CẨM ĐƯỜNG QUY YẾN

Chương 465CHẤT VẤN

Mưa to như trút, cánh rừng trên núi chìm trong màn đêm đen thẳm. Con đường đất dưới sườn núi đã bị động đất khuấy đảo thành một vũng bùn lầy, mây đen sừng sững đè trên chóp đỉnh tựa hồ áp nghẹn lòng người, khiến cõi lòng vốn đang vô cùng sốt ruột càng thêm hoảng hốt.



Bàng Kiêu cưỡi ngựa chiến, dẫn theo Hổ Tử, bốn Tinh Hổ vệ và hai mươi quân lính Long Tương phi như bay chạy thẳng tới địa điểm xảy ra vụ việc.



Hổ Tử lo lắng nói: “Vương gia, người đi chậm thôi, Vương phi không có việc gì.”



Quai hàm Bàng Kiêu bạnh ra, môi mím chặt thành đường thẳng, khớp xương trên nắm đấm siết chặt trông thấy rõ ràng.



“Tình báo nói có chính xác không? Thật sự là Vương phi bị người ta uy hiếp phải vào hang, đúng lúc gặp động đất?”



Hổ Tử nuốt nước bọt, cắn răng nói: “Là nghe nói như vậy.”



Bàng Kiêu siết chặt nắm tay, thật hận không thể giết chết chính mình.



Ban đầu hắn không nên khiến Tần Nghi Ninh mạo hiểm lộ diện. Kho báu gì chứ? Làm sao có thể quan trọng bằng tính mạng nàng? Đừng nói là số bạc ấy, cho dù dùng cả giang sơn để trao đổi lấy nàng, hắn cũng quyết không đồng ý!



Nếu chỉ bởi vì những vật ngoài thân này mà khiến Tần Nghi Ninh bỏ mạng, Bàng Kiêu thật sự hận mình sao không chết quách đi.



Cả nhóm người giục ngựa phi như bay, chẳng mấy chốc đã đến địa điểm trong tin báo.



Con đường bị mưa to xối ướt lênh láng nước bùn, đã không thể dò xét những dấu chân khi trước. Mà trên khoảng đất ngoài động lúc này, lại có một nhóm Long Tương quân mặc chiến bào màu trắng bạc đang dùng xẻng sắt đào bới.



Dưới một cây ô bằng vải vàng thật rộng, Lý Khải Thiên mặc thường phục màu xanh thẫm đang chắp tay đứng, Đại thám giám Lệ Quan Văn thì cầm cây dù chống thấm đứng nơi đầu gió ngăn mưa cho Lý Khải Thiên.



Tiếng vó ngựa của nhóm Bàng Kiêu dẫn tới sự chú ý của Lý Khải Thiên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn tới. Thấy người tới là Bàng Kiêu, chân mày Lý Khải Thiên bất giác chau lại, đợi khi mắt đối mắt với Bàng Kiêu, con ngươi trong mắt y co rụt, khó tránh sinh ra mấy phần thấp thỏm và sợ hãi.



Hắn là Đế vương, cớ gì phải sợ?



Lý Khải Thiên lại dựng thẳng sống lưng.



Lúc này đội ngũ của Bàng Kiêu đã tiến đến gần.



Ô Vân được ghìm cương dừng lại, phát ra một tiếng hí. Bàng Kiêu tung mình nhảy xuống ngựa, góc áo bào bị mưa to xối ướt nhỏ lỏng tỏng nước.



“Thánh thượng.”



Bất chấp bùn lầy, Bàng Kiêu dẫn mọi người quỳ xuống hành lễ.



Lý Khải Thiên đỡ Bàng Kiêu dậy bằng hai tay, trầm giọng nói: “Trẫm vừa chạy tới đã nhận được tin báo, nói Tần thị dẫn người tới kinh thành, trên đường phát hiện một cái hang, khi chui vào kiểm tra thì đúng lúc gặp phải động đất.”



Lời nói này…



Chẳng lẽ Vương phi là chuột hay sao? Còn thấy hang nên chui vào kiểm tra? Thánh thượng không cần mặt mũi nữa rồi ư?



Mặt mũi Bàng Kiêu không đổi sắc, nhưng Hổ Tử và đám Tinh Hổ vệ sau lưng thì chỉ thiếu điều muốn vung đấm đánh người.



Bàng Kiêu trầm giọng nói: “Sau khi động đất xảy ra, vật tư chậm chạp không tới, rất nhiều người dân lâm vào tuyệt cảnh mà đi làm sơn phỉ cướp đường. Trên đường hồi kinh, Tần thị chỉ mang theo bốn hộ vệ và hai tỳ nữ, nếu như gặp phải những kẻ này rồi bị bắt đi, hậu quả không thể tưởng nổi.”



Áp lực xung quanh Bàng Kiêu như hóa thành vật chất, biến thành một bàn tay bóp nghẹt cổ họng người ta.



Lý Khải Thiên là Đế vương, vốn không nên sợ hãi. Nhưng trong ánh mắt nghiêm khắc như thế của Bàng Kiêu, lưng y không khỏi càng thêm dựng thẳng.



Y thấy hơi chột dạ, nhưng trong lòng lại có một giọng nói đang không ngừng kêu gào. Cả thiên hạ này là đất của Đế vương, trong vùng ấy, chẳng lẽ có ai không phải dân phải ty. Thiên hạ này đều là của y, tất cả tài sản thuộc về y, tánh mạng thần dân cũng thuộc về y.



Không phải có một lời rất hay hay sao, quân muốn thần chết, thần không thể không chết.



Tần Nghi Ninh chỉ là một nữ tử, hắn bảo Bàng Kiêu phải chết, Bàng Kiêu cũng không dám không chết, một vật phụ thuộc vào Bàng Kiêu như Tần Nghi Ninh càng chẳng sá gì… Đừng nói tình cảm của Bàng Kiêu với Tần Nghi Ninh còn chẳng sâu đậm bao nhiêu, khi xưa nhà Tần Nghi Ninh mới tới Đại Chu, không phải hắn còn đòi đánh đòi giết, trói người ta hành hạ tới chết đi sống lại đấy sao?



Bây giờ chết rồi, vừa lúc có thể đổi người mới. Bàng Kiêu cũng coi như được phúc trong họa.



Nghĩ tới đây, Lý Khải Thiên lại thêm mấy phần ung dung và tự tin, ít đi mấy phần chột dạ và lúng túng.



Huống hồ, y còn muốn hỏi Bàng Kiêu một câu, tại sao Tần Nghi Ninh lại bỗng nhiên về kinh, là bệnh thật hay bệnh giả? Có phải là âm thầm muốn mưu đoạt kho báu nên mới vừa khéo bị chôn vùi trong động đất?



Trong bụng Lý Khải Thiên đã xoay chuyển trăm điều, nhưng thời gian nhiều lắm cũng chỉ trong hơi thở.



Lúc này Bàng Kiêu đã dẫn theo Hổ Tử và bốn Tinh Hổ vệ cùng cầm xẻng sắt tiến hành đào bới. Còn hai mươi quân lính Long Tương kia, thấy Bàng Kiêu như vậy cũng đều đi tìm công cụ tới hỗ trợ.



Lý Khải Thiên cất giọng nói: “Bàng Kiêu, ngươi qua đây, những việc nặng này cứ để người khác làm đi.”



Bàng Kiêu bịt tai không nghe, động tác trên tay không hề ngừng lại.



Thấy hắn không để ý tới Thánh thượng, Lệ Quan Văn vội che dù tiến lên che mưa cho hắn, nói: “Vương gia, có lẽ Thánh thượng có lời muốn hỏi, Vương gia có muốn vào nghỉ ngơi một lát? Những việc nặng này cứ nên để người khác làm trước thì hơn.”



Một chân Bàng Kiêu đạp lên xẻng sắt ấn sâu nó vào trong đất, đáp mà không thèm ngẩng đầu: “Làm phiền công công thay ta đa tạ ý tốt của Thánh thượng, nhưng cứu người như cứu hỏa, thêm một người là thêm một phần sức, có lời gì cứ đợi bản vương cứu người ra đã rồi hãy bàn.”



Bị uyển chuyển từ chối, Lệ Quan Văn nhìn Bàng Kiêu bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, lại chạy về đứng bên Lý Khải Thiên.



Còn Lý Khải Thiên, tuy không nghe rõ Bàng Kiêu nói gì nhưng việc Bàng Kiêu không chịu nghe lời tới bên mình cũng là sự thật.



Lý Khải Thiên trầm mặt, vừa định mắng thì Lệ Quan Văn đã nói: “Thánh thượng, bây giờ đường đất bùn lầy, thời tiết ướt lạnh, long thể người tuy khỏe mạnh nhưng cũng không thể chịu nhiều cực khổ, không bằng lên xe nghỉ ngơi trước, uống một ly trà nóng cho ấm cơ thể?”



Một cơn gió lạnh ập tới, Lý Khải Thiên quả thật thấm lạnh run người, mu bàn tay cũng giá cóng.



“Được rồi.” Lý Khải Thiên trầm mặt lên xe trước.



Liếc mắt thấy Lý Khải Thiên đã rời đi, hàm răng cắn chặt của Bàng Kiêu không hề nơi lỏng.



Nghi tỷ nhi, Nghi tỷ nhi, nàng đang ở đâu?



Có phải đang bị chôn vùi ở đâu?



Nếu thật sự bị chôn trong đống phế tích, thế chẳng phải…



Không không không, nàng sẽ không chết.

Vietwriter.vn

Nàng còn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể chết được?



Bây giờ, hắn dốc hết sức đào bới cũng chỉ để chứng minh nơi này không có nàng!



“Vương gia!”



Đúng lúc ấy, Hổ Tử kêu lên một tiếng kinh hoàng.



Trong lòng Bàng Kiêu chấn động, vội bỏ xẻng sắt lại sang xem.



Đã thấy dưới chân nơi Long Tương quân bắt đầu đào có lộ ra một cánh tay gãy, da tay trắng bợt, máu tươi đầm đìa…



Là tay đàn ông, không phải Tần Nghi Ninh.



Nhưng điều này cũng không thể giúp Bàng Kiêu tỉnh táo lại.



Xác định bên dưới có người, Bàng Kiêu liền chỉ đạo mọi người bắt đầu đào như điên dại. Dùng xẻng sắt, thậm chí dùng cả tay.



Mưa đã tạnh.



Nước mưa và mồ hôi trên người lẫn vào bụi đất và bùn lầy, khiến người ta thấy dấp dính khó chịu. Bàng Kiêu và những người khác đều cùng cởi áo để trần.



Khi từng thi thể được đặt ngay ngắn ra bên cạnh, sắc mặt Bàng Kiêu mỗi lúc một tồi tệ, mỗi lúc một tuyệt vọng, Lý Khải Thiên cũng càng tức giận.



“Đây đều là Long Tương quân trẫm điều đi tìm kho báu! Tại sao lại đều mất mạng ở chỗ này?”



Bàng Kiêu trầm mặt: “Thánh thượng hỏi thần? Thần còn đang muốn hỏi Thánh thượng đây, tại sao Long Tương quân người điều đi lại muốn bắt cóc thê tử thần?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi