cảm thấy nhàm chán, cũng có thể tới thư phòng, cậu không phải thích nhất là đọc sách sao?"
"Không thích." Sầm Lễ trả lời.

"Vì sao?"

"Vậy đi việc ở công ty, vừa lúc tôi thiếu trợ lý." Ninh Tu Viễn lại nói.

"Ninh Tu Viễn."
"?"Ninh Tu Viễn ôm chặt người trong lòng, hắn nghĩ, sau này hắn sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu, chỉ trừ việc để cậu rời đi.

"Ngày mai tôi muốn tới bệnh viện." Sầm Lễ một lần nữa nhắc lại, cậu sợ qua thời gian nữa, cậu cũng không dám đi.

Hiện tại thời tiết rất lạnh, cậu mặc nhiều quần áo, có thể che đi phần bụng.

Ninh Tu Viễn lại giống như không nghe thấy, cũng không đáp lại.

Sầm Lễ nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn.

Ninh Tu Viễn lúc này mới nói, "Đợi mấy ngày nữa, chờ thân thể phục hồi tốt rồi đi, bằng không sắc mặt cậu kém như vậy, mẹ cậu thấy cũng sẽ lo lắng."
"Ừ." Sầm Lễ lên tiếng.
Cậu cảm thấy được Ninh Tu Viễn đang gạt mình chuyện gì đó, không muốn cho cậu biết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi