BÍ MẬT TRONG SÁCH

Sáng hôm sau, đôi mắt An Ninh đỏ ngầu, giống như con thỏ vậy. Cô sợ bị Bình An nhìn thấy, nên cố ý mang kính râm, khiến Bình An ngạc nhìn nói không ngừng: "Thật cool nha!"

Cảnh vật ở Thiên Đàn đẹp lắm, thanh tịnh đẹp đẽ và mát mẻ, nhưng bức tường hồi âm khiến An Ninh hơi thất vọng. Cô phát hiện thỉnh thoảng có người thử hô to một tiếng, nhưng hoàn toàn không nghe được hồi âm mà mình trông chờ, có lẽ là thời gian quá lâu, mà cô đã tới chậm.

Bình An trông thấy dáng vẻ của cô, anh cười cười: "Lúc tớ vừa đến cũng có biểu tình như cậu. Nhưng nếu cậu muốn nghe hồi âm, tớ có thể cho cậu nghe thấy."

An Ninh hoàn toàn không kịp ngăn cản anh, anh đã đứng tại bức tường hồi âm ở trước mặt, hai tay làm thành cái loa đặt bên miệng, sau đó la lớn: "An Ninh, Ninh, Ninh, Ninh!"

Phụt! Anh lại có thể lấy mình làm tiếng vọng lại. An Ninh cười bảo anh đừng ồn ào, nhưng câu tiếp theo của Bình An đã nói ra miệng: "Tớ thích cậu, thích cậu, cậu, cậu, cậu!"

Nụ cười của cô khựng lại, dáng vẻ khoé miệng nhếch lên thoạt nhìn ngây ngốc, nhưng cô hoàn toàn không biết nên phản ứng ra sao. Hai câu kia của Bình An là nối liền nhau sao?

Cô không phải không có sự mơ mộng của thiếu nữ, suy nghĩ biết đâu mình là cô bé lọ lem, một ngày nào đó hoàng tử sẽ xuất hiện trước mặt cô. Thế nhưng, giống như tiếng vọng lại này, cô đợi lâu lắm, đợi đến khi trái tim mình dần trưởng thành, hiểu biết thế giới này có bao nhiêu hiện thực, mà hai người bọn họ có lẽ hoàn toàn không ở cùng một thế giới.

Nhưng Bình An đã đi tới, đứng cách chỗ cô rất gần. Anh dịu dàng giúp cô tháo kính râm xuống, khi trông thấy ánh mắt sưng đỏ của cô, anh hơi nhíu mày.

An Ninh biết dáng vẻ hiện tại của cô rất thảm hại, cô bối rối cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh, nhưng cô không có cách che lại lỗ tai của mình.

Cô nghe thấy anh nói: "An Ninh, cậu có nghe không, tớ thích cậu. Từ trung học đã thích cậu, nhưng cậu luôn ẩn mình trong bộ áo giáp, mà khi đó tớ đã quen cảm giác mình là trung tâm vũ trụ, không hiểu thế nào là khiêm tốn để nhận được sự đáp lại của cậu. Tớ vốn nghĩ rằng, thời gian có thể giải quyết tất cả, hoặc là tớ không hề thích cậu, hoặc là cậu sẽ thích tớ, đáng tiếc hai chúng ta đều kiên trì như vậy."

Nếu không phải hôm qua xem quyển sách kia, An Ninh sẽ cảm thấy khó tin. Nhưng cô cũng không ngốc, việc làm của anh đã quá rõ ràng, cô làm sao lại không nhìn ra. Nước mắt đêm qua của cô là vui sướng cũng là cảm động, đương nhiên còn có một chút bất an.

Cô không biết, những dòng chữ đã viết xuống từ nhiều năm trước kia, bây giờ còn tính không?

Cô lấy ra quyển sách kia mang theo bên người, cô lật ra trang cuối cùng ở ngay mặt Bình An:

"Anh dùng phần đề tên như em, cố gắng duy trì thời gian đi học giống em, suy nghĩ mọi cách khiến em chú ý; anh lén nghe ngóng về em qua lời của người khác, lặng lẽ đứng ở một bên nhìn em, nhắm mắt lại cũng có thể hình dung rõ ràng dáng vẻ của em; anh cho rằng mình rất thông minh, nhưng lúc nào cũng tính sai quyết định của em, nhưng anh không bỏ cuộc, một ngày nào đó, anh sẽ cố gắng làm cho bước đi của chúng ta trở nên thống nhất."

Bình An đã từng tình cờ nghe mẹ mình nói, nguyện vọng hồi bé của An Ninh là thi vào đại học Thanh Hoa, khi đó thành tích của anh không coi là tốt lại thật sự ghi danh đại học Thanh Hoa, cố sống cố chết thi cử, anh chưa từng nghĩ rằng cuối cùng cô lại thi vào trường đại học trọng điểm ở bản địa.

Sau đó anh nghĩ cô thích học tập như vậy, sau khi tốt nghiệp khẳng định thi nghiên cứu sinh. Nói không chừng lúc ấy thi vào trường cao đẳng thất bại, dù sao cũng có thể thi nghiên cứu sinh đến Bắc Kinh thôi? Kết quả anh bảo vệ nghiên cứu, cô lại trực tiếp tốt nghiệp rồi làm việc.

Không nhìn thấy cuộc sống của cô, anh đã từng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ từ miệng của mẹ biết được cô đã yêu đương. Lúc cô đi làm được một năm, anh nghe tin cô bắt đầu đi coi mắt.

Bấy giờ, anh rốt cuộc hiểu ra, mình không thể tiếp tục đoán mò, anh phải chủ động một chút mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi