BÍ MẬT TRONG SÁCH

Giấc ngủ này liền ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa, cuối cùng vẫn bị điện thoại trong phòng đánh thức.

Cô nhắm mắt rốt cục mò lấy điện thoại, mơ màng hỏi một tiếng: "A lo?" Cô tưởng rằng cô vẫn ngủ ở trong nhà.

Âm thanh chưa tỉnh ngủ có chút khàn khàn, giọng điệu lười biếng có vẻ rất đáng yêu, nhưng bản thân cô không biết những điều này. Cô chỉ biết khi nghe được tiếng cười của Bình An ở đầu dây bên kia, tất cả buồn ngủ của cô đã tan mất.

"Này, bảo cậu ngủ nhiều cậu thật là ngủ đến bây giờ nha! Dậy đi, con sâu lười."

Thật may anh không trông thấy dáng vẻ của cô, uể oải tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, quan trọng nhất là gương mặt cô bây giờ đỏ như là Quan Công vậy.

Buông điện thoại, cô nhanh chóng mặc quần áo rửa mặt, rồi cầm túi xách ra cửa.

Bình An đang dựa trên vách tường, vẫn ung dung chờ cô. Mặt An Ninh lại đỏ một tí, vội cúi đầu xin lỗi, tuy rằng cô không rõ vì sao sự việc lại phát triển thành thế này.

Đây vốn là chuyến du lịch không liên quan đến Bình An mà!

Trong sự bối rối, cô hoàn toàn quên mất chuyện gọi điện thoại về nhà.

Lần đầu tiên ăn thức ăn Bắc Kinh, sau khi ăn xong cô không nhớ rõ mình ăn gì, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi. Về phần tại sao mệt như vậy, cô hậm hực nhìn thoáng qua Bình An đi bên cạnh.

Nhịn rồi nhẫn, cô vẫn quyết định tự giải thoát: "Cậu chắc là bận nhiều việc, không cần đi cùng tôi, tự tôi đi dạo được rồi."

"Cậu không phải mù đường ư? Đi lạc thì làm sao?" Không ngờ Bình An lại nói như vậy, hơn nữa nói trúng không sai.

Người nhà cứ thế mà yên tâm để cô đi, cho nên anh có chút khó tin.

Nhưng, nhưng chỉ là linh cảm phương hướng mà thôi, cô cũng không phải mù đường! Nhưng với dũng khí có hạn của An Ninh, cô không có cách tranh cãi tiếp.

Hai người trầm mặc đi một đoạn, thời gian đã là ba giờ chiều, xem ra hôm nay lãng phí rồi.

Trong lòng ảo não, lại không tiện phát cáu, An Ninh dứt khoát dừng lại không đi. Cô dừng lại, Bình An cũng dừng theo, còn đứng đối diện cô hỏi: "Cậu muốn đi đâu chơi?"

An Ninh có chút hờn dỗi nói: "Lúc này còn có thể đi đâu?" Nói xong cô hơi hối hận, dù sao cũng là chính cô ngủ quên, có quan hệ gì với Bình An chứ?

Vì thế cô lại nói thêm một câu: "Không thì đi xem hạ cờ đi."

Tại quảng trường Thiên An Môn, có rất nhiều du khách tụ tập chờ xem hạ cờ. Mọi người ngồi dưới đất, xem ra rất thoải mái.

Trong lòng An Ninh chộn rộn, cũng muốn bắt chước người khác ngồi xuống, nhưng lại hơi ngượng ngùng. Cô sẽ bất giác thận trọng ở trước mặt người ngoài, bao giờ cũng đứng thẳng lưng ngồi ngay ngắn.

Bình An không giống thế, anh rất cởi mở, luôn làm theo bản tính. Anh có loại khí chất khiến người ta cảm thấy cho dù anh ở đâu hay làm gì đều là việc nên làm.

Ngay cả lúc kiểm tra, anh lén cóp bài thi của cô cũng như là chỉ bảo người khác làm bài tập, thậm chí còn nhỏ giọng nói với cô "Câu số hai cậu chọn sai rồi, nên chọn D".

Hiện tại thì sao, anh tự nhiên đặt mông ngồi xuống, sau đó còn có lòng tốt kéo cô ngồi theo. An Ninh chưa có chuẩn bị, thiếu chút nữa là ngã vào trong lòng anh.

Cô cuống quýt đẩy anh ra, sau đó tự mình ngồi xa một chút.

Bởi vì là mùa hè, ban ngày rất dài, cho nên thời gian hạ cờ rất trễ, đến lúc đó có nhiều người không đợi nổi mà rời khỏi. An Ninh hơi đói bụng, do dự xem có nên đi ăn trước không, nhưng cô sợ bỏ qua màn hạ cờ.

Nếu không hỏi ý Bình An xem sao?

"Huh?" Sau khi ngồi xuống cô không dám nhìn anh, bây giờ tìm lại chẳng thấy Bình An đâu.

Khi nào thì cậu ấy đi mất rồi? Là giận sao? Lúc nãy có phải mình đẩy mạnh quá không? Làm sao bây giờ mình có nên xin lỗi cậu ấy không?

Nhưng mà ngay cả số di động của Bình An, An Ninh cũng chẳng có.

Lúc này cô đã quên chính mình muốn anh rời đi.

Một loại cảm giác mất mát vây quanh trái tim cô, trong đám đông có người hô to: "Sắp bắt đầu rồi." Tất cả mọi người đứng lên bao quanh bốn phía quốc kỳ, từ xa có thể nhìn thấy đội quốc kỳ với tư thế oai hùng từ trong Thiên An Môn hiên ngang đi ra.

Cô cũng đi qua, ánh mắt đuổi theo những bóng dáng anh tuấn này di chuyển. Kỳ thật cô cũng có chút mê trai đẹp, từ nhỏ xem TV trông thấy hình ảnh kéo cờ, sẽ phát ra cảm nhận từ trong lòng rất đẹp trai nha!

Lại nói tiếp, khi đó còn đi học, Bình An cũng là người kéo cờ. Mỗi tuần anh đều dưới sự chú ý của giáo viên học sinh toàn trường, đệm theo bài quốc ca mà từ từ kéo quốc kỳ lên cao.

Thời khắc đó, không biết có bao nhiêu nữ sinh có cơ hội quang minh chính đại mà nhìn anh chăm chăm. An Ninh ở trong đám đông như vậy mà nhìn anh, lúc này mới có thể làm cho cô cảm thấy yên tâm.

Có một bé nữ sinh ở bên cạnh đang cảm thán: "Thật đẹp trai quá đi!" Nữ sinh ấy nhìn xem rất kích động, hơn nữa gấp gáp hy vọng người khác hùa theo, vì thế cô bé quay đầu hỏi An Ninh: "Chị không cảm thấy bọn họ rất đẹp trai sao?"

An Ninh cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, các cô cùng nhau nhìn chăm chú vào cả đội anh chàng đẹp trai kia, sau đó An Ninh gật đầu, nói từ đáy lòng: "Đúng, thật sự rất đẹp trai."

"Đẹp trai hơn tớ sao?" Phía sau có người không vui cho lắm hỏi một câu.

An Ninh sửng sốt một lúc, nói không rõ trong lòng mình cảm giác có cảm giác gì, nhưng cô nghĩ rằng, trong phần cảm giác phức tạp kia chắc là có vui sướng nhỉ?

Nhưng cô không ngoảnh đầu lại, mà nghiêm túc xem xong quá trình hạ cờ, sau đó mới chậm rãi xoay người, mỉm cười với Bình An: "Đương nhiên."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi