BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Khương Dương mấy ngày nay cơ bản không dám ra khỏi cửa, thậm chí không dám lộ diện trước mặt những người thân cận, chỉ nấp ở trong một biệt thự. Y đã làm ổ hai ngày rồi, tuy y cảm thấy những thứ khác dường như rất bình thương, nhưng y vẫn mơ hồ cảm nhận được cảm giác yếu ớt kia càng lúc càng nghiêm trọng, hơn nữa dần bắt đầu cảm thấy bụng rất đói.   

Cho dù gã ăn rất nhiều nhưng hoàn toàn không thể làm giảm bớt cảm giác đói bụng đáng sợ này. Điều này khiến gã càng thêm lo lắng. Những người khác lúc này gần như cũng đều như gã, dù cố gắng nghĩ cách nhưng vẫn không thể xoa dịu được tình trạng này, cúi đầu gần như đã trở thành biện pháp duy nhất.   

Khương Dương phiền não ở trong phòng khách, run lẩy bẩy đi tới đi lui, cái cảm giác đói bụng càng lúc càng cồn cào. Sau khi gã đi hai vòng, rốt cuộc đã không nhịn được mà hét lên:   

- Chuyện gì thế này? Đồ ăn còn chưa làm xong à?   

- Dương thiếu, ngài chờ một chút... xong ngay đây, xong ngay đây...   

Nữ đầu bếp trong nhà bếp đang luống cuống tay chân đáp, rất sợ vị Dương thiếu này phát khùng.   

- Vú Trương, nhanh lên một chút, đừng để Dương thiếu đói bụng...   

Một vệ sĩ bên cạnh lúc này cũng sốt ruột lên tiếng thúc giục. Y biết hai ngày nay tâm tình của Dương thiếu càng ngày càng tệ, đừng nên để Dương thiếu bực mình nữa, nếu không mọi người sẽ đều phải xui xẻo.   

Động tác của nữ đầu bếp này rất nhanh nhẹn, vẻ mặt thì đau khổ. Dương thiếu này trước giờ khảnh ăn, đồ ăn đều phải tươi mới. Mà hai ngày gần đây cứ hai ba tiếng lại phải ăn một bữa, trên cơ bản là bận rộn không ngừng. Mình còn phải mua gà rồi tự tay giết gà, còn phải nấu nướng, sao mà làm cho kịp...   

Bất đắc dĩ, nữ đầu bếp cũng chỉ có thể tăng tốc thêm, chặt mấy khúc thịt gà rồi ném vào trong chảo dầu rán lên.   

Khương Dương ở trong phòng khách lại đi hai vòng, nghe thấy tiếng dầu sôi trong nhà bếp, cuối cùng không kìm được nữa đã được sãi bước đi vào phòng bếp, kêu lên:   

- Vú Trương, nhanh lên một chút!   

- Vâng, vâng... xong ngay đây, xong ngay đây!  

Vú Trương vừa cho gia vị vào trong nồi, vừa đảo, vội vàng trả lời:   

- Dương thiếu, cậu ra ngoài chờ trước đi, tôi xong ngay đây!   

- Nhanh lên một chút...   

Khương Dương thấy đồ ăn thực sự sắp ra lò mới thoáng hài lòng gật đầu một cái, ức chế cảm giác bực bội trong lòng, sau đó mới xoay người định ra khỏi phòng bếp. Nhưng gã đột nhiên hít mũi một cái, sau đó không nhịn được nhìn xung quanh.   

Rất nhanh, ánh mắt Khương Dương dừng lại trên chén máu gà trên bệ. Khương Dương nhìn chén máu gà này rồi lại hít mũi một cái. Trong mắt gã nhanh chóng lóe lên thần sắc cổ quái. Sau khi chần chờ một chút, Khương Dương xoay người, đang định rời đi, nhưng vừa mới xoay người thì Khương Dương đột nhiên dừng lại. Gã lại nhìn chén máu gà trên bệ một lần nữa.   

Lần này, Khương Dương nhìn chén máu gà kia yết hầu không kìm được đột nhiên ực một tiếng, sau đó trong lòng gã toát lên sự sợ hãi. Gã đột nhiên phát hiện, hình như mình rất muốn uống chén máu gà kia.   

Hơn nữa còn là một chén máu gà sống.   

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao có thể như vậy?” Khương Dương cố gắng át chế khát vọng trong lòng, miễn cưỡng xoay người rời đi. Có điều vừa mới ra khỏi nhà bếp Khương Dương dường như cảm thấy mình càng đói bụng hơn. Gã không nhịn được lớn tiếng hét lên:   

- Vú Trương, nhanh lên một chút!   

- Được rồi, tới đây tới đây...   

Vú Trương nhanh chóng bỏ gia vị trong tay vào nồi, sau khi đảo một lúc liền nhấc nồi lên vội vàng đưa cho Khương Dương.   

Khương Dương không kịp chờ đợi cắn hai miếng, lấp thức ăn vào bụng. Có điều động tác ăn của gã càng lúc càng nhanh, đồ ăn lấp vào bụng càng lúc càng nhiều, nhưng gã cảm thấy mình càng lúc càng đói, thậm chí trong đầu gã không ngừng hiện lên hình ảnh chén máu gà cùng với màu máu tanh nhàn nhạt kia.   

Nhớ tới điều này, gã không kìm được nuốt nước miếng, hơn nữa dần dần cảm thấy thức ăn trong miệng càng lúc càng chẳng có mùi vị gì.   

Khương Dương vừa ăn, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Sâu trong đáy lòng đang có một suy nghĩ không ngừng vang lên, gã muốn uống chén máu gà kia...   

- Không... không... chuyện này không thể nào... tuyệt đối không thể... sao mìn lại muốn uống cái thứ ghê tởm như vậy?   

- Không... tuyệt đối không thể...   

- Không thể nào...   

Sắc mặt Khương Dương lúc xanh lúc tím biến ảo không ngừng. Điều này khiến vệ sĩ và nữ đầu bếp đứng bên mặt đầy kinh nghi, không biết rốt cuộc Dương thiếu bị gì? Bình thường chỉ cần đồ ăn đem lên, cảm xúc của Dương thiếu sẽ tốt hơn rất nhiều. Nhưng sao lần này phản ứng của gã hoàn toàn không giống với bình thường?   

Vệ sĩ kia cau mày nhìn về phía nữ đầu bếp, thầm nói:   

- Chắc chắn là đồ ăn hôm nay vú Trương làm không ngon rồi...   

Lúc này vẻ mặt nữ đầu bếp kia tràn đầy nghi hoặc, đồ ăn bà làm bà biết, có lẽ không có vấn đề gì đâu.   

Trong lúc hai người còn đang nghi hoặc, Khương Dương ngồi trước bàn ăn đột nhiên nhìn hai người, phiền não hét lên:   

- Ra ngoài... ra ngoài hết cho tôi... tôi muốn yên tĩnh một mình...   

- A...   

Hai người sửng sốt trước cơn giận kỳ lạ của Khương Dương.   

- Đi ra ngoài, có nghe thấy không? Ra ngoài hết cho tôi...   

Thấy hai người không có phản ứng, Khương Dương chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm bực bội. Gã vỗ bàn một cái, tức giận nói.   

Hai người kia nghe tiếng Khương Dương vỗ bàn liền rụt cổ, nhìn nhau một cái, vội vàng đồng loạt gật đầu nói:   

- Vâng vâng... Chúng tôi ra ngoài, chúng tôi ra ngoài...   

Khương Dương thấy hai người đi ra ngoài, đóng cửa lại thì không chờ đợi được nữa đứng bật dậy, sải bước đi về phía nhà bếp.   

Gã đi vào nhà bếp, nhìn thấy chén máu gà lúc nãy vẫn đặt trên bệ.   

Khương Dương tiến tới, nhìn chén máu gà, ngửi mùi máu tanh nhàn nhạt trước mũi. “Ực ực” Khương Dương không kìm được nuốt nước miếng một cái.   

- Cái... cái thứ này... có thể ăn sao?   

Gã nhìn chén máu gà mê người trong tay, cuối cùng lại bưng lên, đưa lên chóp mũi ngửi một cái.   

Lần này ngửi thấy mùi máu tanh kia Khương Dương liền cảm thấy chén máu gà trước mặt chắc chắn có thể ăn. Hơn nữa nó còn rất ngon.   

- Thử thôi... chỉ thử một chút thôi...   

Mặc dù Khương Dương cảm thấy chán ghét nhưng gã phát hiện mình thực sự không cách nào áp chế được khát vọng với chén máu gà trước mắt này. Cuối cùng gã đem chén lên bên miệng, sau đó lè lưỡi, cau mày nhắm mắt lại, trông bộ dạng vô cùng đau khổ, khẽ liếm máu gà trong chén.   

- Ồ?   

Đầu lưỡi dính một chút máu gà vào đến trong miệng, cảm giác mằn mặn nhưng lại mang theo vị ngọt thơm mê người xộc thẳng vào trong não, mùi vị đặc biệt khiến tinh thần gã rung động.   

Khương Dương hơi sửng sốt, cảm nhận mùi vị dường như khiến gã lập tức thỏa mãn cực kỳ này, gương mặt tái nhợt kia trong nháy mắt hồng nhuận, há to miệng, bắt đầu không để ý gì nữa đổ hết cả chén máu gà vào trong miệng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi