BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI

Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông lại trở lại với cuộc sống sau hôn nhân, cả hai không không liên n gì nhau, cũng không quan tâm đối phương. Anh không quay về biệt thự Dạ Hoa, cô cũng không hỏi anh ở bên ngoài làm những gì. Cũng tốt, bọn họ lẽ ra nên sống như vậy, nhưng lại không biết rằng trong đầu bọn họ đều có những suy nghĩ hỗn loại, từng muốn thay đổi quỹ đạo cuộc sống một chút, để rồi cuối cùng chỉ thành vô ích. Đã như vậy hà tất phải làm những chuyện ngu ngốc này nữa, hao tổn tâm trí mã vẫn như cũ.

Cô cảm thấy thế này rất tốt, muốn ăn là ăn, muốn ngủ liền ngủ, thỉnh thoảng đi xem cửa hàng của mình, cũng không để ý đến thị phi bên ngoài, cho dù trời có sập cũng không liên quan đến cô.

Đương nhiên, tất cả là suy nghĩ của cô.

Nhưng dì Trương thỉnh thoảng vẫn hay nhắc đến cái tên Cố Thừa Đông, lại than vãn hai người rõ ràng đều rất tốt, làm sao lại thành ra như vậy. Điều này khiến cho Dương Cầm Ngưng lại càng cảm thấy căm ghét cái ý muốn sống vui vẻ cùng Cố Thừa Đông. Nếu không có quãng thời gian tưởng như hạnh phúc kia, dì Trương sẽ không nhớ tới, cũng sẽ không ai biết quan hệ vợ chồng của bọn họ không tốt.

Để cho người khác chứng kiến quan hệ của bọn họ xấu đi thế này, chẳng thà rằng chưa từng sống vui vẻ còn hơn.

Cô biết ý nghĩ của mình rất tức cười, nhưng nó giúp cô ngủ ngon.

Cô hầu như đều ăn rồi ngủ luôn, khiến bị tăng những hai cân (tương đương 1kg của VN). Lúc cô tưởng là đã đến lúc phải lo lắng cho cân nặng của mình thì Cố Y Hạm gọi điện tới nói lão gia kêu cô qua nhà.

Chuyện này cũng không phải chưa xảy ra. Không lâu sau đám cưới, cô đã trở thành khách quen của Cố lão gia, sau này, có lẽ biết cô là khúc gỗ mục không thể điêu khắc được nên ông cũng ít tìm cô hơn.

Dương cẩm Ngưng mặc dù trong lòng không muốn đi tới Cố gia, nhưng cũng không dám không đi. Những thứ cô có, tất cả đều là của Cố gia, một ngày Cố gia trở mặt với cô thì cô phải làm sao, cô thật là không có khả năng phản kháng.

Cố gia phái tài xế đến đón cô, có thể thấy, lần này thật là một đại sự.

Chuyện này khiến Dương Cẩm Ngưng không có lòng dạ ngắm hoa cỏ và thời tiết đẹp bên ngoài, phải làm sao hưởng thụ mùa hè sắp qua này.

Cô chống cằm, vui vẻ nhìn người tài xế có khuôn mặt giống Cố Thừa Đông này. Cô có chút nhớ đến anh, nhớ khuôn mặt kia của anh, cô thật sự chưa gặp ai đẹp trai hơn anh. Không biết là do trên thế giới này người đẹp trai quá ít, hay khiếu thẩm mỹ của cô có vấn đề như Cố Thừa Đông từng nói. Cô thiên về lí do thứ nhất hơn!

Dương Cẩm Ngưng đi tới Cố gia.

Cô phát hiện ra khuôn mặt ấy, cũng đang ở đây.

Cố lão gia rất tức giận, trước mặt nhiều người như vậy mà chửi mắng Cố Thừa Đông thậm tệ, anh vẫn đứng yên như trước. Cô có thể nhìn ra được, hẳn là cô và anh đều giống nhau, bị gọi tới để vào tù. Cô Thừa Đông không giải thích, cho dù hiện tại anh không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tình nguyện cho Cố lão gia trút giận mà chẳng nói một câu, không biết nên xem đây là ưu điểm hay khuyết điểm của anh.

Dương Cẩm ngưng nhìn thấy cảnh tượng này thì đi vào trong nhà. Ông nội lại càng mắng to hơn, như thể mắng cho cả cô nghe.

Ông nội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” . Dương Cẩm Ngưng cười đi đến bên cạnh Cố lão gia, cầm lấy tay ông lay nhẹ, “Cho dù Thừa Đông làm chuyện gì khiến ông không vui, ông cũng không nên tức giận như vậy, không tốt cho sức khỏe” .

Lão gia thở dài, “Hai đứa . . . Đúng là cố ý tới đây giày vò lão già này?”

“Ông nội tại sao lại nói vậy, lời nói trước sau thật mâu thuẫn, chúng con rõ ràng có trêu chọc gì đâu chứ!”

Cố Y Hạm có lẽ nhìn không nổi dáng vẽ giả bộ ngoan hiền này, đem tờ báo đưa đến trước mặt cô. Dương Cẩm Ngưng nhìn cố Y Hạm một cái, đối phương ra hiệu cho cô nhìn xuống phía dưới.

Bài báo kì thực rất đơn giản, nếu như nhân vật không phải là cô.

“Tam thiếu gia của nhà họ Cố và bà xã bằng mặt không bằng lòng, ở riêng một thời gian”, lời hay ảnh đẹp đã chỉ rõ ra cuộc hôn nhân của bọn họ giả tạo như thế nào, họ chỉ xuất hiện cùng nhau trong những sự kiện quan trọng, sau đó sẽ đường ai nấy đi. Trong cả hai bức ảnh nhìn rất rõ ràng, Dương Cẩm Ngưng quay về biệt thự Dạ Hoa, còn Cố Thừa Đông lái xe đi đến biệt thự khác. Về chuyện này cũng rất mập mờ, cũng không viết rõ trên xe Cố Thừa Đông có người phụ nữ khác hay không. Một đôi vợ chồng bằng mặt không bằng lòng, ở riêng một thời gian dài, đương nhiê là tồn tại một nguyên nhân nào đó, vậy trên xe có người phụ nữ khác hay không, độc giả có thể tự mình hiểu rõ.

Bài báo còn chỉ rõ ngày giờ cụ thể, liệt kê đầy đủ số lần vợ chồng bọn họ cùng nhau xuất hiện tại các yến tiệc của Cố thị, nhưng mỗi người tới từ một nơi khác nhau rõ ràng đã chứng minh quan hệ bất hòa của bọn họ.

Bài báo một khi được tung ra, cổ phiếu Cố thị sẽ giảm mạnh, dù gì thì Cố thị cũng do Cố Thừa Đông chống đỡ. Cuộc hôn nhân của anh là giả, sẽ có hại tới danh dự của Cố thị.

Bởi vậy, đã có vài nhà truyền thông, muốn giành được quyền đưa tin số kế tiếp.

Quả nhiên là một sự kiện lớn.

“Tôi mặc kệ chuyện này là thật hay giả, các anh các chị lập tức nghĩ ra đối sách cho tôi.” Cố lão gia ngồi trên sô pha, cái nhà này không có lấy một ai khiến ông không phải lo lắng.

Ông nhìn Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông, cuộc hôn nhân này là do một tay ông sắp đặt, lẽ nào thực sự ông đã sai rồi?

Ông chưa bao giờ hoài nghi phán đoán của mình như vậy.

Cố Hoài Đông cũng biết chuyện này tính chất nghiêm trọng, “Lập tức triệu tập họp báo, tuyên bố những thông tin này đều là lừa gạt, tòa soạn giở trò để đẩy mạnh lượng tiêu thụ” . Cố Hoài Đông liếc mắt nhìn Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng, “Hai em có ý kiến gì không?”

Cố Kế Đông ngồi bên kia cắn móng tay, nghe Cố Hoài Đông nói vậy thì bật cười. “Như vậy người khác cũng cho chúng ta là đang diễn kịch mà thôi, chiêu này sớm đã được dùng qua rồi.”

“Em tư có cao kiến gì?” Cố Hoài Đông không chịu thua kém.

“Thẳng thắn tìm một tòa soạn có tiếng, đưa vài tấm hình thân mật của anh chị lên. Người khác nhìn vào những tấm hình đó tự nhiên đối sẽ nghi ngờ bài báo này. Lúc đó chúng ta mới lên tiếng khiển trách tờ báo này bịa đặt. Tin chắc người thông minh sẽ biết chuyện gì xảy ra, cũng có thể cho rằng đó là ý tưởng của đối thủ cạnh tranh chúng ta cố ý hãm hại.”

“Em tư quả là cao minh.” Cố Hoài Đông lạnh mặt.

Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng đúng là mắc trọng tội nên không có quyền lên tiếng.

Cố lão gia suy nghĩ vài giây, “Cứ theo lời của Kế Đông mà làm” . Dứt lời, ông nhìn Cố Kế Đông một cái hàm ý khen ngợi. Cố Hoài Đông lại liếc xéo Cố Kế Đông một cái, Cố Kế Đông vẫn như cũ cười vô tư, coi như không thấy.

Cố lão gia khua tay, ý bão mọi người giải tán.

“Thừa Đông theo ông lên lầu.” Cố lão gia đi về phía cầu thang.

Dương Cẩm Ngưng ngồi lại tại chỗ, cầm lấy tờ báo, mặt cô trong ảnh quả thực không tệ, bóng lưng Cố Thừa Đông thực sự có sức mê hoặc. Cho dù đúng là một đôi, cuộc hôn nhân này cũng không tránh được có khoảng cách, hẳn là nhiều người cảm thấy khoái chí, ai cũng giống nhau, kết hôn như một cái lồng giam cầm, có người càng ngày càng thông minh, có người càng ngày càng ngu xuẩn, giống như chính cô.

Cố Y Hạm lấy tờ báo trong tay cô xé làm nhiều mãnh, nhào thành một cục, ném vào thùng rác: “Em còn dám xem” .

“Em muốn biết có phải họ chụp hình em rất đẹp hay không?”

Cố Y Hạm cười lạnh một tiếng, “Dương Cẩm Ngưng cuối cùng em có biết chuyện này nghiêm trong đến mức nào không hả?”

“Không phải đã tìm ra cách giải quyết rồi sao?” Dương Cẩm Ngưng không biết Cố Y Hạm tại sao tức giận, “Hơn nữa, nhất định phải đau lòng khổ sở, chuyện này mới có vẻ nghiêm trọng sao?”

Cố Y Hạm trong lòng khẽ động, ” Em nghĩ sao về chuyện này?”

“Em nghĩ như thế nào, có thật sự quan trọng không?” Dương Cẩm Ngưng nhìn ngón chân mình.

Bất kể lão gia nhiều lần tỏ ra thiên vị cô, cô vẫn không hề thay đổi, trong cái nhà này, người đàn ông có thể ở ở bên ngoài phong lưu, làm ra chuyện lớn chỉ là bị quở trách, còn người phụ nữ nhất định không được làm ra chuyện mờ ám.

Trọng nam khinh nữ, quan niệm này cho dù đã dần thay đổi, nhưng có vài thứ không có cách nào thay đổi được.

Một khi cô còn là cháu dâu của Cố gia, cô phải cùng tồn vong với Cố gia, ông nội sẽ không quan tâm cô nghĩ gì, mọi người cũng sẽ khuyên cô hòa thuận với Cố Thừa Đông, muốn hai người bọn họ sống tốt hơn một chút, giống như đời này cô chỉ có một con đường để đi.

Cô nghĩ như thế nào, tuyệt đối không quan trọng.

Cố Thừa Đông và lão gia trong thư phòng rất lâu, Cố Thừa Đông mới chậm rãi xuống lầu. Anh liếc nhìn Dương Cẩm Ngưng, vẫn chưa mở miệng. Cố Y Hạm thấy bọn họ như vậy, biết rõ Dương Cẩm Ngưng sẽ không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Cố Thừa Đông, “Em ba, chúng ta lâu rồi chưa có tâm sự, khó có được lúc này. Cẩm Ngưng không ngại cho chij mượn ông xã một chút chứ?”

Dương Cẩm Ngưng làm động tác xin mời.

Cố Thừa Đông đi theo Cố Y Hạm ra phía sau, trong hoa viên yên tĩnh, hoa nở, chim hót.

“Chị hai, nên nói cái gì ông nội cũng đều nói rồi” . Cố Thừa Đông biết cô sẽ nói cái gì, từ khi chuyện đó phát sinh, anh biết sẽ phải đối mặt với chuyện này.

“Ông nội nói chính là lấy Cố gia làm trọng, chị muốn nói là lấy gia đình nhỏ của cậu làm trọng.” Cố Y Hạm xoay người nhìn Cố Thừa Đông: “Ông nói trước đây vẫn khen cậu thông minh, kỳ thực chị không cho rằng như thế, trong nhà, người thông minh rất nhiều, có người chọn cuộc sống thư thái, có người chọn âm thầm chịu đựng sau đó sẽ giành lấy tất cả về mình, mà có một số lại trực tiếp bộc lộ tài năng.”

Cố Thừa Đông hơi nhíu môi, cũng không giải thích chút nào, người khác muốn suy nghĩ thế nào, anh cho đến bây giờ đều không quan tâm.

“Mặc kệ cậu giải quyết chuyện này thế nào, trong chuyện này, tôi muốn khen cậu thông minh.”

“Chị nói như vậy là có ý gì?”

“Tôi đã đều tra Diệp Vãn Hi.” Cố Y Hạm dừng lại một chút, “Xác thực cô ấy thông minh xinh đẹp, đồng thời từ nhỏ đã học giỏi, nhiều mặt tốt, nhưng cho dù thế nào, tôi cũng không tin, cậu sẽ thích một người phụ nữ như vậy.”

“Chị hai, đây là. . .”

“Cậu không cần phủ nhận, cậu đến tột cùng muốn bảo vệ cho ai thì chính cậu rõ, coi như ông nội cũng bị cậu lừa gạt. Trước đây sự bảo vệ của cậu tôi có thể hiểu, nhưng hiện tại vì sao còn muốn tiếp tục? Thật sự muốn vì một người như vậy đem cuộc đời mình hủy hoại?”

(nổi da gà, rốt cuộc người Cố Thừa Đông muốn bảo vệ là ai? ? ? ? )

“Chị hai, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.” Người ngoài không cần thiết can thiệp.

Bọn họ đều là người cố chấp, cũng có những thứ giữ cho riêng mình, không ai có thể ngăn cản.

Bọn họ cũng đều là con người, tại sao đều mong muốn thấy người khác bỏ đi tất cả để mình sống được thảnh thơi.

Chuyện thành ra như vậy, Dương Cẩm Ngưng tự nhiên phải theo Cố Thừa Dông trở về nhà. Ở Cố gia, lão gia nhìn hai người bọn họ cảm thấy nhức đầu. Dương Cẩm Ngưng không thể nào không chú ý, còn Cố Thừa Đông kia lại giương mắt không biểu hiện gì, thấy và không thấy, tâm tình đều như nhau.

“Ngay cả những người ngoại cuộc đứng xem cũng không đành lòng đứng im mà đều đã lên tiếng. Chẳng lẽ em không muốn nói gì sao?” Cố Thừa Đông vừa lái xe vừa nói. Giọng điệu vẫn bình thường, khiến cô cho rằng anh đang muốn tâm sự.

“Em là đang tự mình kiểm điểm” . Dương Cẩm Ngưng thầm thở dài một hơi, “Quản không được chồng mình, còn buộc anh không thể về nhà, người làm vợ như vậy mà còn không tự kiểm điểm, thực sự là không muốn sống nữa rồi.”

“Vài ngày không gặp, trình độ châm biếm người khác tăng lên không ít.”

“Đó là học anh, còn phải cám ơn anh.”

“Ồ…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi