CẢNH LỘ QUAN ĐỒ

Sự cuồng ngạo của Đỗ Long đã chọc giận mấy gã thanh niên do Lý Trung Đạt đặc biệt bố trí tới trừng trị hắn. Bọn họ không hẹn mà cùng nhau đánh tới phía Đỗ Long. Đỗ Long đối phó với mấy tên du côn lưu manh này có thể nói là không tốn chút sức nào. Hắn một tay cầm điếu thuốc, một tay tiếp chắn đòn công kích của đối phương, đồng thời thuận thế phản kích.

Trong phòng làm việc truyền đến tiếng đánh nhau và kêu thảm thiết. Lý Trung Đạt và mấy cảnh sát giao thông khác canh giữ ở cửa. Nghe thấy tiếng động, bọn họ không nhữngkhông đi vào ngăn lại, trái lại còn đắc ý cười.

Hai cảnh sát vũ trang do Trì Khánh Bân phái tới bảo vệ Đỗ Long cũng nghe được động tĩnh, bọn họ tiến lên chất vấn:

- Bên trong có chuyện gì vậy?

Lý Trung Đạt cười tủm tỉm không sao cả nói:

- Không có gì. Vừa rồi mấy gã uống rượu say mượn rượu làm càn mà thôi.

Hai cảnh sát vũ trang đã nhận được dặn dò của Đỗ Long, bọn họ do dự một chút, sau đó liền lui về ghế ngồi tiếp tục chờ. Một mặt là vì đối phương nhiều người, mặt khác bọn họ vô cùng tin tưởng Đỗ Long. Đỗ Long cũng là một vị cảnh quan huyền thoại, mấy gã uống rượu say làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Sự thật đúng là như thế. Đỗ Long chỉ dùng tay trái cũng có thể đánh ngã mấy người kia một cách nhẹ nhàng. Khi bọn Lý Trung Đạt nghe được bên trong không có tiếng động, lo lắng xảy ra vấn đề liền đẩy cửa đi vào xem. Tình cảnh trong phòng làm việc lại khiến cho bọn họ mắt choáng váng. Chỉ thấy Đỗ Long đang ngồi ở trước bàn làm việc, vừa nhấp trà, vừa xem báo, tay trái cầm điếu thuốc vẫn chưa hút xong.

Mấy cái gã được bố trí tới trừng trị Đỗ Long thì ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, tiếng ngáy không ngừng. Không ngờ đều đang ngủ!

Lý Trung Đạt sững sờ hỏi:

- Đây là chuyện gì vậy?

Đỗ Long ngẩng đầu nhìn gã một cái, nói:

- Không có gì. Không cần phải ngạc nhiên. Bọn họ chẳng qua là say ngã mà thôi.

Lý Trung Đạt rất rõ mấy người kia đều không có say, gã giận trừng mắt nhìn Đỗ Long, nói với thủ hạ:

- Kiểm tra cho bọn họ, xem trên người có vết thương nào không!

Đỗ Long cười nhạt một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem báo. Một lát sau, một thủ hạ của Lý Trung Đạt nói:

- Đội trưởng, người này bụng có một chỗ bị tổn thương, hẳn là bị đấm vào.

Lý Trung Đạt tinh thần rung lên, gã lôi côn cảnh sát ra hung hăng đập lên bàn làm việc, quát:

- Có phải anh đánh hay không!

Đỗ Long thở dài, hắn ngẩng đầu nhìn Lý Trung Đạt nói:

- Anh biết gã lần trước dám ở trước mặt tôi làm như vậy kết cục như thế nào rồi chứ? Anh chắc không muốn...

Lý Trung Đạt tức giận đến sôi máu, gã làm cảnh sát từ trước tới nay chưa từng thấy có người không coi gã ra gì như vậy. Ngay sau đó Đỗ Long tiếp tục nói:

- Tôi biết các người muốn chơi tôi, vậy thì trực tiếp ra tay là được. Quanh co lòng vòng bảo người khác đến ra mặt thay, tính gì là đàn ông chứ.

Lý Trung Đạt cuối cùng tức muốn xỉu, gã cũng không thể tiếp tục để ý tới thân phận cảnh đốc bậc ba của Đỗ Long nữa, vung côn đập vào bả vai của Đỗ Long.

Đỗ Long giơ tay lên đỡ, một côn này của Lý Trung Đạt đối với hắn mà nói chẳng qua là gãi ngứa. Tuy nhiên bản thân hắn thuận thế vận công chế tạo bị tổn hại còn mạnh hơn nhiều so với một côn đó. Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc nhỏ, Đỗ Long đau đến kêu to lên:

- A, gãy xương rồi!

Lý Trung Đạt sửng sốt, gã trực giác dường như cũng không dùng nhiều lực khí mà, tay của Đỗ Long làm sao giòn như thế?

Hai cảnh sát vũ trang ở bên ngoài nghe được tín hiệu, lập tức nhanh chóng xông vào bên trong. Hai cảnh sát giao thông canh giữ ở cửa cản bọn họ lại. Chỉ nghe Đỗ Long ở bên trong không ngừng kêu thảm thiết. Hai cảnh sát vũ trang trong lòng nóng như lửa đốt, muốn xông vào bên trong. Hai cảnh sát giao thông nghĩ thầm rằng lão đại đang làm việc ở bên trong, làm sao có thể cho người ngoài đi vào xem được, vì thế liền ra sức ngăn cản. Bốn người ở cửa dây dưa một hồi, hai cảnh sát vũ trang cuối cùng thành công đẩy được hai cảnh sát giao thông ra, một cước đá văng cửa văn phòng đã được chốt chặt, nhảy vọt vào.

Tình cảnh hiện trường khiến hai cảnh sát vũ trang nhìn đến mức mắt nứt ra. Chỉ thấy dưới đất đâu đâu cũng là người, không một ai còn đứng hoặc ngồi. Ngay cả Đỗ Long cũng té trên mặt đất, miệng mũi ra máu hôn mê bất tỉnh. Những cảnh sát đó và mấy gã say rượu cũng đều té trên mặt đất, lần lượt phát ra tiêng hừ hừ thê thảm, khiến hai cảnh sát giao thông theo vào sau cũng kinh hãi thất sắc.

Hai cảnh sát vũ trang không cần biết rốt cuộc là ai đánh ai, bọn họ tiến lên kiểm tra một chút tình hình của Đỗ Long. Chỉ cảm thấy tim hắn đập rất chậm, hơi thở mong manh. Hai cảnh sát vũ trang chấn động, lập tức quay đầu hét lớn:

- Mau gọi xe cứu thương! Anh ta cần lập tức cấp cứu!

Hai cảnh sát giao thông kia sợ hãi, từ trước tới nay chưa từng thấy trường hợp như vậy. Nghe thấy hai cảnh sát vũ trang rống lên giận giữ, bọn họ liên tục lấy điện thoại di động gọi 120. Hai cảnh sát vũ trang vội vàng gọi điện thoại báo cáo tình hình với Trì Khánh Bân.

Trì Khánh Bân có lẽ sớm đã đi tới Cục Công an thành phố Song Môn, trên đường không xảy ra chuyện gì nữa. Cùng chiêu không thể dùng hai lần, điểm này Trương Văn Diệu rất rõ.

Dưới lầu Cục công an, Trương Văn Diệu dẫn đội nhiệt tình nghênh đón tổ chuyên án. Hiện tại Trì Khánh Bân đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt của Trương Văn Diệu, y đối với Trương Văn Diệu không còn chút ảo tưởng gì. Nếu không phải hậu thuẫn của Trương Văn Diệu rất vững chắc, y bây giờ hận không thể lập tức giống Đỗ Long tháo mũ cảnh sát của gã xuống, xé toang huy hiệu, trực tiếp bãi miễn gã.

Trì Khánh Bân không nói hai lời, trực tiếp triệu tập lãnh đạo cấp trung của Cục công an thành phố Song Môn lên họp. Tuyên đọc văn kiện của tỉnh yêu cầu lãnh đạo Cục công an thành phố Song Môn phối hợp công việc với tổ chuyên án.

Trương Văn Diệu lúc này tỏ thái độ ủng hộ, gã nói bọn họ đã triển khai điều tra cẩn thận những vụ án mất tích, và đã thu được tiến triển nhất định. Gã giao tất cả chứng cớ có được cho tổ chuyên án, còn phái cảnh lực trợ giúp tổ chuyên án tiến hành điều tra.

Người nham hiểm Trì Khánh Bân đã từng lĩnh giáo rồi, trong lòng thầm cười nhạt đối với lời gã nói.Trì Khánh Bân ở trong cuộc họp nghiêm túc nhắc tới sự việc hôm nay xảy ra ở trạm thu phí đường cao tốc và ngã tư đường, nghiêm túc phê bình hành vi không làm tròn trách nhiệm của bộ phận quản lý giao thông.

Trương Văn Diệu tỏ vẻ mình nhất định sẽ nghiêm túc tra rõ chuyện này, nhưng Trì Khánh Bân lại quả quyết nói:

- Tất cả những chuyện đột nhiên xảy ra có liên quan tới tổ chuyên án và những việc đã xảy ra trong thời gian tổ công tác làm việc, tổ chuyên án đều có quyền quản lý và tra rõ. Chuyện này tổ chuyên án sẽ điều tra rõ ràng. Bất luận hành vi nào muốn chửi bới tổ chuyên án, cản trở tổ chuyên án điều tra đều là ngu xuẩn. Bất cứ ai cũng đều không thể ngăn cản tổ chuyên án điều tra toàn bộ sự việc, tìm ra manh mối!

Trương Văn Diệu biết rõ Trì Khánh Bân đang chỉ gà mắng chó, nhưng mặt gã vẫn không thay đổi sắc, cười nói:

- Đúng vậy, có Phó giám đốc sở Trì đích thân xuất mã, vụ án này nhất định sẽ điều tra được rành mạch.

Trì Khánh Bân hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Tổ chuyên án trước đây từng cử hai cảnh sát mặc thường phục đến thành phố Song Môn trước triển khai điều tra, hiện giờ một người trong số đó mất tích, người còn lại chắc chắn đã bị Đại đội Tảo Hoàng (đội phụ trách càn quét tệ nạn) dùng cách vu oan khấu trừ rồi. Chuyện này tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng. Bất luận là ai muốn giở trò trước mặt tôi, đều cẩn thận một chút cho tôi!

Phó cục trưởng Hoàng Thừa Hiên phụ trách Đại đội Tảo Hoàng nói:

- Phó giám đốc sở Trì, Đội Tảo Hoàng là do tôi đang phụ trách, vụ án này tôi khá rõ. Vị cảnh quan mặc thường phục kia đúng là trong quá trình ** bị người ta tố cáo, sau đó bị dân cảnh của Đội Tảo Hoàng chúng tôi giam lại, chứng cớ vô cùng xác thực.

Trì Khánh Bân cười lạnh nói:

- Chứng cớ vô cùng xác thực ư? Tiên nhân nhảy ai không biết? Nếu anh không tin, tối nay tôi sẽ bắt anh lại, tội danh đồng dạng là bán kỹ nữ! Thân là lãnh đạo, cấp dưới làm ra loại chuyện trái pháp luật vi phạm kỷ luật như vậy, anh chẳng những không đi kiểm chứng, ngược lại còn bao che giúp bọn họ. Anh làm Phó cục trưởng như thế nào đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi