CẢ THẾ GIỚI ĐỀU CHO RẰNG TÔI HỌC NGU


Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Đèn nhà ga mờ nhạt.

Không có chuyến tàu trực tiếp từ tỉnh S đến thành phố Đông Đồng, chỉ có hai lần chuyển tuyến, Lộc Hành Ngâm và Thẩm Thanh Vân nói lời tạm biệt tại ngã tư của trạm trung chuyển đầu tiên.
Thẩm Thanh Vân nói: "Tiểu sư đệ, mấy ngày nữa gặp lại."
Lộc Hành Ngâm cũng nói: "Mấy ngày nữa gặp lại."
Hành lý anh ta không mang theo nhiều, chỉ có một ba lô để thay quần áo, một túi giấy lớn màu nâu đựng dược liệu đã mua, đồ ăn vặt đặc sản từ thành phố S và một số nhu yếu phẩm hàng ngày.
Túi giấy được nhồi phồng lên, nhưng mép quai mỏng, nặng nề rơi xuống, để lại dấu vết trắng bệch trên đầu ngón tay, phảng phất có thể trực tiếp mài vào trong xương.

Một hồi đổi một tay, lại đổi trở về, hai tay đầu ngón tay đều in dấu, trắng bệch nóng bỏng, nóng rát đau nhức kéo dài.
Hành trình chỉ có năm giờ, Lộc Hành Ngâm mua vé ghế cứng, ôm cặp sách vào ngực, túi buộc cặp vào dây đeo vai của cặp sách, cuộn người dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại.
Xe lung lay, không khí nồng nặc mùi mì gói, mùi thuốc lá và mùi nhựa gì đó, trẻ con chạy chơi nô đùa, người đàn ông nhỏ giọng mắng mỏ, một cặp ông bà mua suất ăn tàu hỏa 45 tệ, một người phàn nàn giá cả, một người mất mặt người kia than phiền về giá cả...
Khuôn mặt tái nhợt, điềm tĩnh của cậu được phản chiếu trong cửa sổ xe tối om, cơn buồn ngủ ập tới, nhưng cậu cảm thấy nơi này thích hợp để ngủ yên, bởi vì cậu lớn lên và học tập trong một môi trường như vậy.
Cậu biết cậu sắp về nhà.
Thành phố Đông Đồng không thay đổi nhiều, khi Lộc Hành Ngâm trở về với đồ đạc của mình, người dân trong thành phố này vẫn chưa thức dậy, chỉ có những ngôi sao lạnh giá treo trên bầu trời đêm.
Bà chủ quán ăn sáng hướng dẫn chồng xay sữa đậu nành, giữa làn hơi nước trắng xóa, bà thoáng thấy người đi tới: "Ồ, đây không phải là Hành Ngâm sao? Sao con lại quay về rồi?"
"Vừa được nghỉ, trở lại để thăm bà ạ." Lộc Hành ngâm đảo mắt mỉm cười, "Chào dì Vương, dì vẫn đẹp như vậy."
Cậu đã học được câu thần chú này từ Cố Phóng Vi, trước đây cậu không phải là một đứa trẻ "miệng ngọt".
Bà chủ cũng rất tò mò, nhân lúc vui vẻ liền gói hai que bột chiên xù cùng mấy cái bánh bao đưa cho cậu: "Hành Ngâm thật sự đã trưởng thành rồi, so với trước kia cao lớn hơn, còn đẹp trai hơn.

Được nghĩ cũng biết về thăm bà."
"Quan trọng nhất là khi nào có tiền nhớ quay về, hiếu thảo quý hơn châu báo mà!" Chồng cô cũng chen vào, thấy Lộc Hành Ngâm muốn từ chối, cười nói: "Sao con lại khách sáo với chú dì? Không phải đều là chúng ta nhìn con lớn lên.

Lần sau quay lại, chỉ sợ sẽ dẫn bạn gái về."
"Mang bạn cái cái gì! Mang thư thông báo đại học danh giá mới đúng."
......
Cổng hàng rào sắt bên ngoài vườn nhà họ Lộc đã biến dạng, có một cái cây bị gãy gốc, không rõ tung tích.
Lộc Hành Ngâm đặt đồ trong tay xuống, thổi một ít sương trắng vào lòng bàn tay, dùng sức đẩy lùi hàng rào sắt, gai sắt cào xuống đất, phát ra những âm thanh chói tai.

"Ai, đây không phải là —— Hành Ngâm sao? Đừng làm vỡ cái đó.


Bà cháu nói nào rảnh thì mua cái mới, cái trước bị gió mưa lớn làm hỏng rồi."
Cách con phố là bưu điện, nhân viên đến mở cửa vào buổi sáng thì chú ý tới cậu, còn nói: "Bà cháu không có ở nhà —— về sao không báo một tiếng?"
Mới sáu giờ rạng sáng.
Lộc Hành Ngâm lau sương mù trên màn hình điện thoại, ngẩng đầu hỏi nhân viên bưu điện: "Chưa kịp nói.

Bà đi đâu rồi? Bà có chuyện sao ạ?"
"Chắc đi chợ, bà ấy nói là đi khám bệnh.

Ủy ban khu phố đi cùng bà ấy." Nhân viên bưu điện nhìn cậu nói thêm: "Không sao đâu.

Sáng nay hẳn phải về rồi, để chú gọi dùm cháu, bà cháu không có điện thoại, rất khó báo cho bà ấy biết."
Điện thoại được bắt sau nhiều cuộc gọi.

Dì tổ dân phố nói: "Không có việc gì, chỉ là một ít kiểm tra thông thường, bệnh viện huyện không làm được, lần này bà cháy ở phòng chụp cộng hưởng từ, không tiện nói chuyện điện thoại, đừng lo lắng, mấy tiếng nữa chúng ta sẽ trở về, con an tâm đi, bà cháu biết cháu về, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Vì thế, Lộc Hành Ngâm vào nhà trước.
Trong sân không giống ngày thường, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay chủ nhân không có tới, cỏ dại mọc lên, lấn chiếm sạch sẽ hoa cỏ không gian.

Nội thất cũng vậy, tuy mọi thứ vẫn ở đúng vị trí của nó nhưng không còn ngăn nắp như xưa.
Bà Lộc luôn là người sắp xếp các chai lọ đều khớp thẳng hàng, Lộc Hành Ngâm bước vào và vặn một cái lọ kẹo chưa vặn, trong lòng cảm thấy nặng nề như có thứ gì đó đè lên người.
Cậu là một đứa trẻ nhạy cảm nghĩ nhiều, đã là như vậy từ khi còn nhỏ.

Khi còn nhỏ, toàn nghe hàng xóm kể về kinh nghiệm sống của mình, cậu không quan tâm nhưng mỗi lần bà Lộc ra ngoài mua dược liệu, hoặc tạm thời để cậu ở bệnh viện truyền dịch rồi về nhà tự nấu ăn, Lộc Hành Ngâm sẽ luôn nghĩ —— Bà Lộc đã già cô đơn như vậy, bà sẽ đi đâu, liệu có gặp phải mưa bão, mâu thuẫn vô cớ, tài xế taxi không nhìn đường.
Phải chăng trong một đêm khi cậu đang học bài ở một nơi xa, bà đã lặng lẽ rời bỏ cõi đời này.
Cậu đã từng xem một bộ phim truyền hình "Thiên nhân ngũ suy", khi nói về những người sắp chết, điều đầu tiên là họ không còn gọn gàng sạch sẽ nữa.
Cậu tự tay dọn dẹp nhà cửa, rồi lặng lẽ chờ thời gian trôi qua.

Gọi điện hỏi thăm liên tục là bất lịch sự nên cậu sẽ luôn giữ đúng thời gian mà người lớn đã hứa.
Hai giờ chiều, bà Lộc về.
Người đã già tóc bạc phơ được chải gọn gàng, trông có vẻ già nua tiều tụy hơn trước khi cậu đi.

Bà nhìn Lộc Hành Ngâm với ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng thường ngày: "Con về à?"
Lộc Hành Ngâm đứng dậy, cầm lấy thuốc trong tay, gật đầu nói: "Con về rồi."

"Về bao lâu?"
"Hai ngày, ngồi xe buýt trở lại trường vào tối chủ nhật." Lộc Hành Ngâm nói.

Bà Lộc uống một ngụm nước, cười nói: "Không khác gì cháu gái nhà họ Lý bên cạnh sắp vào đại học.

Giống như đi học đại học, cuối tuần có thể về."
Lộc Hành Ngâm nhìn chiếc túi nhựa chứa thuốc hỏi.

Nói: "—— Bà ơi, bà vừa từ bệnh viện thành phố về phải không? Có gì không ạ?"
"Không có gì, chẳng qua là bệnh cũ, bà già rồi cũng như vậy." Bà Lộc nói, "Lát nữa sẽ có người tới đưa trứng gà ta tới, mua nửa con gà ta nữa, buổi tối nấu canh gà.

Bà đi ngủ trưa cái, phòng con luôn như vậy, tự thay chăn đi."
Thói quen của bà Lộc không lay chuyển, mọi việc vẫn như thường, hai bà cháu sống yên bình qua ngày.
Lộc Hành Ngâm gật đầu nói: "Được.

Có người tới cửa, con sẽ lấy.

Con cũng muốn ăn bánh trôi của nhà Tường Hoà, buổi tối mình qua bên kia ăn.

Lần trước con có mua đồng hồ giám sát cho bà, bà không đeo à?"
Mọi người trong thị trấn nhỏ này đều biết nhau, hàng quán ở đây cũng không đóng gói, nếu ở gần đây, chỉ cần mang theo chén, đều sẽ được.
"Mang theo rồi, hôm nay sạc điện, tính mang đi bệnh viện mà không được." Bà Lộc liếc nhìn đồ cậu mang theo, khẽ thở dài, "Sao lại mang đồ về làm gì, trong nhà đâu có thiếu cái gì đâu? Đem về, bên đó nghĩ như thế nào.

Con trai ở độ tuổi này tiêu tiền chơi net, mua đồ ăn vặt, con lại gửi đồ về nhà.

Con chưa tốt nghiệp đi làm, đừng gửi tiền về nhà.

"
Lộc Hành Ngâm chỉ cười: "Con có máy tính và đồ ăn vặt, bên kia...!tiền nhiều lắm, cháu không thiếu đâu bà ơi."

Lộc Hành Ngâm phụ trách chuẩn bị bữa tối, bà Lộc ngủ trưa lâu hơn, nghe thấy tiếng ngáy khó chịu như thể không thể thở được.
Chuyển động của Lộc Hành Ngâm thường xuyên bị gián đoạn bởi âm thanh này, nhưng may mắn cũng không kéo dài lâu.
Vào buổi tối, cậu đi dạo với bà Lộc một lúc, rồi làm bài tập về nhà như thường lệ.
Vừa viết, cậu vừa gãi đầu như chợt nhớ ra điều gì, nói: "Đúng rồi, bà ơi, trường con có lớp đăng ký thi đua, phải thông báo mời phụ huynh với ký tên, còn điện thoại cho giáo viên nữa, bà giúp con ký đi."
Bà Lộc ký cho cậu mà không nói bất cứ điều gì.

Gọi điện đến thì Trần Xung nhận, cũng nói là bà của Lộc Hành Ngâm.
Trần Xung nói chuyện với phụ huynh học sinh một lúc như thường lệ.
Ông thiên vị Lu Xing Yin, nên tự nhiên ông nói chuyện nhiều hơn, ông khen ngợi rất nhiều về Lu Xing Yin với bà Lộc.

Từ khi nhập học cho đến hai kỳ thi tháng, bà Lộc đều chăm chú lắng nghe, còn hỏi một ít câu.
"Trường học của các thầy có điều hòa không? Quạt ở đâu?"
"Có đầy đủ."
"Con học lớp kém mà được điểm cao, bạn học có xa lánh con không?" Bà Lộc hỏi, "Bạn học rất trân quý, không nên tham học, quên đi những thứ này."
"Mọi thứ đều ổn, bà yên tâm."
Từng câu từng chữ, lời khuyên bình thường, nhưng cậu chưa nhận được sau khi rời khỏi thành phố Đông Đồng.
Lộc Hành Ngâm cố gắng hết sức để kiểm soát giọng nói của mình trả lời một cách nghiêm túc, như thể cậu đã trở về thời thơ ấu, đuổi theo bà Lộc lớn tiếng kể một ngày của học sinh tiểu học như nào, hay vui vẻ chia sẻ hôm nay cậu đã học được những ký tự ô vuông nào, hôm nay bạn cùng lớp nào được khen...
Mỗi một đoạnthời gian ở thành phố Đông Đồng đều được cậu cẩn thận cất giữ và trân trọng.
Đáng tiếc duy nhất có lẽ là những đứa trẻ thường tìm đến cậu hỏi chueyenj không có ở đó, nghe nói chúng đã bị cha mẹ gửi đến một trường trung học cơ sở tư thục khép kín, quản lý rất nghiêm ngặt.
Trước khi rời đi.
Bà Lộc không tiễn cậu, bà chỉ đưa cậu đến cửa.
"Sau này ít về thôi." Giọng nói của bà Lộc rất bình tĩnh.
Lộc Hành Ngâm cúi đầu không nói.
"Không phải bà không muốn con trở về, mà là sợ chậm trễ con, bên kia con phải suy tính một chút, bên này người nói chuyện cũng không tốt, một khi trở về, bà cũng nhớ con, cũng sẽ suy nghĩ xem con có sống ở đó không tốt hay không." Bà Lộc nói đến đây, ánh mắt rất bình tĩnh, "Cháu ngoan của bà đã lớn rồi, lúc trở về nhất định dẫn người mình thích về cho bà xem, áo lông lần trước, con mặc vừa không?"
Lộc Hành Ngâm hít một hơi thật sâu và cười nói: "Vừa, mặc vừa lắm ạ.

Con với......bạn cùng lớp, đều thích."
"Được, lần sau bà sẽ đan lót giày cho con." Bà Lộc nói: "Làm lớn hơn cỡ của con hai cỡ là có thể mặc được.

Con trai thì phải lớn hơn một chút."
"Dạ." Lộc Hành ngâm cõng cặp sách, đỡ bà Lộc, "Bà đừng tặng."
Cậu và Thẩm Thanh Vân gặp nhau ở nhà ga xe lửa.
Thẩm Thanh Vân không điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi của mình, ngủ thiếp đi suốt quãng đường, khi sắp đến nhà ga, anh ta nhận ra rằng Lộc Hành Ngâm quá im lặng.
Anh nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chọc vào Lộc Hành Ngâm: "Sao vậy?" "Có hơi nhớ nhà." Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói.
"Ừm, anh biết." Thẩm Thanh Vân nói: "Lần đầu tiên khi anh rời nhà để đến trường nội trú, buổi tối anh đã khóc dưới chăn.

Sau đó, mỗi lần từ nhà đi học về, anh đều phải khóc một lần.


Sau này thì sẽ quen "
"Thì sẽ quen." Giọng Lộc Hành Ngâm mềm mại mang theo giọng mũi, "Em biết."
*
Sáng sớm, Cố Phóng Vi mặc áo khoác khăn choàng, đứng ở cổng nhà ga, cố gắng xác định bảng điều khiển của hội trường thông tin tàu hỏa.
Chỉ có hai chuyến tàu trực tiếp đến thành phố Đông Đồng mỗi ngày nên rất dễ nhận ra.
Lần này về nhà họ Cố, vì không đánh xách Lộc Hành Ngâm về được, hắn bị Cố Thanh Phong mắng mỏ, áp đặt một đợt trừng phạt kinh tế mới —— phải trả sau, mà hắn không được phép trả nợ, mà thay vào đó, phải thanh toán hóa đơn với Lộc Hành Ngâm dưới hình thức gọi điện video.
"Anh nghĩ tôi ngốc à? Nói cái gì để mua một chiếc áo phông có chữ ký giới hạn toàn cầu cho Hành Ngâm, dụ chú trợ lý của anh chuyển thật nhiều tiền, chiếc áo phông giới hạn duy nhất nằm trong tay của cháu trai của bạn tôi!" Cố Thanh Phong hận không thể cầm gậy đánh chết hắn, "Đi xem em của anh đi! Đừng giở trò!"
Một lúc lâu sau, ông lão mới bình tĩnh lại: "Quên đi, lần này tha anh ——còn tìm tôi để ký, định quay lại học sao, tha cho anh một chuyến đó."
Cố Phóng Vi cảm thấy không vui nên hắn ký tên rồi quay lại.
Hắn ở nhà hai ngày làm Tiểu cương thi, luôn cảm thấy trống rỗng cô đơn trong căn nhà thuê của mình.
Hắn đột nhiên nhớ tới Lộc Hành Ngâm không có nói thời gian cụ thể trở về —— cậu thậm chí còn không nói cho hắn biết cậu về thành phố Đông Đồng.
Khó mà nói đuổi kịp trong lớp không, mấu chốt là nếu Lộc Hành Ngâm trở lại vào sáng sớm một mình, có thể có quá nhiều thứ, còn có thể hơi nguy hiểm.
Hắn đứng dậy gửi cho cậu một tin nhắn: "Khi nào em về?"
Thời gian, 3 giờ sáng.
Bây giờ đã là thứ hai.

Cố Phóng Vi đợi một lúc, nhưng Lộc Hành Ngâm không trả lời, có lẽ cậu đang ngủ.
Vẫn còn sớm, đồng hồ sinh học của Cố Phóng Vi lại quen với việc thức khuya, nghĩ đi nghĩ lại, hắn dứt khoát ra ngoài bắt một chiếc taxi, định đi đón em trai.
Sáng sớm, ga tàu lộng gió lạnh vô cùng.
Cố Phóng Vi đứng bên ngoài cửa thoát hiểm duy nhất, khi hắn cảm thấy mình sắp đóng băng, rốt cuộc cũng nhìn thấy cục bột trắng từ lối ra đi ra.
Hắn cũng không thể giải thích tại sao trực giác của mình lại chính xác như vậy —— chỉ một cái liếc mắt, hắn đã chọn ra Lộc Hành Ngâm từ giữa dòng ngừoi.
Lộc Hành Ngâm bước ra khỏi nhà ga hít một hơi thật sâu.
Thẩm Thanh Vân có thiết bị trong một gói hàng, nhưng nó bị kẹt cần yêu cầu anh ra ngoài đợi.
Xa xa, cậu nghe thấy có người gọi mình: "Máy Tính Nhỏ!"
Một giọng nói trầm ấm đầy từ tính.
Ngẩng đầu nhìn lên, thiếu niên tuấn mỹ sắc sảo đang đứng trong gió lạnh, ăn mặc thật đẹp, đứng đợi cậu.
Lộc Hành Ngâm ngẩn ra trong giây lát.
Vào giờ phút này, những cảm xúc phiền muộn, bất bình, nhớ nhung dồn dập kéo đến dường như hóa thành làn hơi trắng nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng bay đi.
Cho dù lý trí ngăn cản, hiện tại cậu cũng không muốn quan tâm.
Cậu bước nhanh tới, càng lúc càng nhanh, sau đó nhào vào trong vòng tay của Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi không ngờ cậu lại to gan cố chấp như vậy ——trong lúc nhất thời không phản ứng gì, chỉ vươn tay ôm lấy lưng cậu, cố gắng ổn định giọng nói: "A, cái này, em, em đói không..."
Lộc Hành Ngâm ôm cánh tay hắn, không nói gì.
Cố Phóng Vi lặng lẽ ôm lấy cậu —— hắn không thể giải thích tại sao, hắn cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Lộc Hành Ngâm lao vào vòng tay mình, đôi vai gầy và dáng người chật vật bước tới với hành lý.
Đau lòng, còn có tim đập..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi