CÁCH TÁN VỢ CỦA DIỆP THIẾU

(*) Phương tâm: tâm hồn thiếu nữ

Trên mặt Lưu Bối Mông không có chút nào là bối rối: "Tớ phụ bà nội làm việc thôi."

Một nữ sinh trong đó cầm cái túi xách LG in hiệu MK, mở túi lấy ra cây son môi Chanel, tới trước gương thoa lên môi, nói châm chọc: "Cậu có làm việc quần quật cả tháng cũng không mua được đồ giá trị như túi xách này của tôi đâu."

Lưu Bối Mông cười cười: "Túi đựng quần áo của tôi cũng rất lớn, vừa vặn có thể tiết kiệm tiền."

"Con gái sao có thể không có túi xách được, đúng là quỷ nghèo." Nữ sinh kia ra vẻ khinh miệt.

Dương Từ ngồi trên xe lăn cũng cười: "Bạn học à, nhắc em lần sau mua túi xách đừng mua hàng lung tung, biết chưa? Túi xách của em vừa nhìn đã biết là hàng giả."

Nữ sinh kia tức giận: "Túi này mẹ tôi mua từ Mỹ mang về, giá hơn một ngàn đấy."

"Cô bé ơi, túi xách từ xưởng thuộc da bán ngoài cửa hàng hay quầy vỉa hề ở Ôn châu vùng giang nam còn có giá hơn cái này đấy." Dương Từ không chỉ độc miệng, mà ánh mắt cũng hết sức sắc bén, lại nói, Dương Tư Tư thích nhất mấy cái phân biệt phẩm chất nhãn hiệu này, ảnh hưởng lâu ngày khiến cô cũng dễ dàng phân biệt thật giả.

Mấy cô bé đi cùng nữ sinh kia không nhịn được mắng mỏ: "Đồ tàn phế nhà chị, không phải thân thích của Lưu Bối Mông đấy chứ? Quả nhiên, người nhà cô ta toàn là thứ dưa vẹo táo nứt, Mộng Anh của tụi này, ba mẹ đều là ông chủ lớn, sao có thể mua túi xách giả."

"Cô mắng ai là dưa vẹo táo nứt?" Dương Từ chỉnh xe lăn cao lên, giơ tay cho cô nữ sinh mới chửi mình một bạt tai.

Tuổi còn nhỏ, người lớn trong nhà không biết dạy dỗ sao?

"Chị dám đánh tôi." Cô nữ sinh điên lên đẩy Dương Từ vào phía trong.

Kim Mộng Anh vẫn đang mặt mũi khó coi vì bị nói túi xách là giả, con mụ kia vừa nhìn đã biết là đồng bọn của Lưu Bối Mông, cô ta ghét Lưu Bối Mông nên cũng trút sang cả Dương Từ.

Tiếng huyên náo ở trong này làm Diệp Bộ Hàng mới quay lại chú ý, vừa nghe tiếng hét chói tai của Dương Từ liền vội bước vào, không để ý bên trong là nhà vệ sinh nữ.

Thấy một đám nữ sinh vây quanh Dương Từ và một nữ sinh khác, động tác ra tay thế nào trông không rõ, nhưng bím tóc đuôi ngựa buộc cao của Dương Từ đã bị cả đám kéo rối như ổ gà.

"Dừng tay!" Diệp Bộ Hàng trầm giọng quát, hàm chứa vẻ uy nghiêm không thể coi thường, những năm này ở trong tù đã gặp nhiều nhân vật có mặt mũi khắp Trung Quốc, lại vốn là cậu ấm con cưng của trời, uy nghiêm này có thể nói là phát ra từ trong xương.

Kim Mộng Anh nghe tiếng Diệp Bộ Hàng, vốn muốn mắng lại, nhưng vừa thấy là một soái ca đẹp trai như vậy, lập tức chuyển sang ôn nhu: "Là chị gái này không nói hai lời đã đánh bạn em, anh trai có biết chị ấy sao?"

Thay đổi thật là nhanh.

Diệp Bộ Hàng đảo qua một cái liếc mắt: "Tôi không đứa em gái nào như cô."

Diệp Bộ Hàng đi tới cạnh Dương Từ, cẩn thận kiểm tra, thấy trên mặt cô không vết thương, mới dùng khăn giấy tỉ mỉ lau chùi vết thương trên tay, ôn nhu nói: "Cô không thể yên tĩnh một lúc được sao? Cứ phải đối đầu với cả thế giới mới chịu thôi? Cũng đâu phải ma quỷ trốn dưới mặt đất."

Dương Từ tránh tay đi: "Tính tôi vậy đấy, cậu không ưa thì cứ đi đi."

Diệp Bộ Hàng kéo tay cô lại: "Cô nhìn tay cô đi, không đau sao?"

So với tai nạn xe bảy năm trước thì có là gì, chút đau này, vẫn nhìn được." Dương Từ ra vẻ nhẹ nhàng, mây thưa gió thoảng.

Diệp Bộ Hàng nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Thân thể này là của chính cô."

Kim Mộng Anh trông hai người nói chuyện như xung quanh không người, tức giận giậm chân: "Là bạn gái anh à? Chị ta nhất định phải xin lỗi bạn tôi, một bạt tai kia không thể đánh không được."

"Miệng nó bẩn, chị đây lau giúp nó, động tác hơi nặng thôi, dựa vào đâu phải xin lỗi." Dương Từ mạnh miệng.

Kim Mộng Anh tức lắm rồi: "Chị, sao chị có thể nói vậy?"

"Chị đây là vậy đấy, ít ra cũng không phải người mang túi xách giả mà cứ coi là hàng thật."

Lưu Bối Mông thấy thời gian đã không còn sớm, chuyện này lại là do mình mà ra, rối rít cúi người với cô: "Chị à, Kim Mộng Anh, lần này do do em, em xin lỗi mọi người, em còn mấy phòng vệ sinh chưa dọn, mọi người đừng cãi nhau nữa được không, cần bồi thường gì em sẽ chịu hết."

Kim Mộng Anh hất cằm: "Cộng hết toàn bộ trên người người cô cũng không bằng tóc mái của tôi, lấy gì để bồi thường?"

Dương Từ hỏi: "Em bồi thường bọn nó làm khỉ gì?"

Diệp Bộ Hàng nhìn Lưu Bối Mông, có hảo cảm với cô nữ sinh này, là đứa ôn nhu lễ độ, so sánh với Dương Từ thì đúng là nổi bật trong đám con gái.

"Dương Từ, cô xin lỗi bọn nó đi! Đừng để cô bé này khó xử." Diệp Bộ Hàng khuyên lơn.

Dương Từ mới nhìn gương mặt có vẻ sốt ruột của Lưu Bối Mông, rất không tình nguyện nói một câu: "Xin lỗi."

Từ khi Diệp Bộ Hàng bước vào, Lưu Bối Mông đã bị cậu ta mê hoặc, giờ nghe cậu nói chuyện giúp mình, trái tim thiếu nữ mới lớn bị hooc-môn quấy phá, tâm hồn thiếu nữ thầm trao người ta mất rồi.

"Cám ơn anh chị." Lưu Bối Mông lại cúi người, ánh mắt nhìn Diệp Bộ Hàng chứa chan tình cảm.

Diệp Bộ Hàng chỉ quan tâm vết thương trên tay Dương Từ, không chút để ý tới ánh mắt thiết tha này, nhưng Dương Từ lại chân thực cảm nhận được, thời thanh xuân thầm trao trái tim cho một người, ai cũng từng trải qua.

"Không cần cám ơn, Tề Hải là nghệ sĩ dưới tay chị, nếu em cũng muốn làm minh tinh, kiếm nhiều tiền thì cứ tới giải trí Cát Tư tìm Dương Từ, sau này không chừng sẽ cùng Tề Hải thành kim đồng ngọc nữ trong giới giải trí đấy." Dương Từ rất giỏi bắt nhược điểm người khác.

Lưu Bối Mông nghe mấy chữ kim đồng ngọc nữ, mặt dần đỏ lên, xấu hổ rời đi.

Kim Mộng Anh thấy Lưu Bối Mông không còn, cũng thấy mất hứng, xách túi đi luôn.

Dương Từ không quên bỏ thêm một câu, "về nhà nhớ đổi túi xách, hàng giả chất lượng kém thế này đừng dùng nữa, kẻo bị người ta cho là buôn hàng giả bắt bỏ tù đấy, cuối năm rồi, xui lắm."

Kim Mộng Anh tức giận quay đầu, vừa muốn bước lên đánh lại, nhưng rồi nghĩ không thể nổi giận trước mặt soái ca, chỉ có thể uất ức rời đi.

Nhìn vẻ nhăn nhó trên khuôn mặt Lưu Mộng Anh lúc rời đi, Dương Từ không nhịn được cười to: "Ha ha."

"Rất buồn cười?"

"Đương nhiên, cậu nhìn con bé kìa."

"Lợi dụng tôi để lôi kéo nghệ sĩ, vui lắm à?" Diệp Bộ Hàng hỏi khi dùng băng gạc trong hộp y tế dự phòng ở nhà vệ sinh trong cửa hàng băng bó cho cô.

Vẻ mặt không hề ngại phiền.

Dương Từ nói: "Kì thực cô bé đó thành thật không tệ, hiểu chuyện hiếu thuận giọng hát dễ nghe, người đẹp tâm thiện, cũng coi là xứng với cậu."

Diệp Bộ Hàng nhìn cô đăm đăm: "Vợ tôi, đến tôi cũng không tự làm chủ được, nên tốt nhất cô đừng lừa gạt những thiếu nữ ngây thơ như vậy nữa."

"Vậy thật đáng thương, nhưng không phải cậu ngồi tù sao? Có người chịu gả đã là không tệ ấy chứ."

"Là thật, ba mẹ tôi đều rất cường thế, vợ tôi nhất định phải do họ chọn mới được." Đây là chuyện Diệp Bộ Hàng đã biết từ khi còn nhỏ, không chỉ cậu, mà tất cả con cháu Diệp đều như vậy, lấy vợ phải được người lớn đồng ý mới có thể lấy."

Dương Từ cười: "Chẳng qua, nếu có đứa con trai như cậu thì tôi cũng nhất định phải chọn con dâu thật kĩ."

"Vậy mà còn lợi dụng tôi?"

"À..." Dương Từ nghẹn rồi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi