BỎ RƠI VƯƠNG PHI

Biên ải

Từ hôm nàng gặp phó tướng đề nghị chuyện quân nhu. Hắn cũng chiều theo ý nàng không có chia nhiều hơn cho nàng nữa. Nhưng cứ lần nào hắn bị thương lại gọi nàng đến băng bó. Còn bắt nàng ôm cả hài tử đến.

Nàng cũng thấy lạ kì, hắn chỉ đang luyện cung, luyện kiếm, đấu võ vs binh linh mà cũng bị thương mà toàn sứt sát nhẹ như không, bao nhiêu binh lính ở đây cũng bị có ai phải băng bó đâu. Chỉ có mình hắn như vậy. Mà còn lạ kì hơn nàng băng bó thì hắn ra vẻ nhăn nhó mà sau đó lại có vẻ chả đau đớn gì quay ra đùa với hài tử của nàng.

Nàng lén hỏi mấy dì nấu cơm, hắn là người như thế nào. Ai cũng nói hắn là người dũng mãnh, cực kì tài giỏi. Hắn chưa từng để thua trận nào. Vốn hắn trấn thủ ở biên giới của nước Man với nước Chu. Nhưng mà giờ điều qua đây để giữ biên với nước Tần. Nàng nghe xong có phần không tin, hắn chỉ 1 vết thương nhỏ thế mà cũng bắt nàng băng bó mà lại dũng mãnh thế sao.

Nàng vừa dứt lời thì lại có người gọi

"Tố Ngôn cô nương, phó tướng bị thương rồi, mau mau đi đến xem đi"

Nàng lại mặt bất đắc dĩ đi đến rồi nói

"Lại đấu võ bị thương à"

"Không phải nguy kịch lắm, mau mau đi thôi"

Nàng nghe lại liền chạy đến. Hắn bị tên bắn vào tay, miệng vết thương có vẻ bị thâm đen lại nguy rồi tên có độc

Nàng quay lại nói "Nguy rồi tên có độc. Phải buộc chặt phía trên dưới quanh vết thương lại không để cho độc phát tán, ta đi lấy thuốc."

Nàng vội chạy về phòng lấy đan dược giải độc sư phụ cho nàng. Quay lại. Nàng nói nhỏ với hắn.

"Tướng quân, người chịu đựng 1 chút. Nô tì rút tên cho người"

Nàng vừa nói chưa dứt lời đã nhanh tay rút luôn lên ra khiến hắn không nhịn được mà A một tiếng. Nàng liền cho hắn ăn 1 viên đan dược. Rồi quay ra hút độc ở tay của hắn ra, đến khi xác nhận đã hết độc nàng mới băng bó lại. Hắn cũng vì mất quá nhiều máu mà lịm đi. Thấy phó tướng ngất xỉu, binh linh lo lắng hỏi nàng. Nàng đáp "Không có vấn đề gì, lát nữa tướng quân sẽ tỉnh. Giờ ta đi sắc thuốc cho ngài ấy" nghe nàng nói thế mọi người mới yên lòng.

~~~~~~~~~~~~~

Sau khi Trịnh Luân tỉnh dậy biết người cứu mình là Tố Ngôn, hắn liền ra lệnh chuyển Tố Ngôn về lều cạnh hắn. Nàng trở thành thái y riêng của hắn và cũng từ đó nàng không thấy hắn gọi nàng đi băng bó vết thương hay gì nữa mà ngày nào hắn cũng vào lều của nàng ngó nghiêng, rồi chơi với hài tử. Nàng lờ mờ cảm nhận được sự quan tâm khác lạ từ hắn nhưng cố gắng lờ đi. Coi như không để ý đến.

Về Trịnh Luân, hắn cảm thấy người phụ nữ nàng có gì đó rất thu hút hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ấu trí đến mức cố tình để bản thân bị thương để bắt nàng đến chữa trị. Cho đến khi hắn bị trúng tên độc thì hắn mới tỉnh ngộ rằng việc vờ bị thương như vậy không ổn chút nào.

Hắn biết nàng là người trị thương cho hắn khi bị trúng tên độc thì càng vui mừng. Vậy là tranh thủ ra lệnh cho nàng làm thái y ở bên người. Ngày nào hắn cũng đến lều của nàng lấy cớ mà chơi với đứa nhỏ để gặp nàng. Nhưng mà nàng lại cố gắng tránh hắn. Làm cho hắn không biết nên làm sao. Hắn càng cố quan tâm thì nàng lại càng cố lờ đi. Hắn cũng không biết hỏi ai nên làm thế nào vì binh sĩ toàn là người 14,15 tuổi đã tòng quân như hắn. Đều là người thô lỗ không hiểu phong tình cả.

Đến khi hắn quyết định bày tỏ lòng mình với nàng, hắn không để ý chuyện nàng từng có trượng phu, càng không để ý chuyện nàng có hài tử. Thậm chí hắn còn rất thích hài tử của nàng.

Thế nhưng ngay hôm hắn định bày tỏ thì lại nghe tin quân Tần dẫn quân đi đánh biên ải bọn hắn. Mà người dẫn quân là Minh Vương, người từng đánh bại vị chủ soái trước đây. Làm cho hắn phải bỏ biên giới với nước Chu chạy qua đây. Hắn nghe nói Minh Vương điều quân rất lợi hại nên đành gác chuyện nam nữ tình trường lại để qua bàn kế sách chống lại Minh Vương.

~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm đó Tố Ngôn đang dọn dẹp lều cho hắn. Nghe hắn đập tay lên bàn đầy giận dữ nói "Tên Minh Vương này thật không dễ nhằn". Vừa nghe 2 chữ Minh Vương, nàng đánh rơi cả chổi, trong lòng đầy hoang mang "Tại....tại sao lại là hắn, nàng và hắn rốt cuộc cho nghiệt duyên gì mà nàng đã đi xa lắm rồi vẫn không tránh được hắn"

Trịnh Luân thấy nàng thất thố liền qua vỗ vai hỏi "Sao vậy?"

Lúc này nàng mới sực tỉnh, vội vàng cúi xuống nhặt chổi nói "Không...không sao, nô tì chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi, phòng đã dọn xong rồi. Nô tì xin cáo lui"

Nói xong nàng vội vàng cầm đồ chạy ra. Trong đầu nàng chỉ có 1 suy nghĩ, nàng phải đi, nàng không thể ở đây, không thể bị tên Minh Vương bắt gặp. Nếu không chắc chắn hắn sẽ không tha cho mẹ con nàng. Hắn đã nói như thế rồi. Hắn nhẫn tâm như vậy. Thật sự là không có gì là hắn không thể làm ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi