CÁCH CƯNG CHIỀU BẠN GÁI CỦA NHỊ GIA


Phong Thần Vũ nghe xong thì khẽ nhíu mày, hắn không biết tại sao cô lại từ chối.

Rõ ràng cô nói yêu hắn chẳng lẽ những lời nói đó chỉ là lời khiến cho hắn vui sao?
Phong Thần Vũ nhìn cô đang không biết giải thích với mình sao , nước mắt rơi xuống trên gò má của người con gái ấy khiến cho Phong Thần Vũ lúng túng.

Nhìn nước mắt rơi lã chã làm Phong Thần Vũ đau lòng đưa tay ôm cô thật chặt : " anh xin lỗi! anh sẽ không ép buộc em! ngoan đừng khóc"
Thấy cô vẫn thút thít trong lòng , Phong Thần Vũ vỗ vỗ vào lưng cô giọng nói thay đổi : " bé yêu.

.

thương thương nín đi nào "
Vừa nghe xong giọng dỗ dành của hắn , Thiên An phì cười cả người cô run lên.


Phong Thần Vũ thấy vậy mỉm cười cúi xuống hôn lên mắt của Thiên An : " nín đi!! anh xin lỗi "
Phong Thần Vũ đưa lưỡi ra li3m hết nước mắt còn đọng lại ở khoé mắt của cô.

Thiên An cảm thấy nhột nên hơi lùi lại : " ư.

.

đừng "
Phong Thần Vũ mỉm cười sau đó bóp má Thiên An : " bé hết khóc chưa? qua đây hôn anh đi!! bé khóc làm anh đau ở đây này "
Anh cầm lấy tay cô đặt vào ngực của mình cho cô cảm nhận nhịp đập của anh.

Thiên An mỉm cười sau đó cô vươn người ôm lấy anh : " em.

.

sợ bản thân mình không xuất sắc rồi anh sẽ bỏ em đi "
Phong Thần Vũ nghe xong lí do của cô hơi nhăn mặt: " em chẳng phải rất xuất sắc rồi sao? "
Thiên An lắc đầu nhẹ nhàng nói : " em không muốn dựa dẫm vào anh nên Vũ à!! anh đợi em được không? đợi em thành công rồi em sẽ ở bên anh nhé? "
Phong Thần Vũ nhìn nét mặt của cô sau đó đưa tay ôm chặt cô vào lòng mình.

Hắn cũng có nỗi sợ riêng.


.

sợ cô rời khỏi vòng tay của hắn sẽ gặp nguy hiểm đến lúc đó ai sẽ là người thay thế được cô trong trái tim hắn , ai sẽ là người trả cô cho hắn chứ?
Sáng hôm sau, Thiên An với đôi mắt sưng tỉnh dậy mà đúng lúc này bà Phong đến nhà chơi và muốn đưa cô đi học.

Vừa nhìn thấy mắt Thiên An sưng lên bà đã ngầm đoán ra buổi tối hôm qua cô đã khóc
Vừa thấy bóng dáng của thằng con trai trời đánh , bà Phong đứng dậy cầm lấy chiếc roi da từ tay quản gia mà quất xuống.

Tiếng roi vang lên vun vút cùng với ánh mắt giết người của bà Phong , Phong Thần Vũ mỉm cười đi nhanh đến trốn sau lưng Thiên An
- " mới sáng sớm đã có chuyện gì không vui sao mẹ? "
- " quỳ xuống cho ta!!! " bà Phong mặt lạnh phóng ánh mắt giết người về phía Phong Thần Vũ.

Hắn ta nhất quyết trốn sau lưng cô tuy hơi hèn nhưng bị mẹ đánh vô duyên vô cớ thì càng không được
- " nhưng tại sao con phải làm như vậy đã!! "
Thiên An đứng ở giữa hai người này cười ngượng cô định liên tiếng giải thích thì bị bà Phong ngăn lại : " bé cưng!! con đừng bao che cho thằng này!! nó dám làm con khóc để mẹ xử lí nó "
Nghe bà Phong nói , Thiên An ngượng ngùng sau đó quyết định vẫn giải thích: " do.


.

tối qua con xem phim!! xúc động quá nên mới khóc thôi ạ!!"
bà Phong liếc Phong Thần Vũ sau đó bỏ roi da xuống đi tới ôm cô vào lòng : " ây da! sao phải ngại cứ tự nhiên gọi là mẹ cho quen đi bé cưng "
Phong Thần Vũ nhanh tay kéo cô lùi lại thoát khỏi tay của Bà Phong : " bé đi ăn sáng đi!! tí nữa mẹ đưa đến trường có được không? "
Thiên An gật gật đầu sau đó mẹ chồng nàng dâu cùng nhau đi vào phòng ăn , Phong Thần Vũ chỉnh lại cổ áo nói với Tử Hàn : " sắp xếp người dạy cho Thiên An chưa? "
- " xong rồi!! bên nhà Harold đã giải quyết xong " Tử Hàn đi theo Phong Thần Vũ về phía phòng ăn , anh ta còn nói thêm một câu : " cậu hai!! tôi đã tìm được một người mẫu nam rất thích hợp để dạy cho An tiểu thư "
Khi Phong Thần Vũ định đấm cho hắn một phát , Tử Hàn nhanh chân chuồn vào phòng ăn mặc kệ Phong Thần Vũ đang tức điên lên
Bà Phong thấy Tử Hàn thì mỉm cười: " Hàn Hàn!! lâu rồi không gặp "
- " cô!! lâu rồi không gặp" Tiểu Hàn cung kính cúi người sau đó kéo ghế ngồi cách Thiên An 2 ghế , Phong Thần Vũ bước vào trừng mắt nhìn Tử Hàn , hắn ta gửi ánh mắt yêu thương cháy bỏng để Tử Hàn với ngụ ý : Cậu đợi đấy


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi