CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Trời sắp sáng, Hồng Kiệt vẫn không hề xuất hiện, Thẩm Đông không thể ở lại trong động nữa, hắn cần phải về lại phòng mình trước lúc Trương Tam rời giường.

“Tôi phải về hải đăng trước,” Hắn vẫn không yên tâm lắm, kể cả Tào Mộc trông có vẻ như đã không còn bị thương nữa, nhưng chỉ cần việc này vẫn chưa xong, hắn sẽ chẳng thể nào yên lòng được, “Hai người…’

“Nếu như Hồng Kiệt không trở về, tôi sẽ xử lý hết chuyện sau đó,” Tần Nhất trả lời, “Chỉ cần anh đừng để người ở hải đăng biết đêm nay đã xảy ra chuyện gì là được.”

“Vậy được.” Thẩm Đông gật đầu, chậm rãi trượt xuống nước, rồi nhìn Tào Mộc, “Tào Mộc cậu…”

“Tôi sẽ nghe lời anh.” Tào Mộc nghiêm túc nhìn hắn nói, “Trời sáng rồi tôi sẽ trôi qua lặng lẽ tìm anh, ở chỗ san hô.”

“Được.” Thẩm Đông cắn răng, chìm xuống nước.

Giờ thuốc tê vẫn còn có tác dụng, vết thương cũng không đau, xương bị lệch cũng đã được Tần Nhất cố định về vị trí cũ, nhưng vì không để cho xương một lần nữa chạy sang chỗ khác, Thẩm Đông quyết định vẫn cứ từ từ nhúc nhích trở về.

Hắn uốn éo như con lươn chậm rãi trở về bên bờ, rồi lại như kẻ trộm trứng rón rén nhón từng bước nhỏ chạy về phòng mình.

Lúc đi qua căn nhà của Trương Tam, hắn chậm chân lại lắng nghe, chẳng nghe thấy động tĩnh gì, chắc đã ngủ say rồi.

Quả nhiên là người vô tư, Thẩm Đông cười, trở về căn phòng mình.

Hắn không dám bật đèn, nhờ ánh trăng lần mò cởi lớp chống thấm nước Tần Nhất làm cho hắn xuống, kiểm tra vải băng bên trong, vẫn rất chắc chắn, giờ mới nằm xuống giường nhắm chặt hai mắt lại.

Vừa mệt vừa buồn ngủ, cả người như thể rã rời ra, ghép cũng chẳng ghép lại được, xoay người thôi cũng lo rơi mất một cánh tay.

Trong lòng vẫn luôn phấp phỏm, Hồng Kiệt chỉ xử lý một Lương Phong sống dở chết dở có khi còn chết rồi thôi, sao mà hơn một tiếng rồi vẫn chẳng hề có động tĩnh?

Dù trong ấn tượng của hắn, Hồng Kiệt chính là người thần kinh, thế nhưng biểu hiện đêm nay của người thần kinh tuyệt đối không đơn giản, hắn dù có thế nào cũng không tin Hồng Kiệt sẽ không phải đối thủ của Lương Phong.

“Ai…” Thẩm Đông khẽ thở dài, Hồng Kiệt vẫn chưa trở lại là chuyện này coi như chưa xong, nhưng cậu ta rốt cuộc bao giờ mới có thể trở lại?

Thẩm Đông ngửa mặt lên trần nằm một lúc, trời đã bắt đầu sáng, không biết có phải là thuốc tê bắt đầu mất tác dụng hay không, hắn cảm thấy trên người không thoải mái lắm.

Đang định điều chỉnh lại tư thế, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị gõ.

“Ai?” Hắn sợ hết hồn.

“Anh Thẩm anh dậy chưa?” Bên ngoài vang lên giọng nói của Trương Tam.

“Chờ!” Thẩm Đông nhanh chóng ngồi dậy, vớ được cái áo phông mặc vào, Trương Tam này sao lại dậy sớm thế kia chứ!

Hắn mặc quần áo tử tế rồi, liền xoa lung tung trên mặt trên đầu mấy cái, giả vờ như vừa ngủ dậy ra mở cửa, nhìn thấy Trương Tam đang đứng ngoài cửa” “Sao cậu dậy sớm thế?”

“Em vẫn luôn dậy sớm vậy,” Trương Tam cười gãi đầu, “Chốc nữa em đi thay cho chú Trần.”

“À,” Thẩm Đông quay người trở vào phòng, mở tủ ra cầm một túi bánh mì nhỏ ném cho Trương Tam, “Ăn gì đi.”

“Anh Thẩm,” Trương Tam cùng vào phòng, ngồi xuống cái ghế nhỏ cạnh cửa, “Em không phải thích buôn chuyện, em chỉ có chuyện này muốn hỏi anh thôi. Đương nhiên là! Nếu anh không muốn nói, thì coi như em chưa hỏi, em tuyệt đối không có ý gì khác.”

Thẩm Đông đang cầm cốc uống nước, nghe thấy câu này, mất hơi sức hơn nửa ngày mới nuốt được ngụm nước xuống.

Đã bảo không ai có thể vô tư tới mức này mà! Trương Tam quả nhiên vẫn tới hỏi.

“Chuyện gì.” Thẩm Đông lại uống thêm hai ngụm, cầm cốc nhìn cậu ta.

“Là…. Sau khi em về phòng vẫn luôn nghĩ, rất kỳ quái,” Trương Tam bắt hai tay lại với nhau bóp bóp, có vẻ nói rất vất vả, “Cho nên em mới nghĩ, hay là cứ hỏi anh đi, anh nói xem trên đảo chỉ có mỗi mấy người chúng ta, không hỏi thì khó chịu lắm, sau này ngày nào cũng gặp mặt…”

Thẩm Đông bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, vẻ mặt bối rối không hiểu ra sao trên mặt Trương Tam khiến Thẩm Đông khó hiểu, không phải chỉ hỏi chuyện đêm qua thôi à, sao Trương Tam lại phải khó khăn như thể muốn hỏi uống Viagra một lần phải uống mấy viên vậy?

“Rút cuộc cậu muốn hỏi gì?” Thẩm Đông đặt cốc xuống, hắn đột nhiên cảm thấy điều Trương Tam muốn hỏi và điều hắn nghĩ Trương Tam muốn hỏi, thật sự có gì đó sai lệch.

“Vậy thì em hỏi!” Trương Tam đập một cái lên chân mình như thể hạ quyết tâm, “Anh Thẩm, Tào Mộc là bạn trai anh đúng không?”

Trong giây lát này, Thẩm Đông cảm thấy tóc trên đầu mình đều sắp dựng lên, hắn chẳng thể nào ngờ được Trương Tam sẽ hỏi ra một câu làm cho hắn hoàn toàn không có phòng bị gì như vậy.

Cậu chẳng phải nên hỏi xem người hôm qua dùng một quan tài siêu to khổng lồ như vậy hải táng một con cá là chuyện gì à! Trả lời như vậy mà cậu cũng tin được?

Thẩm Đông quả thực có kích động muốn hiến Trương Tam cho Tần Nhất nghiên cứu cấu tạo não bộ.

“Cậu…” Thẩm Đông chống tay lên bàn, “Sáng sớm chạy đến chỗ anh chỉ vì hỏi chuyện này?”

“A, đúng vậy,” Trương Tam hơi ngượng ngùng, “Đột ngột quá à? Ngại quá, em cũng chỉ đoán lung tung thôi, là, anh đừng giận, em không có ý gì đâu.”

“Không giận,” Thẩm Đông chậm rãi hít vào một hơi, thật sự không giận, chỉ là hơi câm nín, “Nhưng sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Chính là, anh nghĩ xem, hơn nửa đêm, hai người không mặc quần áo chơi dưới biển,” Trương Tam nhìn chằm chằm bàn chân, cổ họng xoạt xoạt phân tích, “Đã vậy sáng sớm hôm đó anh còn mặc quần trong gọi tên cậu ta nữa, nghĩ kiểu gì cũng có vấn đề.”

Thẩm Đông không nói gì, nếu như nói người này ngốc, cậu ta lại có thể chú ý tới những việc này, nếu nói cậu ta không ngốc, chuyện hải táng mà cậu ta cũng tin được.

“Anh Thẩm, là vậy đúng không?” Trương Tam nhìn có vẻ rất bối rối, “Thật ra đây là chuyện không liên quan đến em, em chỉ là rảnh rỗi quá, chủ yếu là nghĩ tới sau này chúng ta vẫn sẽ hay gặp nhau, nếu như em không biết rõ, sẽ xảy ra hiểu lầm… Nếu như em nhầm, anh đừng giận đấy!”

“Cậu không nhầm,” Thẩm Đông quyết định thừa nhận, giờ hắn chỉ có thể thừa nhận, mới giải thích xong được, “Chính là… như vậy.”

“A!” Trương Tam thở phào nhẹ nhõm hô một tiếng, “Em đã bảo rồi, sao lại lạ vậy mà, nhưng mà anh Thẩm, anh đừng lo lắng, em không có ý kiến phản đối gì những chuyện này hết.”

“Ồ.” Thẩm Đông không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể đáp một tiếng.

“Cho nên, chuyện hải táng kia, là mọi người lừa em đúng không?” Trương Tam im lặng trong chốc lát, lại đột nhiên hỏi.

Lòng Thẩm Đông lại kinh hoàng, phát hiện ra rồi? Nhưng “Cho nên” là thế nào? Tào Mộc là bạn trai hắn có liên quan gì tới chuyện hải táng là giả?

Trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu Thẩm Đông đã là một vụ nổ tung ùng xèo, nổ nửa ngày cũng không nghĩ ra được là chỗ nào có vấn đề để cho Trương Tam nhận ra Tần Nhất có vấn đề từ quan hệ của hắn và Tào Mộc.

“Cái gì?” Hắn chỉ có thể hỏi ngược.

“Người kia… không phải đến hải táng đúng không? Anh đánh nhau với anh ta? Vết thương trên người anh là do anh ta đánh?” Trương Tam hỏi một mạch mấy câu hỏi, dù không nói thẳng ra chân tướng, nhưng là ép thẳng tới chân tướng.

Thẩm Đông không nói gì, trong đầu quay vòng vòng đúng một câu nói, Trương Tam, cậu đã biết quá nhiều rồi!

“Phải không?” Trương Tam không chờ hắn mở miệng, lại hỏi tiếp một câu, “Người đó là tình địch của anh đúng không?”

Từ từ!

Cái gì?

Tình địch?

“Cậu nói cái gì?” Thẩm Đông chấn kinh không nhẹ, giọng cũng hơi lạc điệu.

“Hai người là tình địch, đánh một trận, là như vậy đúng không?” Trương Tam hơi bất ngờ với phản ứng của hắn, “Em đoán sai rồi à?”

“Đây toàn là cái gì với cái gì,” Thẩm Đông dù nhẹ nhõm vì Trương Tam không đoán ra đúng, nhưng suy đoán như vậy cũng quá bất hợp lý rồi, hắn chỉ có thể kiên trì với giải thích trước đó, “Anh ta thật sự là bạn anh, đến đây hải táng thôi, bọn anh không đánh nhau.”

“Vậy à?” Trương Tam nở nụ cười, “Em nghĩ phức tạp quá.”

“Cậu đi viết tiểu thuyết đi,” Thẩm Đông chậm rãi trở về ngồi lại trên giường, bị Trương Tam dằn vặt như vậy, cả người hắn đã tỉnh như sáo.

“Bạn anh cũng có tiền thật đấy, cái quan tài kia mất bao nhiêu tiền cơ chứ,” Trương Tam vừa ăn bánh mì vừa xuýt xoa, “Trước đây em nuôi cá nuôi chim gì gì, chết rồi toàn chôn trong chậu hoa.”

“Con cá kia có ý nghĩa quan trọng với anh ta, khác với những thứ khác.” Thẩm Đông cũng cười, đúng vậy, Dư Tiểu Giai đối với Tần Nhất, cho dù có ý nghĩa như thế nào đi nữa, hẳn là đều quan trọng.

Sáng sớm trên biển, không khí trong lành khiến người ta cảm thấy hít thở thôi cũng là một cách hưởng thụ.

Tần Nhất dựa vào vách động, không khí tươi mới lẫn theo một chút mùi tanh này khiến cả người gã được thả lỏng, đã rất lâu rồi, không được thả lỏng trọn vẹn như vậy.

Gã nhắm hai mắt lại, nhớ lại buổi sáng tình cờ gặp được Dư Tiểu Giai, còn có một quãng thời gian rất dài sau đó.

Lúc đó Lương Phong vẫn chưa xuất hiện, cảm giác đơn giản mà bình thản mỗi lúc ở bên Dư Tiểu Giai có thể khiến gã thả lỏng, tạm thời giải thoát gã khỏi thống khổ và âu lo mà bệnh tình Tần Vũ mang tới cho gã.

Lương Phong xuất hiện rất khéo, ngay lúc bệnh tình Tần Vũ trầm trọng lên, mà gã lại bó tay hoàn toàn, người này cầm một tập tài liệu tới tìm gã.

Hợp tác. Cô gái bên cạnh cậu có thể cứu em trai cậu.

Đây là mê hoặc đơn giản mà trắng trợn của Lương Phong.

Đợi tới lúc Tần Nhất biết hợp tác là thế nào, cũng biết trong tay Lương Phong đã có một người cá vĩnh viễn chưa hề tỉnh lại, mọi chuyện đã chẳng do gã kiểm soát nữa.

Thật ra, chính gã cũng không quá kiên định, gã muốn Tần Vũ sống tiếp, sống tiếp không phải đau đớn, gã ôm một tia may mắn cuối cùng, có lẽ lần này, Dư Tiểu Giai sẽ không giống người cá kia…

Tào Mộc vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Tần Nhất, cậu không tin người này, nhất định phải canh chừng liên tục mới có thể yên tâm được.

Có điều, từ sau khi Thẩm Đông đi, Tần Nhất vẫn không hề động đậy, như thể đang ngủ, lại như thể đã chết, cứ không động đậy như vậy dựa vào tảng đá phía sau.

Tào Mộc thật ra rất muốn ra ngoài tìm thuyền trưởng, tuy giờ cậu đã biết thuyền trưởng ở dưới biển có thể bơi rất nhanh, biết cậu ta cũng không cần thở giống mình, nhưng cậu cũng biết thuyền trưởng không chịu được áp lực nước, chỉ cần nước đủ sâu, thời gian đủ dài, thuyền trưởng sẽ bị áp lực nước đè chết như người bình thường.

Nhưng cậu không ra ngoài, vì Thẩm Đông không cho cậu ra ngoài.

Tào Mộc hơi dịch người, muốn thay đổi tư thế nằm, nhưng đột nhiên cảm nhận được một cảm giác khác thường, cậu chưa từng có cảm giác này bao giờ, như thể có thể cảm nhận được thay đổi dưới nước.

Cậu nhanh chóng ngồi dậy, thò tay xuống nước.

“Sao vậy?” Tần Nhất vẫn luôn không động đậy mở mắt ra hỏi một câu.

“Thuyền trưởng quay lại rồi.” Tào Mộc nhìn vào mắt Tần Nhất, nhảy xuống nước, bơi tới khe đá cửa hang.

Vừa tới bên cạnh khe đá, cậu đã nhìn thấy tay thuyền trưởng luồn vào, liền xông tới kéo lại, cẩn thận kéo bạn vào.

Vết thương trên người thuyền trưởng đã bị ngâm nước tái nhợt, không có máu chảy ra, trông tình hình không hề tốt đẹp gì, nhưng Tào Mộc sau khi dìu bạn nổi lên mặt nước rồi, phát hiện ra tinh thần cậu ta vẫn phấn chấn như thường.

“Tào Tiểu Ngư, cậu thế mà nhớ được tớ?” Hồng Kiệt nổi lên mặt nước, đầu tiên là hô to, khiến Tần Nhất đang ngồi xổm bên bờ chờ sợ giật mình.

“Ừ.” Tào Mộc đẩy cậu ta lên một bên khác, dùng người mình chắn lại giữa Tần Nhất và bạn.

Tần Nhất nhìn thấu được ý định của Tào Mộc, không nói gì, chỉ là lui về sau, kéo dài khoảng cách giữa Hồng Kiệt và gã, sau đó mới hỏi một câu: “Lương Phong sao rồi.”

“Xử lý xong rồi,” Hồng Kiệt trả lời.

“Chết rồi?” Tần Nhất hỏi, đây là vấn đề gã quan tâm nhất, Lương Phong nhất định phải chết, nếu ông ta không chết, chuyện này sẽ không thể nào kết thúc được.

“Chết rồi, chết ngắc.” Hồng Kiệt nhếch miệng với gã.

“Tôi xem qua vết thương của cậu.” Tần Nhất khom lưng mở cái hòm ra.

Hồng Kiệt nằm xuống đất, nhăn mặt nhíu mày: “Anh lấy cái thứ rác rưởi trên bụng tôi xuống là được, vết thương khác đều không nghiêm trọng, hai viên đạn tự tôi móc ra rồi.”

“Ừ,” Tần Nhất nhìn vết thương do súng trên người cậu ta, rất sâu, gã không ngờ được Hồng Kiệt sẽ tự mình lấy đạn ra.

“Tôi tưởng anh đã tìm một chỗ chết rồi,” Hồng Kiệt nhìn mặt gã, “Sao lại ở đây.”

“Tôi có chuyện này muốn hỏi cậu, hỏi xong tôi sẽ đi.”

“Hỏi đi, thật ra anh có hỏi cái gì, tôi thật sự đều không muốn trả lời, đổi thành Tần Vũ còn tạm được,” Hồng Kiệt tặc lưỡi, “Nhân lúc tôi đang mơ mơ màng màng, sẽ coi anh thành Tần Vũ, hỏi đi.”

Tần Nhất không mở miệng, chậm rãi cẩn thận kéo đinh ba gãy rời ra bên ngoài, qua rất lâu, gã mới hỏi một câu: “Hồng Kiệt, cậu có phải người không?”

Hồng Kiệt nhắm mắt lại nở nụ cười, cười ha ha nửa buổi, Tần Nhất không thể không dừng tay lại, sợ cậu ta cười quá dữ dội ảnh hưởng tới động tác mình rút đinh ba ra.

“Anh thấy thế nào? Anh muốn giải phẫu tôi ra không?” Hồng Kiệt cuối cùng cũng coi như cười xong, hỏi lại gã.

“Không muốn, giờ tôi cầm dao giải phẫu lên là buồn nôn,” Tần Nhất tiếp tục rút đinh ba, “Cấu tạo thân thể cậu thoạt nhìn đúng là con người.”

“Sai rồi, tôi không phải người.”

“Vậy thì là gì?”

“Tôi là…”

Hồng Kiệt còn chưa nói xong, đã bị Tào Mộc ngắt lời: “Cậu ấy là người con của biển cả.”

“Tào Tiểu Ngư, cậu ngoan quá.” Hồng Kiệt lại một lần nữa hào hứng nở nụ cười.

Tần Nhất khẽ thở dài, không nói gì thêm nữa, chỉ cúi đầu tập trung xử lý vết thương trên người Hồng Kiệt.

Ngoài vết thương bị đinh ba xuyên thấu trên bụng, vết thương khác trên người Hồng Kiệt đều không quá ngiêm trọng, nhưng quá nhiều vết thương, xử lý rất mất công.

Hồng Kiệt tuy rằng ngoài miệng nói chuyện vẫn giống với mọi khi, nhưng Tần Nhất nhìn ra được cậu ta mất máu rất nhiều, phải tĩnh dưỡng rất lâu mới hồi phục được.

Băng bó vết thương cẩn thận xong, gã nhân thể đo nồng độ oxy trong máu Hồng Kiệt.

Chỉ có 70.

Lòng Tần Nhất nhói lên, con số này làm cho gã hơi giật mình.

“Trước đó cậu vẫn luôn ở dưới nước sao?” Tần Nhất không nhịn được hỏi cậu ta.

“Ừ.”

Tần Nhất cho cậu ta xem số trên máy đo nồng độ oxy trong máu: “Xem ra cậu vẫn không giống người cá.”

“Đương nhiên, tôi cũng đâu phải người cá,” Hồng Kiệt cười, “Ở lại thêm một lúc nữa chắc tôi sẽ chết.”

Tần Nhất thu dọn xong hòm, đẩy hòm tới bên cạnh Tào Mộc: “Tôi đi đây, cái này cậu giữ lại đi, thuốc cần để thay đều có đủ, đóng lại là sẽ không thấm nước.”

“Anh không mang đi à?” Tào Mộc hỏi.

“Tôi không cần dùng nữa,” Tần Nhất nhìn qua Hồng Kiệt, nhảy xuống nước, lại ló đầu lên, “Thuyền của Lương Phong đâu?”

“Chìm rồi.” Hồng Kiệt ngồi dậy.

“Được, đi đây.” Tần Nhất quay người chuẩn bị lặn xuống nước.

“Tần Nhất,” Hồng Kiệt đột nhiên gọi gã lại, “Nếu như Lương Phong không nói với anh người cá có thể khiến Tần Vũ khỏe lại, anh sẽ vẫn ở bên cạnh Dư Tiểu Giai sao? Trải qua cuộc sống của một người bình thường nhất, sống trọn đời sinh con cái gì đó?”

Tần Nhất nhìn cậu ta, một lúc sau mới nói rất nhẹ một câu: “Có lẽ sẽ.”

“Ừ, đây chính là đáp án anh muốn biết.” Hồng Kiệt cười.

Tần Nhất cũng cười, lần này gã cười rất dễ dàng, thời gian cười rất lâu, cuối cùng gã đưa tay ra ngoắc ngón tay với Hồng Kiệt: “Vậy tôi trao đổi với cậu chuyện này.”

“Trao đổi? Học theo Tần Vũ à?” Hồng Kiệt di chuyển, muốn lại gần.

Nhưng cậu ta chưa kịp di chuyển, Tào Mộc đã vặn vai cậu ta lại: “Đừng lại gần, cứ nói vậy đi.”

Tần Nhất bất lực thở dài, chỉ vào Hồng Kiệt: “Bản đồ trên người cậu đâu?”

Hồng Kiệt ngơ ngác, cúi đầu nhìn lên người mình, qua một lúc mới ngẩng đầu lên, nói một câu rất cảm khái: “Biết ngay trước lúc chết Tần Vũ sẽ nói cho anh.”

Tần Nhất chẳng có bao nhiêu dã tâm với người cá, cho nên lúc Tần Vũ biết mình sắp chết sẽ nói cho gã bí mật này, đây là điều Hồng Kiệt đã đoán được từ trước.

“Thật sự ở trên người tôi, tôi không lừa Tần Vũ.”

“Chúc cậu sống lâu trăm tuổi.” Tần Nhất cười, lặn xuống nước.

“Cảm ơn.” Hồng Kiệt nói một câu với mặt nước.

“Bản đồ gì?” Tào Mộc vẫn luôn ở bên cạnh không lên tiếng, sau khi chắc chắn Tần Nhất đi rồi, mới ngồi xổm trước mặt Hồng Kiệt.

“Bản đồ người cá.” Hồng Kiệt không giấu.

“Vẽ trên người cậu à?” Tào Mộc quan sát cậu ta, trước đêm nay, cậu xưa nay vẫn chưa từng nhìn thấy thân thể Hồng Kiệt che giấu dưới từng lớp quần áo, nhưng trên người Hồng Kiệt chẳng có thứ gì.

“Ừ.”

“Ở đâu?”

“Chuyện này cậu không cần biết,” Hồng Kiệt vỗ lên đầu cậu, “Tào Tiểu Ngư, có một vài chuyện cậu không cần biết, trước đây cậu không nhớ được, giờ đều nhớ ra rồi đúng không, ông nội cậu mong cậu có thể cách người cá càng xa càng tốt.”

“Tớ biết,” Tào Mộc vẫn giữ vẻ mặt thật thà theo dõi bạn, “Nhưng nếu như cậu bị người khác bắt được thì sao?”

“Bắt được cũng không nhìn thấy được, chính tớ còn không nhìn thấy,” Hồng Kiệt lại gần bên tai cậu, nói rất nhỏ, “Yên tâm, Tần Nhất sẽ không nói ra, hơn nữa anh ta chẳng mấy chốc sẽ chết rồi, ngoài tớ và cậu ra, không có ai biết bản đồ trên người tớ cả.”

“Nhưng mà…” Tào Mộc vẫn không yên tâm, nhíu mày.

“Kể cả có ai đó biết, cũng sẽ không nhìn thấy, chỉ cần tớ không phải chết bất thường là được, thì sẽ không ai nhìn thấy được bản đồ.”

“Vậy giết cậu không được à.”

“Trí thông minh của cậu đúng là không đủ mà!” Hồng Kiệt đẩy cậu một cái, “Trước lúc tìm ra được bản đồ, ai lại nỡ lòng giết tớ?”

———————————————————————

Đã ai đoán ra được thân phận của Hồng Kiệt chưa???

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi