CẢNH SÁT, KHÔNG ĐƯỢC NHÚC NHÍCH

Gần đây lại vô cùng thích ngủ, cũng không biết vì sao.

Giấc ngủ trưa này cũng ngủ rất lâu.

Chờ đến khi mở mắt ra thì ánh nắng đã hắt về phía chân trời, dần dần biến mất.

Đánh thức cô chính là tiếng gõ cửa vang lên như sấm và giọng nói như sư tử gầm của mẹ cô:

"Hạ Sơn Chi, trời sáng rồi còn chưa chịu rời giường?"

"Dậy nhanh lên đi nấu cơm, mẹ của con đói rồi."

Trời sáng khi nào rõ ràng chính là đang chuẩn bị tối, bà còn định lừa cô chắc.

Dĩ nhiên đấy là cô chỉ dám ở trong lòng yếu ớt phản bác bà mà thôi, không dám ngang nhiên chọc giận bà.

Lão đại của nhà họ Hạ, người bình thường không ai dám tùy tiện vuốt lông .

"Còn nằm đấy à, ngồi dậy mau!"

"Cũng là con dâu của Hoắc gia rồi, thế nào mà lại không hiểu chuyện như vậy?"

"Tuy nói rằng con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhưng con thử nhìn lại mình xem ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao rồi lại ngủ thẳng đến khi hoàng hôn tắt bóng. Trừ ngủ ra cũng không biết làm chút chuyện có ý nghĩa?"

Mẹ cô vọt tới bên giường vén chăn lên, xỉa vào gáy của cô dạy dỗ không ngừng.

Cô dụi mắt ngáp ngáp: "Mẹ, dùng thành ngữ thật tốt, mặt trời lên cao đối với hoàng hôn tắt bóng, không tệ không tệ."

Mẹ cô nhếch miệng cười vui vẻ: "Tất nhiên, lại nhớ năm đó mẹ của con chính là một thanh niên rất có tri thức đấy."

Cô liền giơ ngón tay cái lên: "Mẹ đúng thật là thanh niên tri thức, nếu không thì cũng là một thi sĩ?"

Mẹ cô sờ sờ cằm: "Cái này thì. . . . . ."

"Bốp "

"Nha đầu thối, con thật biết cách đánh trống lảng đấy!"

Mẹ cô lại giở một trong những tuyệt chiêu ra — ban thưởng lên đầu cô một cái cốc.

Xem ra mặc dù bà đã lớn tuổi rồi nhưng trí óc vẫn vô cùng minh mẫn.

"Mẹ, chuyện có ý nghĩa mà người bình thường phải làm là chuyện gì."

Mắt của cô đầy trông đợi nhìn bà cất giọng nói đầy chân thành tha thiết.

"?" Bà chợt im lặng một chút như đang bận suy nghĩ.

"Làm chuyện có ý nghĩa là lúc muốn ăn thì phải ăn nhiều một chút, lúc muốn ngủ có thể ngủ thêm một lát."

"Chính xác. . . . . ."

Trong mắt mẹ cô hiện lên tán thưởng, cô mới vừa vui vẻ thì lại bị bà giơ tay cốc lên đầu:

"Đứng lên! Ta thật sự phải xin lỗi bên phía nhà lão Hoắc, có được người con dâu như con thật là đáng buồn."

Trong khi mẹ cô than thở cô liền ngoan ngoãn ngồi dậy, xếp chăn lại gọn gàng rồi nói:

"Mẹ, con rể của ngài đâu?"

Mặt mẹ cô còn đang méo mó thoắt một cái đã biến thành diễn viên hí khúc: "Con rể bị lãnh đạo triệu hồi đi rồi, aiz, không có ai theo ta Đấu Địa Chủ rồi."

"Mẹ, còn có con ở đây, con sẽ đánh cùng với mẹ."

"Trình độ chơi bài của con quá kém, chơi không vui."

Cô xém té ngã, ngài thật ra là sợ trình độ chơi bài của con gái mình quá tốt, vẫn là lo lắng cô không chịu nhường mình?

Cô kéo bà đi ra phòng khách, cha cô đang vui sướng xem thời sự trên kênh Phượng Hoàng.

Trên tivi tiên sinh Dương Cẩm Lân tay bê một ấm trà mới pha, phía sau ông là bức bình phong sơn thủy hữu tình, ông ngồi xuống, trước mặt đặt chiếc Laptop.

Bài trí mâu thuẫn nhưng lại vô cùng hợp lý.

Trong cái thế giới này, mâu thuẫn và hợp lý vẫn luôn tồn tại song song.

"Ở nhà ăn hay là đi ra ngoài?"

Cô giật nhẹ ống tay áo của ông, cuối cùng cũng thành công đem tầm mắt của ông dời sang phía mình.

Cha cô nhìn mẹ cô rồi mới nói: "Sở Kiệt trước khi đi có nói, chờ nó báo lại."

"À? Anh ấy không phải công vụ bận rộn hay sao? Còn chờ gì nữa."

Câu nói đầu tiên của mẹ cô làm cho cô cảm thấy kinh hãi: "Bảo con chờ thì cứ chờ đi, dài dòng làm gì! Con rể ta cũng chưa bao giờ nói sai."

Đúng là có con rể liền quên mất con gái mà.

Cô ai oán nhìn sang cha mình, ông vô cùng đồng tình vỗ vỗ đầu của cô

Cô nhìn đồng hồ treo tường cũng đã năm giờ bốn mươi ba phút rồi.

Bây giờ không phải đang nghỉ lễ hay sao mà còn phải làm thêm giờ, nô bộc của nhân dân quả nhiên danh hiệu này không phải tự nhiên mà có được .

Bụng sôi lên ùng ục làm cô nhớ ra là mình còn chưa có ăn cơm trưa .

"Cha, người cũng không gọi con dậy ăn cơm trưa? Làm cho con thật đói."

Cha cô vẫn rất nuông chiều cô con gái duy nhất của Hạ gia cho nên cô thường xuyên làm nũng với ông.

Ông cưng chiều sờ sờ đầu của cô, lại bị mẹ cô tranh nói trước: "Con rể nói muốn để con ngủ thêm một lát, cho nên mới không có đánh thức con!"

"Ngài có thể không đề cập tới con rể ngài được không?"

Lời của cô vọt ra khỏi cổ họng khi thốt lên, mới hiểu rõ ý trong lời nói của bà.

Cô xoắn tay, cô cúi đầu, cô nôn oẹ.

"Con rể này, đúng là săn sóc thật tỉ mỉ. Hạ Sơn Chi, con phải giữ gìn cái phúc này biết không?"

"Buổi chiều này hành động cứ như một người đàn bà chanh chua chửi đổng như thế là không được."

Cô buồn bực gật đầu một cái.

Khi thời sự trên truyền hình kết thúc cũng là lúc lão Hoắc gọi điện về .

"Bảo bối?" Giọng nói mang theo chút không xác định lại vừa thân mật.

"Ừ, em sắp chết đói rồi." Cô phụng phịu nói.

"Cố Tích đã bao một phòng ở Cảnh Văn Hiên ’, cậu ta nói muốn mời cha mẹ chúng ta nếm thử một chút mùi vị bào ngư ở đó ."

"Oa, cậu ấy mời khách à, được, em nhất định phải ăn nhiều một chút."

"Còn có huyết yến nữa, anh đã gọi ba suất rồi, không đủ thì sẽ gọi thêm."

"Lão Hoắc, anh đúng là tốt, thêm ba suất nữa đi." Cô đang rất đói nên giọng điệu cũng rất chi là đói khát.

"Cố Tích, thêm ba phần huyết yến nữa." Cô nghe được tiếng của lão Hoắc nói ở ở bên kia vô cùng nhẹ nhàng.

"Chị dâu Hạ Sơn Chi, chị cũng đừng quá đáng thế chứ!"

Câu này đương nhiên là tiếng kêu gào của Cố Tích.

Cô coi như không nghe thấy liền cúp điện thoại, cự tuyệt đề ngị về đón của lão Hoắc.

Bởi vì huyết yến và bào ngư phải gọi họ làm trước cho nên bọn họ mới gọi cho cô để tính phải đặt bao nhiêu suất.

Lúc này xe của bọn họ đang từ Tân Châu chạy về Hồng Sơn, cô đương nhiên rất hiền huệ để cho lão Hoắc nhà cô không phải đi đường vòng.

Tay trái kéo tay cha, tay phải lôi kéo mẹ đi xuống bắt taxi.

Khi gặp đèn đỏ bọn họ liền dừng trước vạch ngoan ngoãn chờ đợi.

Bắt đầu xuất hiện một đám người đi về phía trước cửa của "Cảnh Văn Hiên", một loạt nam nữ đều mặc đồng phục màu xanh đen.

Trong đám người anh tuấn kia, cô liếc mắt một cái liền bắt gặp một người đàn ông đang dáo dác nhìn xung quanh.

Anh nhìn xung quanh đương nhiên là để tìm cô rồi.

Đèn xanh, mẹ liền đẩy cô một cái: "Con cứ đi trước đi, chúng ta không cần đi chung đâu."

Rất có ý thức an toàn, trong đầu cô liền bổ sung thêm một câu — mẹ ngài đây là đang tạo cơ hội cho con rể và con gái phải không.

Đoạn vạch này đại khái dài hơn hai mươi mét, lúc cô đi được một phần ba thì lão Hoắc đã đứng đợi ở đầu bên kia.

Khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng gần, nếp nhăn trên khóe mắt khi mỉm cười phản chiếu dưới ánh trời chiều đến đáy mắt của cô rất rõ ràng.

Anh hơi nghiêng người về phía trước, nhếch môi.

Tóc anh đã dài ra rồi, mái ở trước trán đã chạm đến mi mắt.

Ánh đèn vàng trên đường hắt lên trên người anh tạo ra một cái bóng thật thon dài, gió nhẹ thổi qua làm cho người ta cảm thấy có chút phiêu diêu.

Trái tim của cô cùng với nhịp bước chân không biết tại sao lại mãnh liệt chấn động.

Chẳng lẽ là nhịp tim không đồng đều?

Trong lúc cô mải suy nghĩ thì anh đã ở gần ngay trước mặt.

Anh cầm lấy tay của cô, nắm thật chặt.

Lúc này cái bóng phản chiếu dưới mặt đường đã biến thành bóng của hai người đang sánh vai bên nhau.

Cô cúi đầu, nhìn mười đầu ngón tay đang quấn quít, cảm thấy trước mắt là bầu trời đầy sao.

Từ sâu tận đáy lòng, chợt bật ra một câu nói rất khác thường: "Thì ra là anh vẫn ở chỗ này, chờ đợi cô lâu như vậy."

Nói cách khác là thì ra cô lại mong đợi chạy về phía của anh như vậy.

"Nghĩ gì thế? Ở trên đường lớn cười ngây ngô?"

Lão Hoắc sát lại gần cô buông ra lời nói cực kỳ sát phong cảnh.

"Thật đúng là lão già cổ hủ không có chút lãng mạn nào cả."

Cô trừng anh, anh liền nói nhỏ vào tai cô vừa đủ chỉ có hai người mới có thể nghe được.

"Buổi tối trở về thử một chút thủ đoạn đàn ông của chồng em ?"

Lão Hoắc cấu vào lòng bàn tay của cô trong khi cô vẫn trừng mắt nhìn.

Cô quay đầu lại nhìn mẹ mình, bà mặt mày hớn hở đang đi bên cạnh cha cô nói gì đó.

Thật may là không có bị bà nghe được, nếu không cô thật sự. . . . . .

"Lưu manh!" mắt cô sắc như dao liếc sang lão Hoắc.

"Em không phải vẫn thích anh lưu manh như vậy hay sao?"

Lão Hoắc không đàng hoàng nói, vô lại mười phần.

"Lão đại chị dâu, có thể tạm ngừng liếc mắt đưa tình hay không?"

"Các huynh đệ vừa lạnh vừa đói rồi."

"Gió bắc thổi qua tuyết rơi đầy trời."

"Chúng em cũng sắp đông thành tượng đá rồi."

"Cố Tích, đối đáp tốt đấy!"

Cô choáng váng rồi, những người này tất cả đều là cường đạo mà!

"Không có chuyện gì, đến cửa rồi chúng ta đi vào trước chừa lại chút không gian cho hai người bọn họ."

Cái giọng vừa nói vừa cười, cô luôn khắc cốt ghi tâm ngoài mẫu thân đại nhân hung hãn của cô ra thì còn ai vào đây nữa.

Cô dậm chân một cái, sải bước đi về phía trước: "Bào ngư của tôi, huyết yến của tôi, Cố Tích. . . . . . của tôi. . . . . ."

"Bà xã, em vừa nói cái gì đấy?"

Hoắc Sở Kiệt giọng đầy uy hiếp, tham muốn chiếm hữu mười phần liền ôm cô vào trong ngực nhìn cô chằm chằm.

Cô vén môi cười lấy lòng: "Em rể tốt."

Hoắc Sở Kiệt thoả mãn gật gật đầu, cũng không quản đám cường đạo phía trước cửa bao gồm cha mẹ cô đều ở đây, ôm vai của cô thật chặt.

Cô cũng đành như chú chim nhỏ nép vào trong ngực anh, không để ý đến những ánh mắt vô cùng mập mờ đang chăm chú nhìn bọn họ .

"Này, những người khác đều đang nhìn đấy, cha mẹ cũng đang ở đây."

"Nhìn thì cứ nhìn thôi, ai bảo em là vợ của anh!"

"Người ta xấu hổ chứ sao."

"Chúng ta hưởng thụ thân thể nhau một cách hợp pháp, cực kỳ hài hòa."

". . . . . ."

Cô không nói gì, bất đắc dĩ ấm ức nuốt nuốt nước bọt, logic người đàn ông này chắc là được cấu tạo từ Harley.

Trong vòng tay tráng kiện của lão Hoắc cô an ổn ngồi ở bên cạnh anh.

Cố Tích ngồi phía đối diện vẫy tay nói với cô: "Chị dâu, tới đây ngồi đi, lần trước chúng ta uống rượu còn chưa có xong đâu"

Tuy nói với cô nhưng đôi mắt hoa đào của Cố Tích lại như có như không liếc nhìn lão Hoắc.

Cô cảm giác được bàn tay đang chuẩn bị trừng phạt cấu vào hông mình, lão Hoắc đang ân cần rót trà cho cha mẹ cô làm như không chú ý tới đối thoại của cô và Cố Tích.

Cô cười cười nói tiếp: "Cố Tích, nếu không thì cậu lại đây ngồi đi?"

Cô vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, nhiệt tình mời cậu ta.

Ngay lập tức bàn tay to đang nắm tay của cô bỗng tăng sức lực lên mấy phần.

"Được rồi, tôi cũng muốn tái chiến với người uống được liền ba chén, thật là hào sảng lại vô cùng thoải mái."

Cố Tích sung sướng đứng dậy, cúi người.

Lão Hoắc đưa ly trà nóng cho cô, cô cầm lấy ủ vào trong tay sau đó liền nghe được âm thanh lười biếng.

"Cố Tích, bản lĩnh quyến rũ của cậu bộc phát tiến triển đấy."

"Nhìn mắt của lão đại không được tốt lắm?"

"Mấy ngày nay chạy đi chạy lại quá mệt mỏi, hai cánh tay này cũng mỏi nhừ, nếu không ngày mai chúng ta đấu vật? Hai chúng ta cũng rất lâu không có đấu rồi, cũng không biết là còn thành thục hay không."

Lão Hoắc miễn cưỡng ngước mắt, lơ đãng liếc qua Cố Tích, đốt ngón bị bẻ kêu răng rắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi