CẤP TRÊN BÍ ẨN CỦA TÔI


Cả vạn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Tuyết Nguyệt, nhưng cô đè nén và chờ Hạ An tỉnh lại rồi hỏi cho ra lẽ.

Hạ An được đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó, xong hết thì đem đến phòng hồi sức đặc biệt.

Liên Kiều và gia đình của Hạ An biết tin cũng tức tốc chạy đến xem tình hình của Hạ An.

" Tuyết Nguyệt! Tiểu An nhà cô sao rồi con? "
Người phụ nữ có tuổi tương đương với mẹ Tuyết Nguyệt thấy Tuyết Nguyệt liền hối hả chạy đến hỏi han tình trạng sức khỏe của con gái mình.

" Dì Chi! An An nó được đưa đến phòng hồi sức rồi ạ "
" Vậy con bé nằm ở đâu? "
" Bác Thiền và Dì Chi theo con cả mẹ nữa ạ "
" Ôi trời Nguyệt Nguyệt sao con chưa mang dép thế này "
Liên Kiều thấy con gái chạy đi gấp mà chẳng chịu mang dép nên bà lo lắng hỏi con gái mình.

" Nguyệt Nguyệt mang dép của anh đi " Đình Phong đưa đôi dép mình đang mang cho Tuyết Nguyệt.

" Vậy còn anh mang gì? "

" Anh là con trai nên đi chân không cũng không sao "
Tuyết Nguyệt nghe vậy cũng liền mang vào.

" Mọi người theo con " Quay lưng bước đi.

Thấy vậy cả ba người kia tiếp bước theo chân Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt dẫn mọi người đi đến thang máy bước vào rồi bấm tầng 2.

Sau tiếng ting quen thuộc cửa thang máy cũng mở ra, người đi trước vẫn là Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt bỗng đứng lại trước một căn phòng rồi mở cửa đi vào bên trong.

Vừa vào sẽ thấy một người con gái đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, đầu thì được băng bó, tay thì được truyền nước biển và số chất gì đó.

" Ôi! con gái của mẹ, sao con lại ra nông nỗi này chứ! "
Tĩnh Chi thấy con gái của mình vậy mà đau xót rơi lên.

" Bà nó bình tĩnh đi, con bé sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi "
" Dạ phải, dì Chi đừng lo bác sĩ nói An An không có gì nguyên hiểm đâu ạ " Tuyết Nguyệt bước đến gần mà an ủi Tĩnh Chi.

" Nguyệt dì cảm ơn đã cứu con dì "
" Không có gì đâu ạ, nó là bạn con nên con chỉ làm những chuyện nên làm thôi "
Nghe vậy Tĩnh Chi khẽ gật đầu nhưng vẫn chưa hết khóc, Tĩnh Chi nhìn đứa con gái duy nhất đang nằm trên giường mà lòng không khỏi đau lòng.

" Bà nó đừng khóc nữa, con bé sẽ sớm tỉnh lại thôi "
" Đúng đó, Chi bà đừng buồn nữa con bé sẽ sớm khỏi thôi "
Mặc cho Lãnh Thiền và Liên Kiều an ủi nhưng Tĩnh Chi vẫn khóc, thấy vậy Tuyết Nguyệt và Đình Phong xin phép ra ngoài.

" Nguyệt Nguyệt em biết được chuyện gì xảy ra với Hạ An đúng không em? " Đình Phong khẽ liếc nhìn Tuyết Nguyệt.

Tuyết Nguyệt nghe rồi liền rơi vào trầm tư một lúc lâu sau thì mới lên tiếng.


" Anh hai! anh tin trên đời này còn có ma quỷ chứ? "
Đình Phong nghe vậy liền quay ngoắt sang nhìn Tuyết Nguyệt chăm chăm.

" Em thấy được gì sao Nguyệt Nguyệt "
Tuyết Nguyệt nhìn biểu cảm hiện tại của Đình Phong mà khẽ hốt hoảng, đây là lần đầu Tuyết Nguyệt thấy Đình Phong lại khẩn trương như vậy.

" À ừm! chuyện là! "
Sau đó Tuyết Nguyệt đem toàn bộ chuyện mình gặp một chàng trai trên xe của Hạ An.

Ngoài chuyện đó ra Tuyết Nguyệt không kể mình cũng thấy ở chỗ làm.

Khi nghe câu chuyện đó của Tuyết Nguyệt thì Đình Phong lại rơi vào trầm tư, lâu sau đó liền lên tiếng.

" Nguyệt Nguyệt hình như! hình như! "
Đình Phong ấp a ấp úng khiến Tuyết Nguyệt có chút bực bội mà hối thúc.

" Hình như sao hả anh? Mau nói đừng ấp a ấp úng nữa "
" E rằng em đã vô tình khai mở con mắt âm dương rồi "
Đình Phong nhìn Tuyết Nguyệt với ánh mặt đầy sự nghiêm túc, khiến Tuyết Nguyệt nhìn thấy có chút lo sợ.

" G-Gì chứ? Mắt âm dương á? Không thể nào từ đó đến giờ em chẳng thấy gì cơ mà "
Tuyết Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Đình Phong với ánh mắt nghi ngờ.


" Anh không nhầm đâu, Nguyệt Nguyệt em có tiếp xúc với ai có lượng âm khí cao không? "
Tuyết Nguyệt nghe rồi liền ngẫm nghĩ rồi nhìn Đình Phong mà lắc nhẹ đầu.

" Em không có, ngoài lần nhìn thấy trên xe của An An ra thì em không tiếp xúc với người lạ nào khác "
Đình Phong không nói gì nữa liền tìm kiếm gì đó trong túi rồi đưa cho Tuyết Nguyệt.

" Đây là bùa giúp em tránh được thứ không sạch sẽ, nhưng nó chỉ có tác dụng với ma bình tĩnh thôi "
Tuyết Nguyệt cầm lấy rồi phóng ánh mặt tò mò về phía Đình Phong " Làm sao anh có được những thứ này "
Tuyết Nguyệt nhìn tờ giấy màu vàng và có chữ khó đọc mà thắc mắc.

" Anh được một thầy pháp cho trong lúc anh ở thành phố kia làm, em cứ giữ lấy đi "
" Em biết rồi, cảm ơn anh hai " Tuyết Nguyệt nhớ ra gì đó liền nhìn Đình Phong.

" Anh hai lúc An An bị tai nạn xe em thấy anh ta đó đứng cách đó không xa, và còn nữa em thấy anh ta cười rất quỷ dị nữa "
Nghe Tuyết Nguyệt nói Đình Phong thở dài một tiếng mà nói.

" Nếu có thể tác động đến con người e rằng anh ta là quỷ rồi ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi