CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Tần Hòe Viễn nghe mấy lời của Hoàng thượng thì một chút nhiệt huyết còn sót lại trong lòng, trong chớp mắt cũng trở nên nguội lạnh.



Đây là bậc Đế vương mà ông cống hiến sức lực suốt đời đấy!



Vô năng, ngu ngốc, nhu nhược, ích kỷ, hoàn toàn không coi thần tử của mình là con người. Tần Hòe Viễn cũng thực sự không may mới phụ tá một vị Hoàng đế như vậy, phí đi thời gian nửa đời người của bản thân mình.



Trong lúc nhất thời, Tần Hòe Viễn cảm thấy đau buồn, mặc dù nước mắt nam nhi không dễ tuôn rơi, nhưng vành mắt ông thoáng cái đã nóng lên, chật vật cúi đầu.



Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Hòe Viễn, Hoàng đế cảm thấy có phần không đành lòng và hổ thẹn.



Nhưng Hoàng đế nghĩ lại, nếu Tần Hòe Viễn không làm theo lời mình, chọc giận Đại Chu, khiến Đại Chu đẩy mạnh thế tiến công, thế thì kế hoạch của ông ta phải làm sao đây?



Nghĩ vậy, Hoàng đế lấy lại quyết tâm, vứt bỏ sự hổ thẹn, trầm giọng nói: “Thế nào, Tần Mông, ngươi còn muốn kháng chỉ phải không?”



Tần Hòe Viễn lấy lại bình tĩnh nói: “Thần không dám, Hoàng thượng phân phó thế nào, thần đương nhiên nghe theo.”



“Như vậy mới đúng.” Vẻ mặt Hoàng đế dịu lại một chút, nói: “Nếu như vậy, ngươi liền trở về đi, ngày mai đưa tang phải không?”



“Vâng.” Tần Hòe Viễn cúi đầu.



“Ừm. Ngươi cũng cố nén bi thương, điều dưỡng thân thể chu đáo, tương lai trẫm còn trông cậy ngươi tận trung vì nước đó.” Hoàng đế cười sang sảng, vỗ vỗ vai Tần Hòe Viễn.



Tần Hòe Viễn thụ sủng nhược kinh luôn miệng tạ ơn.



Hoàng đế tỏ ra rất hài lòng đối với Tần Hòe Viễn, lại an ủi ông vài câu mới bảo ông lui ra.



Khi Tần Hòe Viễn về đến nhà, Tần Nghi Ninh cùng Nhị lão gia, Tần Vũ và Tần Hàn đã chờ sẵn ở thư phòng từ lâu.



Nhìn thấy vẻ mặt của ông khi vào cửa, Tần Nghi Ninh liền hỏi: “Thái độ của Hoàng thượng đúng như chúng ta dự liệu phải không phụ thân?”



Tần Hòe Viễn gật đầu.



Tần Nghi Ninh dựa vào tay vịn ghế bành nhắm mắt lại, một lát không nói lời nào.



Tam lão gia cười nhạt: “Quả là như vậy, vậy thì việc chúng ta muốn làm cũng không cần phải bận tâm.”



Tam lão gia không làm quan, tình cảm đối với Hoàng đế đương nhiên khác biệt với hai người anh của mình.



Lúc này chỉ có Nhị lão gia có thể cảm nhận sâu sắc tâm trạng của Tần Hòe Viễn.



Nhị lão gia vỗ vỗ cánh tay Tần Hòe Viễn, nói: “Cũng may mà biện pháp do Nghi tỷ nhi nghĩ ra, còn có hậu chiêu. Lăng trì có thành công hay không cũng không có gì đáng ngại, dù sao thì tin này đã truyền đi khắp nơi rồi.”



Tần Hòe Viễn cười khổ xoa mặt: “Ta biết, chỉ là trong lòng ta… Có lẽ, ta cũng hoàn toàn không phải là trung thần gì cả.”



“Phụ thân cần gì phải tự ép buộc mình làm thánh nhân?” Tần Nghi Ninh khuyên: “Chúng ta chỉ là con người, chỉ cần làm những gì con người có thể làm mà thôi.



“Đúng vậy đại ca.” Tam lão gia cũng khuyên: “Đại ca không thẹn với lương tâm là đủ rồi.”



Tần Hòe Viễn gật đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Nhìn con gái với khuôn mặt trắng bệch vẫn đang cố gắng chống đỡ, ông liền cảm thấy lòng mình càng lúc càng kiên định.



Nghi tỷ nhi nói không sai, mình cần gì phải làm một thánh nhân? Có thể làm tốt những gì con người có thể làm, cũng đã đủ rồi.



***



Chuyện Tần gia đưa tang làm cả kinh thành xôn xao.



Cuộc diệt môn thảm liệt như vậy, đoàn người đưa linh cữu đi đông đảo, cuồn cuộn như vậy, có muốn không xôn xao cũng không được.



Lão Thái Quân tuổi tác đã cao, lại thêm mấy người Tần Hòe Viễn còn có việc quan trọng phải làm, do đó để tất cả nữ quyến và con nhỏ ở trong nhà, không cho đi theo.



Tần Hòe Viễn, Nhị lão gia, Đại gia Tần Vũ, Nhị gia Tần Hàn, Ngũ gia Tần Hiến và Tần Nghi Ninh, dẫn đầu đoàn người đưa tang với ba mươi mấy chiếc quan tài, trùng trùng điệp điệp đi tới núi Thúy Vân ở ngoại ô kinh thành.



Vốn phần mộ tổ tiên Tần gia cũng không ở chỗ này, nhưng hôm nay đại quân vây thành, bọn họ không thể rời khỏi kinh đô, chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến, chọn một mỏm núi ở ngoại thành để an táng các chủ tử và hạ nhân gặp nạn lần này, sau này có cơ hội sẽ cải táng.



Dọc đường, xe ngựa đi tròng trành, Tần Nghi Ninh ngồi tựa trong xe, đầu óc cháng váng, may mà Ký Vân còn mang theo một ít mứt hải đường chua chua ngọt ngọt, Tần Nghi Ninh ăn vào một miếng mới đè nén được cảm giác buồn nôn.



Lo sợ Tần Nghi Ninh gặp chuyện không may, Tần Hòe Viễn ngồi cùng xe ngựa với nàng, thấy vậy liền thở dài nói: “Lần này thân thể của con quá suy yếu, còn trẻ tuổi mà đã như vậy, biết đâu sẽ là mầm mống bệnh tật sau này khi lớn tuổi? Đợi chuyện này kết thúc, con nhất định phải nghe lời Đường cô nương, nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều hơn mới được.”



Tần Nghi Ninh hơi mỉm cười, miệng ngậm một trái mứt hải đường, má phồng lên, trông rất khả ái.



“Phụ thân yên tâm đi, mạng của con là do người khác đổi lấy, nếu không biết quý trọng, là làm người đã mất thất vọng rồi.”



“Ài!” Tần Hòe Viễn thở dài, vuốt tóc Tần Nghi Ninh.



Ông biết, chuyện này gây ra đả kích rất lớn đối với Tần Nghi Ninh, thiếu nữ mới lớn tận mắt chứng kiến thảm trạng như vậy, có mấy người có thể thờ ơ? Không nới đến người khác, chỉ nhìn Bát tiểu thư và Tần Tuệ Ninh may mắn còn sống sót, hoặc người đã lấy chồng, không trải qua chuyện này như Tam tiểu thư, chỉ nghe nói thôi đã sợ hãi đến mức cả người run rẩy. Tần Nghi Ninh vẫn có thể ổn định tinh thần nghĩ ra đối sách báo thù, như thế thực sự khiến người khác bội phục.



“Hầu gia.”



Bên ngoài xe ngựa, Khải Thái cưỡi ngựa sát vào, thấp giọng nói: “Vừa có người tới đưa tin, Hoàng thượng phong Ninh Vương là Đại nguyên soái, thống lĩnh ba mươi lăm vạn binh mã, nắm giữ ấn soái và hổ phù, có quyền tùy cơ ứng biến, điều động quân đội không cần kinh qua Hoàng đế, toàn quyền giao cho Ninh Vương xử lý.”



“Ta biết rồi.” Vẻ mặt Tần Hòe Viễn rất thong dong.



Nhưng Tần Nghi Ninh vô cùng kinh ngạc.



Hoàng đế chịu giao cho Ninh Vương quyền lực lớn như vậy ư? Tuy nhiên, ngẫm kỹ lại, Ninh Vương là nguyên soái thì phần thắng của bọn nàng có thể lớn hơn một chút. Ít ra thì Ninh Vương là một người biết cầm binh đánh trận.



Chỉ là vì sao Hoàng đế đồng ý cho Ninh Vương lĩnh binh thì nàng đoán không ra.



Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới việc ngày hôm đó Ninh Vương chủ động tơi giao hảo với Tào gia?



Nếu là như vậy thì cũng không có gì phải so đo tính toán, ít ra binh quyền ở trong tay Ninh Vương, không gian hoạt động sẽ lớn hơn một chút, tốt hơn rất nhiều so với để Tào Quốc trượng làm nguyên soái.



Dọc đường không nói chuyện, rất nhanh sau đó mọi người đã đến núi Thúy Vân.

Nguồn : Vietwriter.vn

Đoàn người từ từ dừng lại, đường phía trước không thích hợp cho xe ngựa đi, các hán tử vạm vỡ khiêng ba mươi mấy cỗ quan tài lên núi. Mà thị vệ đã được bố trí trước đó thì kéo ba tên thích khách bị trói lên núi.



Trong rừng núi, một gã mặc đồ đen che mặt đã tận mắt nhìn thấy đoàn người lên núi, lại phát hiện chiếc kiệu của Tần Nghi Ninh trong đám người, cũng không dám đánh rắn động cỏ, yên lặng tìm đến chỗ đồng bọn.



“Lão Đại, ta thấy rồi, đám người kia đã đến, con đàn bà kia cũng ở đó!”



Người đàn ông được gọi là “lão Đại” đang uống nước ăn lương khô, nghe vậy hừ một tiếng: “Ta biết rồi, cứ để cho bọn chúng đắc ý đi, ta cũng chờ tin tức bên phía lão Ngũ.”



“Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo, hôm đó lẽ ra chúng ta nên xông lên, vậy mà bị một đám ô hợp xua ra khỏi phủ An Bình Hầu, ngẫm lại vẫn cảm thấy uất ức.”



Người chung quanh nghe vậy đều tỏ ra rất căm phẫn. Hôm đó bọn họ bị tiếng hô đánh, hô giết sợ đến mức xô lên nhau mà chạy, sau đó mới phát hiện, đám người kia hoàn toàn không có bao nhiêu người có võ nghệ cao cường, nếu bọn họ muốn giết người của Tần gia trước mặt đám người kia cũng không có gì khó khăn.



Nhưng bọn họ đã đánh mất cơ hội tốt nhất!



Lần này có chừng trăm người đi thực hiện nhiệm vụ, chia làm hai nhóm hành động, nhóm vây công Hoàng cung đã bị bắt, nhóm của bọn họ cũng chỉ còn lại có ba mươi người.



Nếu làm không xong việc này, bọn họ không có cách nào báo cáo kết quả công tác.



“Ba tên ngu ngốc kia cũng thật là, bọn hắn võ nghệ cao cường, vậy mà có cơ hội tốt như vậy cũng không diệt được Tần Tứ.”



“Đúng vậy, không ngờ bọn họ lại bị bắt sống, hôm nay còn bị trói một cách thảm hại, bị mang lên núi lăng trì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi