BỐN NGƯỜI SÁNG LẬP ĐỜI HAI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Giáo sư Snape đã nói là làm – Ông cảnh cáo sẽ hạ độc đứa nào đó vào ngày lễ Giáng sinh. Và thế, Harry trở thành cái đứa đó.

Chai thuốc hình nón chỉ lớn chừng bàn tay. Cách lớp thủy tinh, thứ chất lỏng màu hoa cà nhạt nhìn như chậm rãi chảy trong lòng bàn tay giáo sư, dần dần biến thành trong suốt. Cái chai trông rất đẹp, đến độ làm người ta mê mệt.

_ Liều thuốc của Tử thần. Bằng cách cho rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, ta đã có được thứ mà chỉ với một giọt thôi là đủ giết tất cả chúng ta.

Đám trẻ đang rỉ tai thì thầm tức khắc cứng đơ người – Cả bọn đồng loạt rùng mình. Nhìn ánh mắt hoảng hốt của chúng, giáo sư Snape hài lòng lắm. Ông nói bằng cái giọng dịu dàng đến rợn người:

_ Nhưng đáng tiếc là tay nghề bào chế thuốc giải bết bát của tụi bây buộc ta phải thay đổi một chút – Ta đã thêm sỏi be – zoar để hòa tan phần lớn độc tính của Liều thuốc của Tử thần. Một tiếng nữa nó mới làm tụi bây ngủ say mãi mãi. Tất nhiên, nếu không có thuốc giải độc thì qua mười hai tiếng đồng hồ, Merlin cũng không cứu nổi lũ đầu bò.

Đôi mắt chăm chú của vị Bậc thầy Độc dược xoáy sâu vào đám học trò của ông, cả đám cúi gằm mặt xuống. Nếu trước mặt chúng không phải là cái bàn mà là một đống cát, thì ông đồ rằng đám Quỷ khổng lồ con này đã dúi đầu vô đó lâu rồi. Ông cong môi lên, sau đó ở trong đống đầu, chỉ đúng vào cái cái đầu tóc đen rồi bù.

_ Potter!

Thiệt là xui hết biết mà!

Harry buộc phải uống cạn chai thuốc dưới con mắt săm soi của thầy Snape. Chép miệng vài cái, cậu thần kỳ phát hiện cái thứ này uống ngon lắm chứ bộ. Nhưng chẳng đợi cho Harry kịp mừng rỡ thì “đồng bọn” của cậu đã bị người ta gọi đi cân đũa phép mất tiêu.

Draco buồn cười nhéo tay cậu.

_ Cha đỡ đầu không độc chết mày đâu.

Harry bày tỏ đồng tình.

_ Phải rồi. Ổng chỉ làm tôi độc chết chính mình thôi.

Lần đầu tiên lửng con mắt xanh cảm thấy tuyệt vọng với cuộc đời này. Không có Draco, liệu cậu có bào chế nổi thuốc giải không? Ôi, chẳng lẽ lại trông cậy vào cái tài chế thuốc giải còn “độc” hơn cả thuốc độc à?

Nhưng bất kể trong lòng cậu có đau đớn thế nào, hoàng tử Slytherin của cậu vẫn ung dung rời đi.

Draco theo người dẫn đường đi về phía cầu thang để lên tiền sảnh. Chẳng mấy chốc hai đứa đã tìm tới đúng căn phòng. Căn phòng ấy là một lớp học tương đối nhỏ, hầu hết các bàn ghế đều đã được dọn về cuối phòng, chừa một khoảng không gian khá rộng ở giữa, tuy nhiên trước tấm bảng có ba cái bàn xếp nối tiếp nhau và được phủ một tấm vải nhung dài. Đằng sau cái bàn dài phủ vải nhung đó có đặt sẵn năm cái ghế, và mụ Rita Skeeter đã chiếm mất một trong năm cái ghế đó.

Rita Skeeter mặc áo đầm màu đỏ tươi, với mái tóc uốn chải công phu và những lọn tóc quăn cứng đơ một cách lạ lùng, thiệt là tương phản kỳ cục với bộ mặt bành bạnh xương hàm của mụ. Mụ ta đeo mắt kiếng cẩn ngọc, nhưng ngón tay múp míp của mụ quắp chặt cái ví xách tay bằng da cá sấu. Đầu những ngón tay đó là những cái móng dài ba phân, sơn đỏ chót. Lúc này mụ đang thì thầm trò chuyện với một bà phù thủy quay lưng về phía Draco, với cây viết lông ngỗng tự ghi chép ở bên cạnh.

Ở góc phòng, Viktor Krum đang đứng, mặt mày chầu bầu như mọi khi và không nói chuyện với ai hết. Bất ngờ là khi thấy Draco, anh ta lại gật đầu chào hỏi. Fleur và Weasley thì đang trò chuyện. Ngoài dự đoán của Draco, cô nàng Beuxbatons được thừa hưởng dòng máu Tiên nữ kia có vẻ vui tươi hơn nhiều so với lần trước hắn gặp. Cô nàng cứ hất đầu ra sau để cho mái tóc dài óng bạc ngời lên trong ánh sáng. Draco biết đây là tín hiệu biểu hiện Tiên nữ có ấn tượng tốt với đối tượng đang trò chuyện. Một ông bụng phệ cầm một cái máy chụp hình bự chảng màu đen ngòm đang liếc nhìn Weasley qua khóe mắt ghen ghét, cái máy chụp hình trong tay ông nhè nhẹ bốc khói. Nhưng Ron được Fleur quan tâm trái lại tỏ ra không chịu nổi.

Vừa thấy Draco, cậu ta đã nhảy cỡn lên.

_ Malfoy!

Ron nhanh nhẹn chạy về phía Draco. Chưa bao giờ cậu cảm thấy may mắn đến thế khi gặp một Malfoy.

Thế rồi Ron nháy mắt với Draco, và liếc khóe mắt về phía Rita Skeeter, gương mặt cậu biến thành nghiêm túc. Draco không hiểu ý đồ của cậu – Hàng lông mày nhướng cao chậm rãi nhăn tít lại.

Rita Skeeter à…

_ Ôi, cậu Malfoy!

Nghe thấy tiếng Ron gọi Draco, Rita Skeeter lao xồng xộc tới chỗ hai đứa. Mụ ta cố làm ra vẻ mừng rỡ, nhưng chỉ tổ biến gương mặt trắng bệch vì chát hàng tá phấn của mụ càng thêm quái dị thôi.

_ Thật lấy làm vinh hạnh cho tôi khi được gặp cậu chủ Malfoy.

Mụ Rita bắt đầu tâng bốc.

_ Cậu thật đúng là một thiếu niên xuất chúng. Tôi không biết tôi có được phép nói đôi lời với cậu trước khi chúng ta bắt đầu lễ Cân đũa phép không? Cậu biết đó, thêm một chút màu sắc cho bài báo của tôi trên tờ Nhật báo Tiên tri ấy mà…

Draco không nói gì, chỉ cười khẩy nhìn mụ.

Trong lòng hiểu thằng nhỏ này không dễ chơi, Rita Skeeter đành chuyển qua đứa khác. Trong ba quán quân dư lại, mụ lập tức chộp lấy Ron có nhiều đề tài thú vị hơn cả. Có lẽ mụ không dám ho he gì trước mặt người thừa kế nhà Malfoy, nhưng với một thằng nhỏ Weasley ư?

Mấy ngón tay đầy móng nhọn đỏ chót của Rita Skeeter túm ngay lấy cánh tay Ron bằng một cái nắm mạnh mẽ lạ lùng, không để cậu chàng tóc đỏ kịp từ chối, và mụ kéo Ron ra khỏi phòng, mở một cánh cửa vào một phòng khác để chổi.

BÙM!

Cánh cửa đóng sầm lại. Cũng chính lúc này Draco thấy rõ gương mặt của bà đồng quay lưng với hắn lúc trước. Người phụ nữ nhổm dậy – Có vẻ như bà ta muốn chào hỏi Draco – Nhưng lại không may bị vướng phải chân ghế. Chờ bà ta bò dậy từ sàn nhà với điệu bộ thảm hại hết biết thì: một gương mặt vô cùng tầm thường lộ rõ trước mắt Draco.

Bà đồng lúng túng sờ mũi, nói:

_ Chào cháu, cô là Bertha Jorkins, trợ lý cấp cao của Bộ Thể dục và Thể thao của Bộ Pháp thuật. Hôm nay cô tới để công bố quy tắc của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật.

Bertha Jorkins nổi tiếng với cái đầu rỗng tuếch. Năng lực chuyên môn nghèo nàn cộng với khả năng giao tiếp xã hội kém cỏi đã khiến bà bị mấy người trong Bộ đá hết từ phòng ban nọ tới phòng ban kia. Vào mùa hè có Cúp Quidditch thế giới, bả muốn trốn việc nên đi du lịch ở cánh rừng Anbani, chẳng may đụng phải Voldemort, rồi thì bị tra khảo tới mức cả đầu óc lẫn thân thể bị tổn hại quá mức có thể sửa chữa. Bà Bertha thế là đã xài hết, Voldemort bèn khử bà.

Nhưng lúc này đây, Bertha Jorkins không chết, thậm chí còn thế chân Ludo Bagman – “Con tốt” chịu thế tội cho vụ tấn công ở Cúp Quidditch thế giới, và trở thành một trong những năm vị giám khảo của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật.

Draco nheo mắt lại, vô cùng nham hiểm.

~

Trong căn phòng để chổi chật chội với các thứ đồ dùng được chồng cao ngất nghểu, thậm chí còn có một rương nát bươm đụng tới tận trần nhà, mụ Rita mở lời:

_ Cưng thiệt là dễ thương. Được trò chuyện với cưng làm chị mừng quá trời.

Mụ tự an tọa một cách bấp bênh trên một cái xó úp ngược, rồi mở cái ví xách tay bằng da cá sấu của mụ và lấy ra một nắm đèn cầy. Tiếp đó mụ dùng cây đũa phép vẫy một cái để thắp chúng lên.

_ Cưng… Ngồi xuống đi nào…

Mụ thả cho nắm đèn cầy lơ lửng trong không trung một cách huyền bí, bao quanh lấy hai người, rồi thì ấn Ron ngồi xuống cái thùng giấy.

_ Em không ngại chứ, Ron, nếu chị dùng một viết lông ngỗng tốc ký? Như vầy thì chị sẽ rảnh mà trò chuyện với em một cách bình thường…

Một cây viết lông ngỗng màu xanh biếc và một cuộn giấy da được đặt giữa Ron và mụ Rita. Mụ ngậm đầu cây viết lông ngỗng và mút với vẻ hứng thú rõ rệt, rồi đặt nó đứng thẳng trên tờ giấy da. Cây viết lông ngỗng giữ thăng bằng trên đầu ngòi viết, hơi run run.

Ron chưa bao giờ nghe nói đến “năng lực kỳ diệu” của cây viết tốc ký, nhưng cậu lại biết chính xác những bài báo của mụ Rita tầm bậy và độc địa đến mức nào. Cậu khô cằn đáp:

_ Thưa cô, tôi không có tiếp nhận cuộc phỏng vấn của cô.

Nhưng mụ Rita làm như bị điếc, với nụ cười nở rộng. Ron đếm được ba cái răng vàng trong miệng của mụ. Mỗi lần đôi môi đỏ chót như bôi máu kia mỉm cười là cậu chàng tóc đỏ lại rợn cả da gà.

_ Chúng ta bắt tay vào công việc thôi nào. Câu hỏi đầu tiên…

Mụ Rita chồm tới trước nói với Ron:

_ Điều gì khiến cho em… và Draco Malfoy quyết định tham gia cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật hả Ron?

Ron đáp ngay:

_ Tôi không thể trả lời.

Mụ Rita tỏ ra cáu kỉnh.

_ Là vì danh tiếng phải không? Hai em tha thiết muốn chứng minh bản thân mình? Để xứng đáng là hậu duệ của bốn nhà sáng lập như cái cách giới pháp thuật nói về các em? Các em muốn mở rộng tham vọng của mình ư?

Ron kinh ngạc nhìn mụ đàn bà có vẻ ngoài giống hệt con bọ cánh cứng kia.

_ Thưa cô, trí tưởng tượng của cô phong phú thái quá rồi. Tôi e rằng mình không ưa nổi cách cô nhét chữ vào miệng người khác. Tôi muốn kết thúc cuộc phỏng vấn ngay.

Mụ Rita tóm lấy cánh tay của Ron, mấy ngón tay đầy móng vuốt đỏ chót khỏe đến kinh người.

_ Cưng ơi, chỉ là mấy câu hỏi thôi mà. Chị đảm bảo sẽ không làm tốn thời gian của cưng đâu.

Mụ nhà báo dịu dàng khuyên nhủ làm Ron bối rối trong chốc lát. Cuối cùng cậu chỉ đành ngồi phịch xuống lần nữa một cách hờn dỗi. Mấy câu hỏi tiếp theo của mụ không thái quá như ban nãy, và Ron trả lời qua loa cho xong.

Cây viết lông ngỗng tận tụy hết mức với công việc ghi chép. Trong căn phòng xép an tĩnh chỉ có tiếng trò chuyện của hai người và âm thanh soàn soạt của cây viết.

Mụ Rita thình lình nhấc mắt kiếng lên.

_ Mối quan hệ giữa em và Harry Potter thế nào? Em có ghét nó không?

Ron đề phòng.

_ Cô hỏi cái này làm gì?

_ Theo chị biết, buổi đêm hôm chiếc Cốc lửa tuyển chọn quán quân, em đã muốn đột nhập vào ký túc xá của nhà Huflepuff. Những bạn có mặt ở đó đều nói rằng em rất hận Harry Potter, phải không?

Dĩ nhiên là hận rồi. Ron hận không thể cắn cho Harry vài miếng ấy chớ!  

Nhớ hôm đó cậu nổi khùng lên muốn đi “tính sổ” với Harry vì dám tính kế cậu thành quán quân thứ tư, ai ngờ lại gặp nạn. Rõ là cậu từng thấy Harry đi vô phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff mấy lần liền, thậm chí còn nhớ kỹ từng chi tiết một: Cửa vào nhà đó nằm chung hành lang với căn bếp, đằng sau cái hốc tường có chất một mớ thùng gỗ to. Ở chiếc thùng thứ hai từ dưới lên, ngay giữa hàng thứ hai, cậu chỉ cần gõ đúng nhịp điệu của từ “Helga Hufflepuff” là cửa sẽ mở. Ai biết cậu gõ xong thì bị dấm dội đầy người.

_ Cả ngàn năm qua, phòng sinh hoạt chung của nhà Hufflepuff chưa bao giờ bị người lạ đột nhập. Nếu bồ nhớ nhung mình đến vầy thì sao không gửi cú cho mình chớ?

Nhìn cậu đẫm dấm, lửng con mắt xanh than vãn một câu như vầy đấy!

Cái mặt của Ron biến thành khó coi. Và biểu cảm xấu xí đó làm mụ Rita kích động quá chừng. Cây viết lông ngỗng vẫn chạy một cách tài tình ngang qua cuộn giấy da nằm giữa hai người, cứ chạy tới rồi chạy lui, như trượt pa-te vậy.

_ Có phải là vì em ghen tị không? Chắc chắn là em phải ghen tị với sự nổi tiếng của Harry Potter chớ? Thằng đó đã khiến người ta không phát hiện ra tài năng của em, biến em làm nền cho nó… Cho nên đây chính là nguyên nhân thôi thúc em ghi danh vào cuộc thi Tam Pháp thuật. Em đã trở thành quán quân của Hogwarts, trong khi nó bị đánh trượt. Rốt cuộc thì em đánh bại nó rồi, phải không?

Ron buồn bực trợn mắt, nhìn mụ Rita như thể một con quái vật nào đó. Cậu nghĩ mình không thể hít chung bầu không khí với con bọ cánh cứng này thêm chút nào nữa.

_ Cô có thể chơi với ai một khi đã ghét cay ghét đắng người đó hay không?

Rồi cậu mở toang cửa, bỏ đi, không cho mụ ta thêm bất cứ cơ hội nào tóm lấy cậu nữa.

Thế nhưng Ron không ngờ được ngay khi cậu vừa đi, cây viết lông ngỗng tốc ký của mụ Rita đã run bắn lên như bị yểm bùa. Mụ xé miếng giấy da phỏng vấn trước đó, vo thành một cục, và quăng nó vô trong cái túi xách. Thay vào đó là một bản ghi chép hoàn toàn mới

Đứa bé Sống sót – Đối tượng hai vị quán quân trường Hogwarts tranh đoạt.

~

Chú thích:

Liều thuốc của Tử thần không phải là thứ mà tác giả đã cho Harry uống. Tác giả đã chọn một thứ thuốc độc nào đó có màu vàng, làm bằng nọc độc chiết xuất từ mười hai loại thằn lằn pháp thuật, chỉ một giọt là đủ độc chết ba mươi hai người trưởng thành.

Nhưng vì mình không tìm thấy nó là cái gì nên đổi thành Liều thuốc của Tử thần. Thực ra đây không phải là thuốc độc, chỉ có tác dụng làm người ta ngủ say không thời hạn thôi. Nhưng vì bọn Harry mới học năm thứ tư, mà theo chương trình là tới năm thứ sáu mới học về nó, nên chuyện “…chỉ một giọt là đủ giết tất cả chúng ta” là thầy Snape đang cố ý hù dọa. Harry từng học về Liều thuốc của Tử thần rồi đương nhiên biết rõ nó không độc chết mình. Nhưng cậu lại không dám chắc có bào chế đúng thuốc giải hay không. Mình giả thiết ở đây là thầy Snape dạy về Độc dược Đánh thức (thuốc giải) trước rồi mới học về Liều thuốc của Tử thần (thuốc độc) sau.

~

Suy nghĩ của tác giả:

Rita vẫn là Rita, chỉ là không chết. Bả không chết mới thú vị…

Phương pháp đánh bại rồng của Ron tôi đã nghĩ ra. Còn cậu chủ thì chưa. Tôi muốn làm cậu ta thức tỉnh dòng máu, nhưng không biết có làm lố quá không. Còn nhớ câu chuyện của Merlin và mười hai vị dũng sĩ không? Malfoy có dòng máu Người Tiên là một trong số đó (Có phải tôi đang spoil quá nhiều không? Đoán vầy, nhưng thôi cũng đâu ảnh hưởng lắm)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi