BINH VƯƠNG THẦN BÍ

Giang Khương mặt không đổi sắc nhìn Chu Thế Dương trên màn hình, dường như không chút phản ứng với lời nói của ông ta, ngón tay chỉ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nhìn mọi người dửng dưng không nói.   

Thấy Giang Khương không chút phản ứng, sắc mặt Chu Thế Dương đỏ bừng lên, đang định lên tiếng tiếp, đột nhiên nghe Từ Khải Liễu nói:   

- Giang Khương, Cửu Vĩ Hồ mà bộ lạc phù thủy tìm kiếm rốt cuộc là vật gì? Không biết cậu có thể giải thích với hội Viện ủy hay không?   

Giang Khương khẽ cau mày, nhìn thẳng vào Từ Khải Liễu phía chính giữa màn hình, sau đó nói:   

- Cửu Vĩ giống như tổ linh của bộ lạc phù thủy, nhưng mạnh hơn tổ linh một chút. Cho nên bọn họ muốn cướp Cửu Vĩ từ trong tay của tôi mà thôi.   

Nghe Giang Khương giải thích, các thành viên viện ủy nhìn nhau. Lúc này, Lưu Mộc Dương lên tiếng:   

- Vừa rồi gã thầy tế tổ linh và đám pháp sư bị cậu dọa lui, chẳng lẽ cũng chính là vì Cửu Vĩ?   

- Đúng.   

Đối với việc này, Giang Khương cũng không che giấu. Có thể ngồi vào vị trí thành viên Viện ủy, ai cũng không phải kẻ ngu. Cho dù hắn không xác nhận, mọi người chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra.   

Nghe Giang Khương xác nhận, ánh mắt của hội Viện ủy liền sáng lên. Bọn họ cũng biết tổ linh của bộ lạc phù thủy, bây giờ Giang Khương lại thừa nhận, mọi người lập tức nghĩ thông suốt, người nào cũng nhìn Giang Khương tràn đầy kinh hãi, chỉ có sắc mặt Chu Thế Dương là vô cùng khó coi.   

Lúc này, các thành viên hội Viện ủy đã hiểu vì sao Giang Khương lại nói rằng hắn có năng lực bảo vệ được Tế Thế Đỉnh. Hơn nữa mọi người cũng đều nghĩ đến chỗ trân quý của Cửu Vĩ.   

Các thành viên hội Viện ủy nhìn nhau, Lưu Mộc Dương nhìn Từ Khải Liễu rồi nói:   

- Giang Khương, bất kể thế nào, sự việc trọng đại, cậu hãy quay về trước rồi nói sau. Bên này còn rất nhiều chuyện cần cậu giải thích, đồng thời còn cần cậu phối hợp một số điều tra.   

Giang Khương cau mày, nói:   

- Bây giờ tạm thời tôi vẫn chưa đi được. Nếu tôi đi, những người ở đây sẽ xảy ra phiền phức.   

- Vừa rồi Viện trưởng cũng đã nói qua, để các thành viên rút lui, giao công việc nghiên cứu cho Mỹ là được.   

Lưu Mộc Dương nói.   

Nghe Lưu Mộc Dương nói xong, mặt Giang Khương vẫn không thay đổi:   

- Nếu người chúng ta rời đi, mấy ngàn người khu cách ly này chỉ sợ sẽ không còn sống sót được một phần tư.   

Nói đến đây, Giang Khương ngẩng đầu nhìn mọi người, trầm giọng nói tiếp:   

- Bất kể thế nào, tôi vẫn xin hội Viện ủy lần này, chờ xử lý xong vấn đề dịch bệnh, chúng tôi sẽ trở về Kim Lăng ngay.   

- Không được, Viện ủy đã cho cậu cơ hội, không đến phiên cậu trả giá. Giang Khương, chẳng lẽ cậu còn muốn cãi lại Viện ủy một lần nữa?   

Không đợi Lưu Mộc Dương mở miệng, Chu Thế Dương đã tức giận nói.   

Đối mặt với Chu Thế Dương, từ trước đến giờ Giang Khương chẳng bao giờ nể mặt:   

- Thanh giả tự thanh. Ông muốn tôi quay về, chẳng qua chỉ là lo lắng Tế Thế Đỉnh sẽ bị tôi chiếm làm của riêng. Tôi cũng đã nói tôi và Tuyệt Y Đường cũng chẳng có gút mắc gì. Nếu có, cũng sẽ do một mình tôi giải quyết. Nếu tôi có quan hệ với Tuyệt Y Đường, chỉ sợ các vị đang ngồi đây cũng chẳng nói gì được.   

- Cậu...cậu dám vu khống thành viên hội Viện ủy?   

Ánh mắt Chu Thế Dương trong nháy mắt trợn tròn, vỗ bàn muốn đứng dậy.   

Thấy hai bên lại muốn rùm beng, ánh mắt La Thiên Minh hiện lên sự bất lực. Lần này Giang Khương xem như đã cãi lại lệnh của Viện ủy. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ các thành viên khác cũng sẽ bị chọc giận. Khi đó phiền phức của Giang Khương sẽ còn lớn hơn.   

Trong lúc La Thiên Minh đang định lên tiếng, đột nhiên điện thoại trên bàn Giang Khương reo lên. Nghe tiếng điện thoại, Giang Khương liền cau mày. Bọn họ biết hắn đang tham gia hội nghị viện ủy, tại sao lại còn điện thoại? Chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì sao?   

Dưới sắc mặt cổ quái của mọi người, Giang Khương chần chừ một chút rồi nghe điện thoại.   

Nghe bên kia nói mấy câu, sắc mặt Giang Khương hơi thay đổi, nói:   

- Được, quan sát nhiều hơn, chuẩn bị thật kỹ, có chuyện lập tức thông báo cho tôi ngay.   

Các thành viên hội Viện ủy nghe Giang Khương nói, mơ hồ cũng cảm nhận được sự không ổn.   

Thấy Giang Khương cúp điện thoại, tất cả đồng loạt nhìn Giang Khương, muốn biết chuyện gì xảy ra.   

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Giang Khương lạnh nhạt nói:   

- Bộ lạc phù thủy có động tác.   

- Cái gì? Có động tác? Động tác gì?   

Mọi người kinh nghi nói.   

Giang Khương cười khổ:   

- Bên ngoài đang có mấy chục chiếc quan xa đến với hơn một ngàn binh sĩ Baina. Hơn nữa, căn cứ theo biểu hiện của vệ tinh, còn có mười mấy chiếc xe đang hướng về bên này, đồng thời có thêm mấy chiếc trực thăng chiến đấu đang quanh quẩn trên bầu trời. Bây giờ chúng tôi có muốn đi cũng đi không được.   

- Cái gì?   

Nghe Giang Khương nói xong, sắc mặt các thành viên đều biến đổi, nhìn nhau một cái, sau đó liền cười khổ. Bọn họ thiếu chút nữa đã quên mất bộ lạc phù thủy là lão đại ở Châu Phi. Tuy trước giờ vẫn rất thu mình, ít khi nhúng tay vào chuyện của thế tục, nhưng lại rất có ảnh hưởng đối với các quốc gia Châu Phi. Nếu Cửu Vĩ Hồ quan trọng đối với bộ lạc phù thủy như vậy, vận dụng quân đội để cướp về là chuyện rất có khả năng.   

- Vậy phải làm sao bây giờ?   

Mọi người nhìn nhau, không biết phải làm sao. Tuy hiện tại đang có ba ngàn binh lính vũ trang, nhưng không thể nào phát sinh mâu thuẫn trực tiếp với đối phương được.   

Hơn nữa, một khi chân chính phát sinh mâu thuẫn, khu vực cách ly nhất định sẽ xuất hiện vấn đề. Đến lúc đó, vi khuẩn lan ra, phiền toái sẽ rất lớn.   

Sắc mặt của Chu Thế Dương liền trở nên khó coi. Rõ ràng đối phương là vì Giang Khương mà đến. Bây giờ muốn Giang Khương về nước là không thể.   

Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua cho Giang Khương, để Giang Khương cùng với Tế Thế Đỉnh ở đó, Chu Thế Dương lại không cam lòng. Chẳng qua là không có biện pháp khác. Tuy nói Thiên Y Viện cũng có sức ảnh hưởng nhất định ở Châu Phi, nhưng tuyệt không thể nào so sánh với bộ lạc phù thủy. Lúc này, Chu Thế Dương chỉ có thể căm hận nhìn Giang Khương. Bỏ qua cho Giang Khương như vậy, ông thật không cam lòng.   

Nghĩ đến đây, Chu Thế Dương đột nhiên lên tiếng:   

- Đã như vậy, cũng không thể tin tưởng Giang Khương được nữa. Tôi đề nghị ngoại viện toàn diện tiếp quản quyền chỉ huy ở Phi Châu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi