BỨC TRANH KINH HOÀNG

Hai người cẩn thận bước về hướng ngôi làng.

Mắt của Kha Tầm tốt nhưng nhìn thôn làng đằng xa kia vẫn thấy mơ hồ mờ mịt, chỉ thấy được những đường nét đại khái, không khác gì ảnh chụp pixel thấp hoặc những bức tranh từ thời xa xưa.

“Ông nói coi có chuyện gì…” Vệ Đông run rẩy đi bên cạnh, cố gắng nói chuyện để giảm bớt chút sợ hãi trong lòng, liên tục nhìn ngó xung quanh, “Không phải mơ à? Ông nói xem có phải anh em mình xuyên rồi không? Nếu không thì cũng là vô tình tiến vào một không gian song song gì đó? Nói coi mình có trở về được không?”

“Suỵt, im miệng.” Kha Tầm hạ giọng, “Càng rơi vào tình cảnh không rõ thì càng phải bình tĩnh, vứt hết kinh nghiệm xem phim kinh dị rồi à.”

“Đm tại sao cứ phải là phim kinh dị, ông đừng có dọa tôi!” Vệ Đông không dám nói to nữa, hạ thấp tông giọng hết sức có thể.

Thực ra trong đầu Kha Tầm cũng không yên.

Tình hình trước mắt quá đột ngột lại khác thường, dù là ai cũng không thể hiểu nổi.

Rõ ràng thằng dở Vệ Đông đã sợ đến mức mất bình tĩnh, hai người không thể hoảng hết cả hai, kiểu gì cũng phải có một người giữ bình tĩnh —— ít nhất thì cũng phải tỏ ra bình tĩnh.

Hai người cố hết sức bước nhẹ chân, màn đêm yên tĩnh phóng đại mọi âm thanh dù là nhỏ nhất, mà xung quanh nơi u ám mờ mịt này dường như có một thứ hay âm thanh gì đó đè nén, sống động như thật.

Càng ngày càng tới gần ngôi làng, cảnh tượng trước mắt cũng hiện ra rõ ràng hơn, trong màn đêm đen đặc, một căn nhà được xây nên từ những bức tường đắp đất từ từ hiện ra trước mắt.

Ở đầu làng có bảy tám người đang đứng.

“Có người!” Vệ Đông khẽ nói, sự kinh ngạc, sợ hãi và cả vui sướng hòa lẫn trong giọng nói.

Sợ là vì không thể chắc chắn rốt cuộc đám người này là người, hay là “người”.

Kha Tầm nheo mắt lại nhìn, phần vui sướng trong giọng nói nhiều hơn: “Là người.”

Hắn tận mắt nhìn thấy có người trong đó đang nghịch điện thoại di động.

Điện thoại không hổ là thứ được yêu mến nhất toàn thế giới, lái xe cũng xem điện thoại, chăm con cũng xem điện thoại, sang đường cũng xem điện thoại, bị xe tông ngã xuống đất thì việc đầu tiên cần làm vẫn là xem điện thoại.

Ở cái hoàn cảnh quái đản như thế này, vẫn xem điện thoại như bình thường.

Nhưng không thể không thừa nhận, ở một nơi có người nghiện điện thoại thì sẽ cảm thấy có vẻ… không sao cả?

Hai người bước nhanh hơn về phía những người kia.

“Người anh em! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy, có ai biết không?” Vệ Đông gấp gáp hỏi một thanh niên nãy giờ vẫn nhìn bọn họ.

Người này chừng 20 tuổi, mặc một bộ áo dài vải xô màu trắng, đầu tóc nhìn khá giống Kha Tầm và Vệ Đông, vẫn duy trì trạng thái ban đầu, hai bên cạo ngắn, đằng sau có một lọn tóc tết.

“Chín, mười.” Tóc tết đếm số, quay lại nhìn những người khác, “Còn thiếu ba, vẫn phải đợi.”

“Người anh em, giải thích chút đi mà.”

Kha Tầm đánh giá những người này.

Có nam có nữ, có trẻ có già, có trung niên bụng phệ cũng có em gái 16 17 ngây ngô mặt đầy lo lắng.

Mọi người đều mặc cái áo vải xô quái đản, không ai ngoại lệ.

Ai thế này?

Đuôi sam nhìn Vệ Đông, lại nhìn sang Kha Tầm, lạnh lùng nói: “Chờ đi, còn ba người nữa, đến đủ rồi nói.”

Vệ Đông nhìn Kha Tầm, Kha Tầm ra hiệu bằng mắt: Đợi, yên lặng chờ tình hình.

Thừa lúc ù ù cạc cạc chờ đợi, Kha Tầm âm thầm quan sát.

Người đầu tiên cậu quan sát chính là người vừa mới chơi điện thoại kia.

Là một người đàn ông chừng 30 tuổi, đeo kính gọng đen luôn cúi đầu, ánh sáng trên màn hình điện thoại hắt vào gương mặt nhìn vừa tang tóc vừa quái gở.

Kha Tầm sờ soạng trên người, móc được điện thoại của mình trong túi quần.

Lại càng quái đản hơn —— tuy quần áo đã thay đổi nhưng những thứ trên người lúc trước vẫn còn nguyên, ngoại trừ điện thoại thì còn có chìa khóa nhà và nửa gói kẹo cao su.

Như thể quần áo trên người tự thay đổi kiểu dáng và tính chất, còn lại không có gì khác.

—— rốt cuộc là muốn gì đây?

Kha Tầm mở khóa điện thoại bằng vân tay thì thấy màn hình điện thoại vẫn sáng, nhưng ở góc báo “không có sóng”.

…Đờ mờ.

Đúng là tình tiết kinh điển của phim máu chó —— mỗi khi cần báo cảnh sát hay liên lạc với người khác thì điện thoại đều mãi mãi không có sóng, khi cần lái xe chạy trốn thì mãi mãi không mở được xe, khi cần mở cửa lánh nạn thì mãi mãi không thể tìm nổi đúng chìa khóa.

Cất điện thoại đi, Kha Tầm lại nhìn quanh bốn phía, ánh mắt không tự chủ được mà dừng lại ở người có thân hình cao nhất ở đây.

Người này thật sự đúng là hạc giữa bầy gà, không chỉ là cái đầu mà cả ngoại hình cũng thế.

Làn da trắng trẻo, gương mặt anh tuấn, nét mặt lạnh lùng, khí chất trầm ổn, dù đứng giữa bao nhiêu người cũng có thể khiến người ta chú ý tới đầu tiên.

Dù trên người vẫn là áo tang vải xô, người khác mặc vào thì hắn như đốt vàng mã đưa tang, hắn  mặc lên thì vẫn ung dung nhàn tản, phong lưu kiệt xuất.

Người kia cảm nhận được ánh mắt của Kha Tầm, bình thản liếc cậu rồi lại quay đi một cách lạnh lùng, nhìn về khung cảnh mơ hồ đằng xa.

Vệ Đông có chút khó kiềm chế, nhìn một hồi xung quanh rồi le ve tới bên cạnh cô bé 16 17 tuổi kia, thấp giọng nói: “Em gì ơi, em có biết chuyện gì xảy ra không?”

Cô bé tái mét: “Em cũng không biết… Em vừa mới tới… Bọn họ không nói cho em… Làm sao bây giờ… Em sợ… Sợ lắm…”, nói xong thì lại bật khóc nức nở.

Vệ Đông thấy mình khiến người ta khóc thì vội vàng vỗ vai cô: “Ây ây, đừng khóc, có nhiều người vậy mà, không sao đâu không sao đâu. Chẳng mấy chốc là mọi người sẽ cùng nhau tìm được đường về thôi, đừng sợ đừng sợ.”

“Em chỉ bước vào xem tranh, sao lại thành ra như thế này…” Cô bé lau nước mắt, thút thít, “Mẹ em còn dặn về sớm một chút, nếu không vì trời mưa thì em cũng không vào tránh mưa mà, sao lại gặp chuyện…”

Cô không dám nói tiếp hai chữ “đáng sợ” phía sau, lại bắt đầu khóc lớn.

“Xem tranh? Em cũng tới phòng trưng bày nghệ thuật xem tranh à?” Vệ Đông vội hỏi.

Cô bé học sinh gật đầu: “Em vào để trú mưa, biết trước thế này thà bị ướt hết cũng không bao giờ đi vào!”

“Là phòng trưng bày nghệ thuật Tinh Không sao?” Vệ Đông hỏi thêm.

Cô bé học sinh tiếp tục gật đầu.

“Có phải cái phòng triển lãm bày tranh khâm diêu kia không?” Vệ Đông lại hỏi.

“Hả?” Cô bé học sinh ngẩng lên nhìn cậu ta.

“Ây, không phải, ý là có phải cái phòng triển lãm tối om không có cửa sổ, toàn bộ các bức tranh đều mù mờ không rõ đúng không?” Vệ Đông huơ tay múa chân.

Cô bé học sinh gật đầu: “Chính là cái phòng triển lãm tối om đó, em vừa vào thì mất điện, sau đó có một cái đèn sáng lên, rồi em… không hiểu sao đã đến đây rồi…” Nói xong lại khóc.

Vệ Đông quay đầu nhìn Kha Tầm: “Không ngờ tất cả mọi người đều tới đây như thế.”

Kha Tầm đưa mắt nhìn tất cả những người này, có gì đó không đúng lắm.

Nếu tất cả mọi người cùng tới cái nơi kỳ quái này bằng cách giống nhau thì cậu sẽ phải bối rối lờ mờ như Vệ Đông và cậu mới đúng, mà dù cố để không bối rối thì cũng sẽ hỏi này hỏi kia khắp nơi như Vệ Đông để tìm ra một câu trả lời hợp lý chứ không giống như trước mắt, phần lớn mọi người đều im lặng không nói gì, như thể…

Đã quen với việc này, hoặc hiểu được nguyên nhân chuyện này xảy ra vậy.

Kha Tầm nháy mắt ra dấu cho Vệ Đông.

Hai người lớn lên cùng nhau từ thời còn mặc quần thủng đít nên vô cùng ăn ý, liếc mắt một cái đã hiểu lòng nhau.

Vệ Đông ngậm miệng lại, im lặng đứng cạnh Kha Tầm, giữ một khoảng cách nhất định với những người này một cách khéo léo.

Đợi thêm tầm 40 phút, lại có thêm ba người lục tục đi tới từ cánh đồng cỏ lau, một trong số đó còn khá quen mặt, Kha Tầm nghĩ một lúc, nhớ ra đây chính là ông chủ hàng bánh rán ở đối diện phòng trưng bày nghệ thuật.

“Mẹ nó chứ tôi vào phòng trưng bày nghệ thuật tìm WC đi tiểu thôi mà sao lại đến chỗ này vậy?! Ông chủ tiệm bánh rán ngờ vực nhìn mọi người.

“Đủ người rồi.” Tóc tết liếc ông ta, vẫn không có biểu cảm gì nhưng giọng nói lại trầm xuống, “Trong tranh.”

“—— tranh? Tranh gì cơ?” Ông chủ tiệm bánh rán không hiểu ra sao.

“Có phải ông đã vào một phòng trưng bày nghệ thuật không? Có phải ông đã tiến vào sảnh triển lãm cá nhân không? Có phải trong phòng triển lãm có một bức tranh phát sáng không? Có phải ngay sau đó ông đã đi vào nơi này không?” Tóc tết mất kiên nhẫn hỏi dồn.

“Đúng… đúng rồi, thì sao? Cái bức tranh đó kỳ quái lắm…” dường như ông chủ tiệm bánh rán lờ mờ nhận ra gì đó.

“Hiện tại ông đang ở trong bức tranh đó!” Tóc tết bỏ mặc ông ta, bước nhanh theo những người khác đã bắt đầu rời đi, cùng hướng về phía ngôi làng.

Kha Tầm và Vệ Đông vểnh tai lên nghe bên cạnh quay sang nhìn nhau.

“Thật hay đùa vậy…” Vệ Đông kinh hồn bạt vía, “Sao con người có thể vào trong tranh… Tôi không tin…”

“Tôi không tin!” Ba người đến cuối cùng hét lên, “Sao có thể được? Rốt cuộc đây là đâu? Mấy người là ai? Rốt cuộc mấy người định làm gì?!”

Không ai thèm nghe, những người đứng đó từ ban đầu tiếp tục đi vào làng.

Vệ Đông nhìn Kha Tầm: “Như nào đây? Đi theo bọn họ hay là…”

Hành vi của những người này rất kỳ lạ, nếu đi theo bọn họ chẳng biết là phúc hay là họa.

Kha Tầm nhìn quanh một lần nữa, cắn răng nói: “Đi theo.”

Hai trong số ba người đến sau không chịu theo cùng, đứng im tại chỗ hô to gọi nhỏ, ông chủ tiệm bánh rán thì bước nhanh đuổi tới, kéo một người trong số những người đang đi kia, trợn mắt lên: “Đừng có đi! Các người phải giải thích rõ chuyện này! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?!”

Người mà ông ta kéo chính là chàng trai trẻ hạc giữa bầy gà kia.

Người này dừng bước, nghiêng đầu điềm tĩnh nhìn ông ta: “Đây đúng là trong tranh. Còn về chuyện tại sao ông lại ở trong tranh thì tôi cũng không rõ. Chẳng qua nếu như ông muốn ra ngoài quay về thế giới thật thì tốt nhất là hãy đi theo chúng tôi.”

Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lùng.

Ông chủ tiệm bánh rán còn muốn tra hỏi thêm thì lại bị hắn bắt lấy cổ tay siết một chút, ông chủ tiệm bánh rán đau đến mức phải thả ra.

Những người này cũng chẳng quan tâm mấy người tới sau kia có theo kịp hay không, như thể chờ đợi 40 phút chỉ để cho đủ người.

Kha Tầm đếm thử, tổng cộng có mười ba người.

Nghe trong lời nói của người kia thì có vẻ bọn họ hiểu rất rõ về tình hình quái đản hiện tại, hơn nữa còn biết cách để trở về thế giới thật. Kha Tầm cảm thấy nếu mình và Vệ Đông muốn rời khỏi đây thì tốt nhất nên tìm cách xây dựng mối quan hệ tốt với mấy người này.

Nghĩ vậy, cậu lập tức bước lên đuổi theo người kia, sóng vai đi cùng hắn, nghiêng mặt nhìn hắn cất giọng ôn hòa đầy vô hại: “Người anh em, anh coi đây là lần đầu bọn tôi gặp chuyện như thế này nên hỏi thêm mấy câu cũng là chuyện bình thường, anh có thể nói rõ cho bọn tôi nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra và làm sao để có thể rời khỏi đây không?”

Người kia bình thản nhìn cậu sau đó lại quay về phía trước, giọng nói vẫn lạnh lùng như khi nãy: “Chỉ có một cách duy nhất để rời khỏi đây: còn sống, và phải tìm được chữ ký.”

Chữ ký?
Hết chương 2.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi