BINH VƯƠNG THẦN BÍ

- Nói đi, anh định áp chế tôi như thế nào để gia nhập vào kế hoạch của anh?   

Đặt tách xuống, Giang Khương hơi hứng thú nhìn Trương Nguyên càng lúc càng không đơn giản này.   

Vốn hắn không định tò mò với đối phương quá nhiều, lại càng không nghĩ đến việc rảnh quá đi tìm phiền phức. Bởi vì ở thế tục, mặc kệ là gia tộc nào, trên cơ bản cũng không cho phép con cháu trực hệ tiến vào hàng ngũ tu giả. Nếu có tiến vào thì phải lập hồ sơ thần mã. Cho nên loại chuyện này cũng rất hiếm thấy.   

Trương Nguyên trước mắt rõ ràng là con cháu trực hệ Trương gia. Tuy nói Trương gia cũng không phải chỉ coi trọng một người, nhưng trên người này lại có khí tức của người tu luyện. Nếu không phải Giang Khương đặc biệt mẫn cảm với khí tức đó, thật đúng là khó mà phát giác được.   

- Áp chế? Không, đây là chuyện hai bên cùng có lợi, sao nói là áp chế được?   

Trương Nguyên cười nói:   

- Vừa rồi tôi cũng đã nói, chỉ cần Giang thiếu anh đồng ý, cộng thêm một chữ ký, sau đó bảy triệu sẽ là của anh.   

- Còn nếu tôi không ký?   

Giang Khương nhìn Trương Nguyên, tiếp tục hỏi.   

- Không ký?   

Trương Nguyên cau mày, nhìn Giang Khương giống như không phải nói đùa, sắc mặt thoáng có chút âm lãnh:   

- Tôi cũng đã nói qua, tôi không nghĩ sẽ áp chế anh.   

- Không sao. Tôi chỉ muốn biết anh sẽ dùng cách nào để áp chế tôi thôi.   

Nhìn gương mặt âm lãnh của Trương Nguyên, Giang Khương bình tĩnh nói.   

Nhìn gương mặt bình tĩnh của Giang Khương, Trương Nguyên nheo mắt, nói:   

- Được, vậy tôi nói thẳng.   

- Như tôi vừa mới nói, Giang Khương anh thân là thành viên của Thiên Y Viện, hẳn rất rõ ràng quy định của Thiên Y Viện. Anh tự tiện nhúng tay vào thế tục, tôi nghĩ cao tầng của Thiên Y Viện hẳn không biết việc này? Anh quả thật đã vi phạm quy định của Thiên Y Viện rồi.   

Hai mắt Trương Nguyên nheo lại, giống như thợ săn đang ẩn núp trong bóng tối nhìn Giang Khương:   

- Tôi nghĩ chuyện như vậy đủ để cho anh bị trục xuất khỏi Thiên Y Viện?   

Giang Khương gật đầu:   

- Anh nói không sai, điều này rất có thể.   

Nghe Giang Khương nói, Trương Nguyên mỉm cười:   

- Chẳng lẽ Giang thiếu anh vẫn không muốn ký tên?   

- Chỉ cần anh ký tên, chúng ta sẽ là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Những người khác cũng sẽ giúp anh chịu trách nhiệm. Những việc trước đây cũng sẽ không có ai nhắc đến.   

Dứt lời, Trương Nguyên lại nở nụ cười, hỏi:   

- Thế nào?   

Giang Khương cau mày:   

- Chẳng có gì đặc biệt.   

- Không có gì đặc biệt?   

Nghe xong, nụ cười của Trương Nguyên lạnh lại.   

- Đúng, không có gì đặc biệt.   

Giang Khương lắc đầu:   

- Mặc dù Thiên Y Viện có quy định như vậy, nhưng cũng không phải kẻ nào cũng có thể nhúng tay vào chuyện của Thiên Y Viện.   

- Hừ, anh không tin tôi có năng lực này?   

Trương Nguyên trầm giọng hỏi.   

- Không tin.   

Giang Khương cười nói:   

- Anh bất quá chỉ là con cháu bình thường của Trương gia. Ngoại trừ người kia, còn ai có tư cách nữa chứ?   

Nhìn nụ cười khinh miệt của Giang Khương, lửa giận chợt lóe trên gương mặt Trương Nguyên:   

- Anh cho rằng chỉ dựa vào việc tôi họ Trương?   

- Đương nhiên.   

Giang Khương nhe răng cười:   

- Anh không phải dựa vào mình họ Trương, anh cho rằng anh có tư cách đứng trước mặt và nói với tôi những lời như thế?   

Nói tới đây, khóe miệng Giang Khương vểnh lên, ý cười trong mắt càng đậm. Một luồng khí tức quỷ dị từ trong ánh mắt hắn rất nhanh co rút lại, chậm rãi tràn ra ngoài. Trong đầu Giang Khương vang lên một thanh âm rất nhỏ.   

- Kỳ thật, cho dù anh họ Trương, cũng không có tư cách đứng đây chỉ trích tôi. Tôi ở đây chỉ là tò mò rốt cuộc anh còn chiêu bài nào nữa không. Nếu không còn, tôi xin phép đi về. Tôi còn phải chở con tôi đến nhà trẻ xem Transformer nữa.   

- Anh.   

Nhìn ánh mắt cười nhạo của Giang Khương, Trương Nguyên dường như mất khống chế, một quyền đánh tới Giang Khương.   

Giang Khương dường như đã sớm dự liệu Trương Nguyên sẽ đánh tới một quyền này, ánh mắt lóe lên, hữu chưởng dựng thẳng, dùng tốc độ vô cùng quỷ dị chộp được nắm tay của Trương Nguyên.   

Bịch! Một thanh âm trầm đục vang lên. Cơ thể Giang Khương hơi ngửa về phía sau, nhưng Trương Nguyên thì cuống quýt lui về sau hai bước.   

Cảm nhận được nắm tay truyền đến khí tức âm hàn, Giang Khương khẽ cau mày, dưới chân đá lên.   

- Một chiêu còn chưa đủ sao?   

Giang Khương khẽ hừ một tiếng, một chưởng bổ về phía Trương Nguyên.   

Thấy Giang Khương đánh tới, Trương Nguyên đang còn kinh ngạc, ánh mắt liền lóe lên sự tàn khốc. Một đạo huyết quang hiện lên, huy quyền đón lấy bàn tay của Giang Khương.   

Giang Khương vẫn luôn nhìn chằm chằm Trương Nguyên, nhảy cảm nắm bắt được huyết quang hiện lên trong mắt Trương Nguyên, sắc mặt khẽ biến, liền hiểu ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi