CÁCH TÁN VỢ CỦA DIỆP THIẾU

Dương Từ không cẩn thận làm rơi đồng xu trong tay, cô vốn là người yêu tài, liền cúi người xuống nhặt, không nghĩ lại chạm vào tay người đối diện.

Ngước mắt nhìn người phía trước, đây là lần đầu tiên cô trông thấy người đẹp trai như vậy, tóc mái nhẹ nhàng khoan khoái, gương mặt hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc thiên thần, đôi mắt hoa đào đen tinh khiết như đầm nước sâu, mũi cao, môi không son cũng có màu phấn hồng làm kẻ nhìn thấy chỉ muốn cắn một cái.

Da cậu ta non mịn như có thể nhỏ ra nước, trắng nõn mà lại không có vẻ yếu ớt, ngược lại khí khái mười phần.

"Là cô?" Diệp Bộ Hàng nhìn một cái đã nhận ra đây chính là người đi đường bị mình đụng năm xưa, nhìn cô ngồi trên xe lăn cậu ta cũng vô cùng áy náy, năm đó nếu cậu ta không đạp thắng, thì không chừng cũng không làm chân cô ấy mất năng lực.

Dương Từ thì chỉ nghĩ cậu ta từng xem qua tin tức về mình, tự giễu nói: "Hôm nay tôi thật coi như thanh danh vang xa, đến cả ăn mày cũng biết."

Diệp Bộ Hàng hơi cau mày, cô gái này trông có vẻ rất chán nản, nơi vạt áo còn dính ít nước, mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp cũng nhỏ giọt tách tách, giữ thời tiết lạnh như mùa đông này, phải chăng đã xảy ra chuyện gì?

Cậu cởi xuống áo khoác của mình đưa cho Dương Từ: "Không ngại thì mặc vào đi, đừng để bị lạnh đến cảm."

Đôi môi hồng khép lại, thanh âm trong trẻo mê người, một ý tưởng lớn mật sinh ra trong đầu Dương Từ, dung mạo người này không hề kém đám minh tinh kia, nếu cậu ta có thể tiến vào giới giải trí, lại chỉnh trang kĩ lưỡng một phen, thì nhất định có thể trở thành mỹ nam tử làm mê mẩn hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ.

"Trông cậu còn trẻ, lại tay chân bình thường, tại sao lại làm ăn mày?" Dương Từ khoác áo khoác của Diệp Bộ Hàng, hỏi.

"Tôi gây ra tai nạn xe phải ngồi tù mấy năm, không công ty nào muốn nhận." Lời này cũng là lời thật.

Dương Từ đưa tay mình ra, "vậy đi với tôi, nhà tôi thiếu một giúp việc kiêm bảo mẫu, tôi có thể cho cậu thù lao tốt."

Giọng điệu không mảy may cho Diệp Bộ Hàng đường nào cự tuyệt.

Ngược lại, Diệp Bộ Hàng thoải mái nắm tay cô, dù sao mấy ngày nay cũng không thể về nhà, chẳng bằng tới chiếu cố cô gái này một chút, coi như chuộc tội.

Giữa mùa đông lạnh, người đi đường đều bước chân vội vã, chỉ có Diệp Bộ Hàng là đẩy Dương Từ đi chậm rãi, dưới ánh đèn trông đúng là một cảnh đẹp.

"Từ giờ, kêu cậu là Tề Hải được không?" Dương Từ quay đầu hỏi.

Diệp Bộ Hàng khẽ đọc cái tên này, Tề Hải, đơn giản thoải mái, đúng phong cách của mình, nên gật đầu: ""Được.""

"Tề Hải, lầu hai mươi bảy khu C tiểu khu phía trước chính là nhà tôi." Dương Từ chỉ một tiểu khu cũ nát.

Trong lòng Diệp Bộ Hàng nghi hoặc, sớm nghe nói cô gái cậu đụng phải bảy năm trước là thiên kim mất tích của Tô gia, sao lại ở nơi như thế này?

Vào cửa, mới biết bên trong có chỗ bất đồng, phong cách khiêm tốn, giản lược, đúng ngay khẩu vị cậu ta, về sau ở chỗ này quả tốt hơn dưới gầm cầu rất nhiều.

Dương Từ mở cái ti vi tinh thể lỏng, còn mình thì đẩy xe lăn đi về phía phòng tắm, "cậu xem ti vi đi, tôi đi tắm trước."

Diệp Bộ Hàng nhìn tin giải trí trong ti vi, chiếu cảnh Dương Từ bị đẩy vào trong nước, chịu mọi người cười nhạo, chân cô ở dưới nước không thể nhúc nhích, đến khi mọi người tản đi hết vẫn không lên được.

Cậu nhìn thời gian, vậy là hôm nay Dương Từ đã bị ngâm nước gần sáu tiếng đồng hồ? Da cô ấy chắc đã nhăn nheo hết? Trời lạnh thế này, Diệp Bộ Hàng càng nghĩ càng thấy mình có lỗi với Dương Từ, nếu hai chân cô ấy có thể đi lại, thì chắc chắn không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh hôm nay.

Cậu lại nhìn ti vi, nghe tin tức về buổi họp báo lại càng thêm tức giận, không trách mới nãy trông cô ấy chán nản như vậy, là vì xảy ra chuyện lớn thế này.

Dương Từ mặc vào bộ đồ ngủ màu hồng, cầm khăn lông khô, một tay lau tóc, một tay đẩy xe lăn đi ra, thấy Tề Hải đang xem tin tức hồi sáng, liền nói: "Có phải cậu cũng cảm thấy tôi làm không đúng?"

Diệp Bộ Hàng bước tới lau tóc cho cô, trong lòng thầm nói xin lỗi, bảy năm trước cậu thiếu cô ấy một lời xin lỗi, bảy năm sau nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô bị kẻ khác làm nhục.

"Ừ, là quá sai, tại sao phải vì Côn Tẫn mà từ bỏ Tô gia? Tô gia là nhà giàu có nổi danh nhất thành phố Tam Tinh." Diệp Bộ Hàng ngửi mùi tóc cô, là mùi thơm bạc hà cậu thích nhất.

Dương Từ nói: "Từ khi tôi còn nhỏ từng bị tới bốn gia đình nhận nuôi, với tình thân vẫn luôn không hiểu rõ, nên giữ bạn tốt và gia đình tôi sẽ chọn tình bạn."

Diệp Bộ Hàng hỏi: "Máy sấy ở đâu?"

Dương Từ lắc đầu: "Không có máy sấy, lau khô là được, ừm, chỗ này của tôi không có quần áo cho cậu thay, cũng không có tiền mặt, cậu mang di động chứ? Tôi chuyển tiền cho cậu ra cửa hàng tổng hợp đối diện mua đồ."

Diệp Bộ Hàng lắc đầu, thật không có điện thoại, lúc ra khỏi ngục đã nộp lên cho ông cố mất rồi.

Dương Từ đưa điện thoại của mình cho cậu ta: "Mật mã là 091218, cậu có thể dùng wechat để trả tiền, mật mã cũng giống vậy."

Diệp Bộ Hàng nhận điện thoại, hơi khựng lại, mật mã này không phải ngày cậu đụng vào cô ấy bảy năm trước sao? "Cô tin tưởng tôi như vậy? Không sợ tôi dùng hết tiền rồi cầm luôn điện thoại của cô chạy trốn?"

"Tôi tin cậu không phải người nông cạn như vậy."

--- -------

Dương Từ nằm đợi trên sofa phòng khách, chờ Tề Hải trở lại, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu ta sẽ không thật dùng hết tiền rồi bỏ trốn chứ?

Thầm trách mình sao lại dễ dàng tin tưởng kẻ khác như vậy.

Ngay lúc cô đang thất vọng, cửa mở ra.

Diệp Bộ Hàng đã đổi sang cái áo len đen cao cổ, bên dưới phối với quần tây ôm sát thoải mái, khoác áo bành tô dài bằng nhung màu da dê, nói: "Tôi tắm ở đây không tiện, nên đã ra tắm ở phòng tắm công cộng bên ngoại,  hôm nay nhiều người, nên hơi trễ."

Dương Từ: "Tắm ở đây không tiện?"

"Nam nữ hữu biệt." Diệp Bộ Hàng kinh ngạc với sự to gan của Dương Từ, sao cô ấy có thể yên tâm để một người đàn ông xa lạ vào phòng tắm của mình được.

"Thật kiểu cách, vậy, cậu biết nấu cơm không?" Dương Từ trợn tròn mắt. Đã một ngày không ăn gì, hôm nay ra ngoài thật không phải lựa chọn thông minh, rất sợ bị người hâm mộ của Dương Tư Tư nhận ra sẽ hạ độc.

Diệp Bộ Hàng lấy từ trong túi của khoai lang nước: "Đúng rồi, thiếu nữa thì quên, đây là mua cho cô, chắc cả ngày nay cô chưa ăn gì?"

Dương Từ cầm khoai lang nóng hổi, trong lòng cũng ấm lên, nhớ khi còn bé, mẹ nuôi cô là một nghệ sĩ múa, trong giờ học vũ đạo cô muốn ăn khoai lang nướng nhưng bị mẹ từ chối, lý do là đồ ăn ven đường không sạch, có thể gây ung thư, nhưng dù mẹ ăn uống lành mạnh vậy thì đến cuối cùng cũng không chống được bệnh ung thư hành hạ mà qua đời.

Còn những gia đình nhận nuôi sau khi mẹ qua đời, Dương Từ đều không muốn nhắc lại.

"Ấy, sao cô lại khóc? Buổi sáng chuyện lớn như vậy cô cũng chưa khóc, lại khóc vì một củ khoai lang?" Diệp Bộ Hàng khẩn trương, vì Dương Từ này nhìn qua đã biết không phải người dễ rơi lệ.

Dương Từ sờ lên khóe mắt, vẻ mặt không dám tin: "Tôi khóc? Sao có thể? Trướcvgiờ tôi chưa từng khóc lần nào?"

Diệp Bộ Hàng lướt ngón tay dài lau má cho cô, an ủi: "Nín đi."

Dương Từ ôm người trước mặt, càng muốn khóc hơn, cô nức nở to hơn: "Tôi cứ khóc đấy, Côn Tẫn, Dương Tư, tôi đối với các người tốt như vậy, vì các người mà ta nhuốm máu, vì các người từ bỏ cuộc sống giàu có sung sướng ở Tô gia, sao lại phản bội tôi?"

Với diễn tiến bất ngờ này, phản ứng của Diệp Bộ Hàng là ngẩn ra, sau đó chỉ có thể nửa ngồi ôm cô, bàn tay nhẹ vỗ nhẹ sau lưng cô: "Hai người đó không đáng giá để cô thương tâm rơi lệ đâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi