CẢ THẾ GIỚI ĐỀU CHO RẰNG TÔI HỌC NGU


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Mưa lớn kéo dài suốt đêm.
Dịch Thanh Dương và những người khác không đến tối nay, vẫn coi Dịch Thanh Dương đang làm lớp trưởng sợ nếu cậu ta rời lớp trong kỳ thi tháng sẽ gặp rắc rối.

Vào ban đêm, chỉ có Hoàng Phi Kiện chạy đến khoảng hai mươi phút để hỏi Cố Phóng Vi một cái đề.
Lộc Hành Ngâm đang đọc nhầm ghi chú cho đề, ngồi trên giường quấn chăn bông thành một quả bóng tròn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

Cậu đi tắm xong còn chà giày, mùi xà phòng mềm mại và sạch sẽ tỏa ra từ cơ thể, không hiểu sao khiến người t yên tâm trong một đêm mưa mùa đông.
Bên ngoài tiếng mưa vẫn không ngừng rơi, Cố Phóng Vi đang quẹt điện thoại, vừa mới dừng lại mở cửa sổ nhìn ra ngoài, liền nghe thấy Lộc Hành Ngâm gọi hắn từ phía sau: "Anh ơi, hôm nay anh ngủ chỗ em đi.

Bên ngoài đang mưa, mở cửa sổ rất nguy hiểm, lạnh như vậy, đi bộ về cũng mệt."
Bọn họ không cần chen thêm một chiếc giường, Lộc Hành Ngâm trèo ra khỏi giường, cởi bỏ hai lớp đệm đặt lên chiếc giường trống, lấy một chiếc áo khoác bò để gối đầu.
Cố Phóng Vi còn tưởng cậu đang dọn giường cho mình nên nói: "Được rồi, cứ vậy đi, em mau ngủ."
Sau khi Lộc Hành Ngâm dọn dẹp xong, cậu tự mình ngồi dậy trên chăn nhanh chóng nằm xuống: "Anh ơi, ngủ đi trên giường em đi, mềm anh có thể ngủ ngon hơn.

Hôm nay ga trải giường và vỏ gối đã được giặt sạch."
Chiếc giường trống trơn cứng ngắc, dù có trải một tấm nệm lên nhưng trông rất cợm người.

Lộc Hành Ngâm không mặc bộ đồ ngủ long nhung nữa, cậu chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn mùa hè chữ T với quần pyjama ống rộng, cánh tay và chân trắng nõn và gầy gò của cậu có thể nhìn thấy ấn hiện dưới lớp chăn.
"Không có lý gì để tôi ngủ ở đây." Cố Phóng Vi nói, "Em là em tôi, em còn đang bị bệnh nữa."
"Anh là khách." Lộc Hành Ngâm đã nằm xuống với chiếc chăn trong tay, trông khá bất động, "Không lạnh, em quen ngủ trên giường cứng.

Bà em bị đau lưng, giường ở nhà đã được thay bằng giường cứng.

Anh không quen ngủ trên đó."
Cậu thò đầu ra, lộ ra một đôi mắt đen láy: "Nếu amh nguyện ý, anh có thể ngủ cùng em, hoặc là em lại ngủ cùng anh."
Cố Phóng Vi thực sự không hết cách với cậu: "Vậy thì em lại đây!"
"Em không muốn." Giọng Lộc Hành Ngâm mềm mại sau cơn buồn ngủ, "Lừa anh đó.

Lạnh lắm, đừng lại đây, anh ngủ đi.

Chúc anh ngủ ngon."
Cố Phóng Vi từ nhỏ đã không quen đùn đẩy khách sáo, nên hắn trèo lên chiếc giường ban đầu của Lộc Hành Ngâm và nhìn lại, cầm chăn đến bên cạnh Lộc Hành Ngâm, và cởi chiếc chăn mà cậu đang quấn trong đó ra —— bánh chưng trong một làn nước trong vắt, bóc ra thì lộ nhóc con dính người mềm mại trắng nõn bên trong.
Lộc Hành Ngâm chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, mở mắt ra nhìn hắn trong trạng thái ngái ngủ.
Cố Phóng Vi đắp cho cậu một tấm chăn bông dày, vươn tay giữ góc chăn cho cậu.

Đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm vào bờ vai mềm mại của Lộc Hành Ngâm, làn da mềm mại như ngọc, mượt mà như mỡ.
Hắn thở dài: "...Tiểu tổ tông."
Lộc Hành Ngâm lại ngủ thiếp đi, trên tay vẫn cầm quyển đề sai.

Cố Phóng Vi nghiêng người, vươn tay nhẹ nhàng rút cuốn sách ra khỏi tay, đặt nó bên cạnh gối rồi tắt đèn.
Sáng hôm sau, Lộc Hành Ngâm bị Cố Phóng Vi đánh thức.
Mưa bên ngoài đã nhẹ hơn một chút, ra ngoài trời lại mát mẻ.

Cố Phóng Vi đang cầm một chiếc ô, khung xương mảnh khảnh của hắn trước mắt cậu, nhưng Lộc Hành Ngâm buồn ngủ đến mức ngoan ngoãn đi theo hắn mà không nói một lời.
Cố Phóng Vi đang nhìn đường đi, đôi mắt hoa đào dưới chiếc ô màu xanh đậm không có cảm xúc, như thường lệ, thu hút và lãnh đạm.
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "...!Đã đến giờ làm bài thi tổng hợp."
Bọn họ đi vào tòa nhà dạy học, Cố Phóng Vi thu ô xuống, quay đầu nhìn cậu: "Đừng sợ, đã ôn xong rồi.

Cố gắng thi nhé."
"Ừm." "Lộc Hành Ngâm nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, "Cố gắng thi."
Độ khó của tổng hợp tự nhiên còn quỷ quyệt hơn toán học.
Sau khi bài thi được phát ra, Lộc Hành Ngâm còn chưa quay lại, cậu đã nghe thấy tiếng hít khí trong phòng thi.
Trên đề thi in đen trắng của 3 môn vật lý, hóa học, sinh học, dạng câu hỏi của từng môn rõ ràng từ sự biến dạng của đề thi năm nay, không chỉ biến dạng mà cả bán —— loại câu hỏi mở được kiểm tra thiết kế thử nghiệm.
"Đây thật sự là kỳ thi tháng sao?" Có người nhỏ giọng nói, "Toán cũng vậy, tổng hợp cũng vậy, thật sự oẳng rồi..."
Lộc Hành Ngâm cụp mắt xuống, nghiêm túc nhìn.

Ngay cả đối với những dạng câu hỏi bọn họ đã tổng kết sẵn thì có khi ngồi dậy cũng phải mất rất nhiều công sức.

Còn có một bài toán hóa học lớn trong số những bài dễ, đề bài không chỉ là một hệ thống toàn diện trong điều kiện khắc nghiệt, mà số lượng tính toán cũng tăng đến mức chết người, nếu một giáo viên bình thường chỉ đơn giản giảng đề, chỉ sợ phải giảng cả tiết mới xong.
Không biết vì sao, Trần Xung và Thẩm Thanh Vân trong lòng cười toe toét: "Học sinh Thanh Mặc không làm được, học sinh Ưng Tài cũng không làm được! Cho dù học sinh Ưng Tài biết làm cũng không nghĩ ra nó có!"
Lộc Hành Ngâm đã có một thời gian khó khăn để làm môn tổng hợp tự nhiên này.

Cậu đã cố gắng tăng tốc hết mức có thể, nhưng vẫn còn một nửa câu hỏi lớn cần viết.
Nhìn sang các thí sinh khác, tình hình chỉ càng tệ hơn, có người phóng đại chỉ đủ thời gian làm hết câu hỏi lớn của một môn.
Một số người có trạng thái không tốt đã bật khóc ngay khi rời phòng thi, không khí còn nặng nề hơn cả môn toán hôm qua.
"Cái đề quần què gì vậy? Kỳ thi ở trường bình thường có khó như vậy à?" Lộc Hành Ngâm từ ban5 bước ra, nhìn thấy một vài học sinh Ưng Tài mặc đồng phục học sinh màu đỏ sẫm đi ngang qua, bọn họ rất bất mãn, hoàn toàn trái ngược với môn toán hôm qua.
Cậu vô thức nhìn về phía văn phòng giáo viên, nơi vẫn còn sáng đèn.
Cậu không hiểu vì sao số phận của Thanh Mặc đã được giao cho hai kỳ thi này khi mà không ai biết về nó, áp lực đối với giáo viên sẽ chỉ lớn hơn áp lực đối với học sinh.

Tương lai, trách nhiệm, danh dự...thầy cô thậm chí không thể trực tiếp đem những áp lực như vậy áp lên người học sinh —— họ không thể bảo những đứa trẻ này từ khi bắt đầu nhập học các em đã có ít cơ hội hơn người khác, mọi thứ sau đó phụ thuộc vào bọn bọ như những con kiến cố làm rung chuyển một cái cây.
Những dòng chữ cuộn trên màn hình bản tin điện tử màu đỏ tươi, càng rực rỡ hơn trong cơn mưa ra màu lục lam.
"Cuộc sống có hạn, nhưng tri thức thì không có hạn."
Cậu quay người trở lại lớp học.
Cậu không đến nhà ăn vào buổi trưa, Thẩm Thanh Vân mang đồ ăn cho họ, định tổ chức ăn mừng kết thúc kỳ thi tháng của họ trước.
Không ai trong số họ có tâm trạng để ăn —— mặc dù Cố Phóng Vi đã đoán đúng 80% đề nguyên mẫu tổng hợp tự nhiên, nhưng do sự biến dạng và số lượng tính toán lớn nên mọi người khó ai nói làm được chắc chắn.

Trong đó, ai cũng ít nhiều mắc phải một số sai lầm, Dịch Thanh Dương tính sai một câu hỏi lớn, viết được một nửa mới phát hiện ra mình đã hiểu sai điều kiện đề bài, có lẽ mặc dù đã cố gắng hết sức để khắc phục nhưng sự lãng phí thời gian cho câu hỏi lớn này đã gây ra phản ứng dây chuyền nghiêm trọng, những câu hỏi lẽ ra phải làm được nhưng chưa xong vì hết thời gian phân bổ, còn những câu hỏi lớn tổng hợp tự nhiên thì đổ bể.
Thẩm Kha thất thủ môn ngữ văn, câu hỏi đọc hiểu và câu hỏi kiểm tra cơ bản, do lạc đề bị lật xe.
...!Tất cả những nỗ lực mà họ đã làm cho đến nay, không biết bao nhiêu thực sự có thể được chuyển thành kết quả.
Không còn cách nào khác ngoài việc tiến lên với lòng dũng cảm gần như mù quáng này.
Bài kiểm tra tiếng Anh vào buổi chiều rất khó đối với Lộc Hành Ngâm.
Các bài tạp chí tiếng Anh được chọn làm tài liệu tiếng Anh, không có từ vựng thông dụng nào tra cứu được, trình độ lại khó vừa dài.

Độ khó nghe càng kỳ lạ hơn, Lộc Hành Ngâm hầu như không hiểu bất kỳ câu hoàn chỉnh nào trong suốt quá trình, giống như cậu nghe Cố Phóng Vi nói tiếng Anh, như thể cậu đang nghe kinh thánh.
Sau hai giờ, Lộc Hành Ngâm suýt nữa viết không xong writting.
Sau khi ra khỏi phòng thi, cậu nhìn màn mưa bên ngoài, dụi mắt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiếng nhạc kết thúc kỳ thi tháng theo thông lệ vang lên trên đài phát thanh, là một bài hát thiếu nhi với giai điệu đẹp đẽ, giống như những giọt mưa từ lá sung, quay tròn và rơi xuống con đường bọn họ đi.
Do lần này được điều chỉnh nghỉ nên không còn những ngày nghỉ liền kề, vẫn phải tiếp tục đến lớp.
Nhưng nó cuối cùng cũng là một kết thúc.
Vào đêm thi, Trần Xung từ bệnh viện trở về để tham gia chấm bài.
Ông già mà còn trẻ trâu đã trở lại với dáng vẻ cao hứng trước đây, tìm từ ban 1 đến ban 27 đón người.
Ông đã nghe Thẩm Thanh Vân kể về những nỗ lực của nhóm "Xử lý bọn đầu khấc Ưng Tài" của họ, đưa mọi người ra khỏi trường ăn lẩu cay.
Lộc Hành Ngâm không nhìn thấy Cố Phóng Vi.
Sau kỳ thi, Cố Phóng Vi biến mất, có lẽ hắn đã quay trở lại phòng nhỏ cho thuê của mình.
Có những chiếc lều xanh đỏ phủ đầy bồ hóng trên những quán ven đường, nồi lẩu cay nồng đang sôi sùng sục.
Trần Xung tự hào gọi bốn suất ăn theo phần Vua Dạ Dày, đồng thời gọi Teppanyaki, mời họ uống trà sữa.

Nhưng khi nhắc tình huống thi cử cụ thể, ông chỉ cười: "Thẩm Thanh Vân đã cho tôi xem các bài thi mà các em đã tóm tắt, tôi nhìn thoáng qua là biết —— đã bỏ công bỏ sức, sao các em không thành việc nổi?"
Tâm trạng của Thẩm Kha và Dịch Thanh Dương thực sự không tốt lắm.

Nếu kết quả chưa ra, thắng bại khó phân.
Hoàng Phi Kiện bất đắc dĩ vươn đũa: "Thầy nói đúng! Dù sao thi xong trước nghỉ ngơi đi.

Bốn ngày vất vả, cộng thêm hai ngày thi, các cậu cũng không muốn sống dở chết dở.

Cùng lắm chờ đám Ưng Tài đó đi, đnahs bọn họ trút giận."
Lộc Hành Ngâm lặng lẽ ăn, khi rau còn nóng, cậu cho chúng vào đĩa nhúng.

Xem cậu ăn cơm rất thú vị, Lộc Hành Ngâm ăn rất nhanh, lượng thức ăn không tương xứng với vẻ ngoài hiền lành của cậu, ăn rất chi là ngon miệng, như thể lẩu cay cũng là món ngon nhất trên đời.
Trần Xung để ý đến cậu hỏi: "Thi thế nào?"
Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Không biết."
Trần Xung mỉm cười và gắp một miếng lòng bò luộc: "Đừng

lo lắng." "
"Em không lo." Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng nói, "Kết quả tệ nhất là sửa biên chế.

Sau đó, chuẩn bị cho kỳ thi đại học, hoặc thi đua với thầy và đàn anh."
Giống như khi kết quả thi đua của cậu bị hủy bỏ, hay việc nhập học cấp ba của cậu bị hủy hoại, cậu có thể trở lại thị trấn để mở cửa hàng sửa chữa của mình.
Bà Lu thường nói thuyền sẽ đi thẳng khi đến cầu.

Cậu từ nhỏ đã nghe câu nói này, suốt đời đau khổ vì bệnh tật và nghèo khó trong câu nói quen thuộc này, sau này mới phát hiện ra, kỳ thực, không có gì thực sự quan trọng như vậy.
Cậu đã nhìn thấy lưỡi hái của tử thần nên không còn sợ hãi nữa.
"Cố Phóng Vi mà các em đề cập ở đâu? Em ấy không đến sao?" Trần Xung mở bản ghi tin nhắn mà Thẩm Thanh Vân gửi trong điện thoại di động khi đang ăn, hít một hơi thật sâu, không biết là cay hay đang cảm thán, "Có nghe qua học sinh này rồi, nhưng không có ấn tượng ngừoi thật, mấy cái đề này đều do em đó tìm ra à? Thì tương lai vô hạn!"
Dịch Thanh Dương nói: "Cậu ấy không có ở đây.

Cậu ấy là anh trai của Lộc Hành Ngâm, từ nước ngoài trở về.

Nghe nói là một thiên tài."
Hắn chính là vượt mức bình thường, nổi bật đến nỗi bất cứ ai cũng sẽ bị lu mờ trước tên hắn.
"Ồ?" Trần Xung xem qua, có vẻ rất hứng thú, muốn từ Lộc Hành Ngâm moi móc một chút chuyện phiếm.
Lộc Hành Ngâm chỉ lặng lẽ ăn, khuấy chiếc đũa trong nước súp cay nồng, gắp một miếng nấm mềm, nở một nụ cười nông cạn: Thầy, nếu sau này còn thừa, em gói lại mang cho anh ấy một phần được không? Anh ấy có thể hơi mệt nên không đến.

Em sẽ nói cho anh ấy biết tâm ý của thầy."
Cố Phóng Vi không có ở nhà.
Lộc Hành Ngâm vẫn không tiết đi tự học buổi tối.

Đã tìm kiếm tòa nhà công nghệ và ký túc xá, chỉ có thể ở nhà.
Nhưng mà căn phòng thuê của Cố Phóng Vi cũng chìm trong bóng tối.
Trong tay cậu thật ra có chiếc chìa khóa do Cố Phóng Vi đưa.

Hắn vẫn chưa lấy lại nó.
Hộp đóng gói trong tay cậu được đóng gói trong một chiếc túi nhựa, nặng nề rơi xuống đầu ngón tay khiến cậu có chút đau.
Cậu gõ cửa một lúc, sau khi nhận ra Cố Phóng Vi không có ở nhà, cậu ngồi xuống bậc thềm trước cửa, ôm hộp cơm yên lặng chờ đợi.
Cậu lấy điện thoại di động ra gửi cho Cố Phóng Vi một tin nhắn: "Anh ơi, em đem cho anh một hộp lẩu cay cho bữa tối, anh đang ở đâu?"
Một lúc lâu không có hồi âm.
Sau một thời gian dài, Lộc Hành Ngâm đã chờ đợi lâu đến mức sắp ngủ thiếp đi.
Nhìn thời gian, trời đã gần sáng.
Cố Phóng Vi vẫn không trả lời.
Cậu không biết Cố Phóng Vi có thể đi đâu khác ngoài trường học và nơi đây, mà chỉ biết Cố Phóng Vi xuất hiện ở hai nơi này.
Cậu khịt mũi đỏ bừng vì lạnh, lấy hộp cơm ra —— món lẩu cay nóng hổi được gói trong giấy thiếc để giữ ấm, lâu như vậy, canh bên trong cũng trở nên ấm.

Cố Phóng Vi thích ăn mì gói, hắn thích mì cắt lát mềm hơn, cậu nấu cho cả hai người một ít rồi chia ra riêng.
Giờ phút này, sợi mì đã ướt sũng, ngấm nước lèo, thành một đống nhớp nháp.
Lộc Hành Ngâm bẻ đôi đũa bắt đầu ăn, cố hết sức ăn hơn một nửa, uống một chút canh, sau đó đứng dậy thu dọn đồ đạc ném vào thùng rác bên ngoài.
Cậu trèo tường trở lại trường học, vốn muốn học theo Cố Phóng Vi trèo tường trở về ký túc xá, nhưng cậu không có thể lực cường tráng như vậy, chỉ có thể đáp xuống ban công trên tầng một, cẩn thận gõ cửa ban công, để các nam sinh trong ký túc xá này châm chước rồi để cậu đi lên hành lang.
Sáng hôm sau, cậu nhận được tin nhắn trả lời từ Cố Phóng Vi: "Đang ở chỗ khác, đồ ăn tối đâu Máy Tính Nhỏ?"
Cậu nghiêm túc trả lời: "Không có.

Em ăn rồi."
Biểu cảm: Tức giận/
*
3 vòng chấm điểm sẽ kết thúc sớm.

Các ban nhanh chóng trở lại tiến độ bình thường, các giáo viên hiếm khi nói về các bài thi tháng —— bài thi quá khó và bài thi quá dễ đối với họ đều vô nghĩa.

"Báo —— xếp hạng hình như đã có!"

Cả lớp nghe được tin tức, bắt đầu thảo luận.

"Những lần trước tôi không biết, nhưng tôi biết rằng kỳ thi này cực kỳ phân tầng!! Nhóm Ưng Tài quá giỏi! Lưu Tự Kiến ban 17 có tổng điểm là 527 đã đứng thứ 27 trong lớp! Nghe nói đây điểm số cao nhất bên mình rồi!"
Lưu Tự Kiến cũng là một học bá nổi tiếng cả khối, được nổi tiếng với hình tượng "mọt sách" của mình.

Lộc Hành Ngâm bước ra ngoài cùng đám Trần Viên Viên.

Không giống như kỳ thi tháng trước, mặc dù lần này nghị luận rất nhiều, nhưng văn phòng ở tầng một của tổ khối lại yên tĩnh, rất ít học sinh muốn đến đó.

Chỉ có một số học sinh từ Ưng Tài tụ tập ở đó, đi tới đi lui, thì thầm với nhau.
"Ban trên trời của Ưng Tài có 20 học sinh, bọn họ sẽ không chen chân hết top 20 cả khối đâu nhỉ?" Bọn họ lần lượt thảo luận, "Lưu Tự Kiến chỉ có hạng 27, còn gì nữa không?
"Biết Dịch Thanh Dương bao nhiều không?"
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống lầu, nơi đó học sinh ban 1 cũng đang thảo luận gì đó.

Dịch Thanh Dương từ bên trong đi ra, ngước mắt lên như thể cảm nhận được điều đó và vẫy tay với cậu.
Hét lên: "Xuống đi —— xem kết quả này!"
Lộc Hành Ngâm vẫy tay, gật đầu và chạy xuống.
Cậu cảm thấy mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy trước đây.

Vào một ngày mưa, đường trơn, cầu thang đầy nước, cậu đang bước nhanh xuống thì bị một người túm vai chặn lại: "Sao em giống quả bóng vậy? Từ xa tưởng em sắp lăn xuống đấy chứ."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn.
Cố Phóng Vi trong mắt có ý cười.

Không biết tại sao, Lộc Hành Ngâm cao gầy, nhưng hắn chỉ thích nhìn hai má tái nhợt của cậu, hơi mập mạp đặc thù của thiếu niên, trắng nõn mượt mà.
Lộc Hành Ngâm nói: "Đã có kết quả.

Em sẽ đi xuống xem với bọn họ.

Anh có muốn đi không?"
Cố Phóng Vi giật mình.
Trong mắt hắn lóe lên những cảm xúc phức tạp không thể giải thích được, như thể ánh nến chập chờn trong đêm, mờ đi trong chốc lát.
Hắn cười tủm tỉm nói: "Tôi không đi."
"Em đi đi, đi chậm một chút, khởi đầu đắc thắng nhé." Cố Phóng Vi đưa tay ra, lơ lửng trên đầu hai ba giây, cuối cùng sờ sờ.
Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu nhìn hắn.
Nụ cười của Cố Phóng Vi trở nên hơi gượng gạo, cử chỉ trầm tư đó lại khiến cậu nhớ đến buổi tối trước ở ngõ nhỏ với Cố Phóng Vi.
Trong sự cuồng nhiệt của đám đông, sự thờ ơ và bình tĩnh của Cố Phóng Vi đối với kết quả càng khiến hắn trở nên lạc lõng.
Hắn đi chậm lại, vừa đi xuống vừa nhìn lại cậu cho đến khi Cố Phóng Vi biến mất sau cầu thang xoắn ốc.
Các học viên khác xuống theo.
"Dịch Thanh Dương có bao nhiêu điểm?"
"Vũng không biết, còn đang tra —— có ai biết Dịch Thanh Dương bao nhiêu điểm không?"
Xa xa, có người ra hiệu: "Đang hỏi! Cậu ấy còn không biết mà!"
Giờ phút này, "Dich Thanh Dương bao nhiêu điểm" đã trở thành chủ đề được tất cả học sinh Thanh Mặc quan tâm.
Dịch Thanh Dương, từ học kỳ đầu tiên lớp 10 cho đến học kỳ hiện tại lớp 11, đã năm lần xếp hạng nhất trong năm kỳ thi tháng, đã đảm bảo vị trí "Ông lớn vạn năm".
Cậu ta là người thống trị "hạng nhất", cậu ta cũng là gương mặt đại diện học sinh Trung học số 7 Thanh Mặc đối đầu với các học sinh của trường Trung học Ưng Tài.
Lộc Hành Ngâm đi theo Dịch Thanh Dương vào văn phòng tổ toán, một đám người chen chúc từ phía sau, một nhóm người chặn cửa, chờ đợi.
Lần này vẫn là Lý Cố tra điểm.

Vào một ngày mưa, trong một văn phòng buồn tẻ, mọi thứ rất giống với kỳ thi tháng trước.
"Dịch Thanh Dương, tổng điểm 613, hạng 17." Lý Cố vẻ mặt nghiêm túc báo số điểm.
Sau khi nghe, Dịch Thanh Dương thở phào nhẹ nhõm như mong đợi.
Không buồn, không nản lòng, chỉ bình tĩnh.
Cậu đã lật xe tổng hợp tự nhiên, xếp hạng 17 đã tốt hơn mong đợi của cậu.
Cậu ta cười cười, vỗ vỗ bả vai Lộc Hành Ngâm cùng Hoàng Phi Kiện: "Lần này tớ lật xe, xem hai cậu!"
Mọi người ở sau lưng bọn họ nghị luận.
"Dịch Thanh Dương mới chỉ hạng 17 sao? Chẳng lẽ mười sáu người đầu tiên đều là học sinh Ưng Tài sao?" Tất cả học sinh đều nổ tung, không thể tin hỏi lẫn nhau.
Sự nghi ngờ bản thân nghiêm trọng, nỗi đau bị nghiền nát bởi sức mạnh tuyệt đối, là rất thât tại thời điểm này trong trái tim mỗi đứa trẻ.
Điều Lộc Hành Ngâm chú ý là tổng điểm của Dịch Thanh Dương.
613 cùng 527 học sinh đứng đầu khối 17 điểm chênh lệch gần 90 điểm, nhưng khoảng cách thứ hạng chỉ là mười!
Lần này tỷ số đứt quãng đã đạt đến mức khó tin.
Rõ ràng, loại đứt quãng này là sự khác biệt cơ bản nhất và giới hạn trên trung bình của các trường và năng lực của học sinh khác nhau.
"Thầy Lý, báo xếp hạng top 30 khối đi."
Một giáo viên bước vào, học sinh tránh ra.
Giáo viên mang đội của Trung Ưng Tài lúc này dẫn theo mấy học sinh đi vào, trên mặt lộ ra nụ cười: "Các học sinh ở đây nóng lòng muốn biết kết quả, muốn biết đến đây thì xếp bao nhiêu?"
Trình Mẫn Quân cũng đi vào, khi nhìn thấy Lộc Hành Ngâm, trên môi cậu ta nở một nụ cười chế nhạo không thể nhận ra.
"Thầy Lâm, học sinh trường thầy lần này xếp hạng thấp nhất là 29." Lý Cố không chút khiêm tốn đứng lên, dời vị trí, mời thầy Lâm của trường Trung học Ưng Tài đến xem.

Nụ cười trên miệng Trình Mẫn Quân trở nên rõ ràng hơn, những học sinh khác của Ưng Tài cũng đưa mắt nhìn nhau, bất giác nở nụ cười mãn nguyện.
Chỉ có 20 người trong số bọn họ ở đây mà thứ hạng thấp nhất là 29.

Điều đó có nghĩa là gì?
Trong top 30 khối, chỉ có chín người ở Thanh Mặc có thể chống lại với bọn họ!
"Tôi nghĩ chín người nhiều nhất cũng mười mấy hai mươi người.

Mười người đứng đầu khối nhất định là của trường chúng ta." Một học sinh trường Trung học Ưng Tài thấp giọng nói: "Các cậu có thấy không? Bọn họ luôn là đứng nhất, mà bọn họ lần này mới 17, sợ là bọn người phía sau đều sau mười bảy!"
"Ai nói không phải?" Có một nữ sinh Ưng Tài vỗ tay kịch liệt, dẫn dắt những người khác cùng nhau vỗ tay, tựa hồ cố ý tranh đoạt, "Ưng Tài trâu bò!"
Lẻ tẻ tiếng vỗ tay vang lên, bọn nhỏ Thanh Mặc từ phía sau nhìn xem, sắc mặt khó coi, ngay lập tức trợn tròn mắt.
Tiếng thảo luận càng lúc càng lớn, giọng nói của Lý Cố giống như chuông: "Im lặng! Bây giờ công bố bảng xếp hạng top 30 khối."
"Hạng 30, Triệu Lộ Quỳnh ban 17, tổng điểm 507."
"Hạng 29, Lý Lệ Thành Trung học Ưng Tài, tổng điểm 508."
"Hạng 28, Lưu Xuân ban 7, tổng điểm 525."
...
Đã từ người thứ 30 đến top 10, mọi người đều đếm nhanh.
Càng đi xa, học sinh phía sau càng hưng phấn, nụ cười của học sinh trường Trung học Ưng Tài đột ngột dừng lại, sắc mặt dần trở nên khó coi.
—— Mọi người đều nghe, cho đến mười người đứng đầu khối, vẫn có học sinh ở Trung học số 7 Thanh Mặc vượt lên trên!
"Hạng 10, Lý Hân Trung học Ưng Tài."
"Hạng 9, Chu Uẩn Trung học Ưng Tài."
"Hạng 8." Giọng nói của Lý Cố hơi ngập ngừng, "Ban 1, Hoàng Phi Kiện."
Âm thanh như sấm sét trên mặt đất, Hoàng Phi Kiện không thể không chửi thề, các học sinh phía sau cậu ta nổ ra một tràng pháo tay đinh tai nhức óc!
"Thanh Mặc trâu bò!"
"Hoàng Phi Kiện trâu bò!!!"
"Im lặng!" Lần này là cô Lâm Ưng Tài, phụ trách kỷ luật.
Mặt cô hơi tái mét.
Với nụ cười trên môi, Lý Cố dừng lại một chút rồi đọc tiếp.
Các hạng 7, 6, 5 đều là học sinh của trường Trung học Ưng Tài.
Bốn người đứng đầu vẫn còn.
"Hạng 4, tổng điểm 644, Trình Mẫn Quân Trung học Ưng Tài." Lý Cố thì thầm.
Vào lúc này, các học sinh của trường Trung học Ưng Tài hoàn toàn im lặng.
Số lượng người bên họ đếm xong.
Đã hết.
Trình Mẫn Quân là hạng nhất bên họ, mà còn ba người nữa trong bảng xếp hạng.
"Hạng 3." Lý Cố thanh âm lần này dừng lại thật lâu, nhắc tới khóe mắt cùng lông mày đều tràn đầy hâm mộ, "Ban 1, Thẩm Kha, tổng điểm 47.
"Thanh Mặc trâu bò!!!!"
"Thẩm Kha trâu bò!!! Đừng nói nữa từ đây về sao bả là hoa khôi ban 1! Hoa khôi lớp!!! Người phụ nữ thông minh nhất!!! Trâu bò!! Ban 1 trâu bò!!!"
Một nhóm người phía sau cổ vũ quên hết trời đất.
"Hạng 2, ban 27." Nụ cười của Lý Cố trở nên rõ ràng hơn, ông liếc nhìn về phía Lộc Hành Ngâm và gật đầu, "Lộc Hành Ngâm, tổng điểm 664.

Chúc mừng em.

Em là học sinh thầy thấy tiến bộ nhất."
"Điuuuuu!!!!!! Tiểu học bá hạng nhì!!!"
"Đây là điểm mà con người có thể thi sao!"
Lộc Hành Ngâm vẫn còn có chút lúng túng, cậu thì thầm: "Em không hiểu hết phần nghe tiếng Anh..."
"Điểm tiếng Anh của em là 110.

Đúng là em mắc nhiều lỗi trong phần nghe, nhưng chỉ có hơn mười điểm." Lý Cố cố tình kéo điểm chi tiết lên, "Không có vấn đề, em được hạng 2."
"Người anh em trâu bò quá!!! Ahhh, cậu quá mạn!!" Dịch Thanh Dương phấn khích hơn so với cậu ta đạt điểm cao trong kỳ thi, cậu ta đấm mạnh vào vai cậu, sau đó cùng Hoàng Phi Kiện vây quanh cậu, điên cuồng đùa giỡn tóc mái của cậu nói: "Tiểu Lộc! Tiểu Lộc của chúng ta là học bá!! Đội trưởng tiểu đội là người giỏi nhất!"
Trình Mẫn Quân ở một bên cứng đờ, trợn tròn mắt không thể tin được: "Làm sao có thể? Làm sao cậu ta có thể thi điểm cao như vậy? Lần trước không phải cậu ta hạng 100 sao—"
"Kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, đã mười ba ngày trôi qua, Lộc Hành Ngâm vốn thông minh, cậu ấy đạt được điểm này có gì kỳ quái sao?" Thẩm Kha nhanh mồm dẻo miệng, trực tiếp đáp trả, "Không phục thì thi lại, không phải tháng trước cậu ấy mới vừa thi tại chỗ lại sao.

Nếu nghi ngờ, trước tiên sờ vào năng lực của chính mình!"
Lộc Hành Ngâm cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của bọn Dịch Thanh Dương, những người khác cũng từ trong mộng bừng tỉnh: "Còn gì nữa? Hạng nhất đâu? Là ai?"
"Ai ghê gớm như vậy mới giành hạng nhất trong kỳ thi lần này?"
Lộc Hành Ngâm nhìn biểu cảm của Lý Cố, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Khi cậu ra khỏi phòng thi toán ngày hôm qua, đi đến quán ăn tự phục vụ, cậu đã gặp Cố Phóng Vi ở tầng dưới của tòa nhà công nghệ.
Tòa nhà công nghệ được sử dụng làm phòng thi, Cố Phóng Vi không thể đến đó để điều chỉnh lỗi cho người máy mấy ngày nay.
Và nếu hắn đợi ai đó, sẽ đợi người đó bên ngoài ban 5 sau thi như hắn chờ cậu.
Chỉ có một lý do.
"Hạng nhất, điểm số chênh lệch này thật sự là quá lớn..." Lý Cố vừa xem vừa thở phì phò, Hoàng Phi Kiện không kìm được lòng hiếu kỳ, cùng nhau đi xem, không khỏi há hốc mồm.
"Hạng nhất, ban 27, Cố Phóng Vi." Lý Cố tuyên bố, "Tổng điểm 705.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi