CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đem điện thoại di động sạc điện xong, Tố Tâm để lại cho Kiến Văn một tờ giấy...

Ở lúc kí tên, Tố Tâm ngẩng đầu nhìn khuông mặt anh tuấn đẹp đẽ của Phó Kiến Văn ở trên giường, viết đến ba chữ Phó phu nhân, Tố Tâm không nhịn được nhếch môi cười không ngừng.

Cô cầm qua chiếc đồng hồ đeo tay mà tối hôm qua Phó Kiến Văn đặt ở trên đầu giường, đè lên tấm giấy nhắn lại kia, cô đóng lại nắp bút, cầm cái áo khoác đi ra đại sảnh của khách sạn.

Bạch Hiểu Niên đang ngồi yên ổn ở trên xe lăn thấy Tố Tâm vừa đi ra khỏi thang máy, cô vẫy vẫy tay.

Tố Tâm bước ra khỏi thang máy mới mặc áo khoác lên, cô nhìn bốn phía chung quanh Bạch Hiểu Niên cũng không thấy Lục Tân Nam đâu, lúc này cô mới đi tới trước mặt Bạch Hiểu Niên, kéo khoá áo khoác của mình lên, cau mày hỏi Bạch Hiểu Niên: "Lục Tân Nam đâu rồi! Làm sao một mình cậu ở nơi này!"

"Tối ngày hôm qua không biết Lục Tân Nam bận bịu cái gì, ngủ đặc biệt muộn, minh nghĩ để cho anh ta ngủ thêm một chút cho nên tự mình đi ra trước, Phó Kiến Văn nhà cậu đâu rồi!"

"Tối hôm qua anh ấy không nghỉ ngơi tốt, lúc mình đi anh ấy vẫn còn đang ngủ, cho nên mình không quấy rầy..."

Bạch Hiểu Niên quan sát gương mặt hồng hào của Tố Tâm, thấy da thịt cô mềm mại, không nhịn được chậc lưỡi: "Chậc chậc chậc, tối ngày hôm qua chắc là các cậu dằn vặt đến rất trễ! Rõ ràng để Phó Kiến Văn không lên nổi giường! Cậu cũng quá khỏe rồi!"

Tố Tâm: "..."

"Bên trong đầu óc của cậu còn có thể có chút gì khác hay không!"

"Đây mới là tư duy bình thường của mình, cậu xem bộ dáng rạng rỡ thoải mái này của cậu! Lại nói hai người tình chàng ý thiếp, lại là ở một nơi có cảnh đẹp như Venice, không thừa dịp tận hưởng vui vẻ, chẳng lẽ còn cùng cậu đắp chăn bông tán gẫu!"

Bạch Hiểu Niên nói xong cũng không đợi Tố Tâm phản bác, cô nâng điện thoại di động trong tay của mình lên đưa cho Tố Tâm xem: "Ảnh đế Thời Hàn Sơ cũng ở khách sạn này! Mình vừa mới chụp được bức ảnh! Cậu biết mình phát hiện được tin bát quái gì không!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi