CÂU TRẢ LỜI CỦA ĐỊNH MỆNH


Nhà hàng Ngọc Tước.
"Đồ ăn ở đây đúng là ngon quá xá, toàn sơn hào hải vị, Dung, món này ngon lắm, ăn thử đi!" Mai Anh sốt sắng gắp rất nhiều thức ăn vào bát Dung, miệng vừa nhai nhồm nhoàm vừa luôn miệng khen ngợi.
Tâm trạng Dung cũng rất vui vẻ, cảm giác thoải mái hết sức: "Tự do làm theo ý mình đúng là thoải mái.

Làm việc này việc kia không phải nhìn mặt bố mẹ."
Hằng ngày cô luôn bị bố mẹ quản giáo chặt chẽ với hàng loạt quy tắc này nguyên tắc kia, cô đã sớm chán ngán cái cảnh đó rồi.

Lâu lắm mới được buổi như hôm nay, không vui vẻ sao được.
Diệu Nhi bên cạnh cũng nhanh chóng tiếp lời xu nịnh: "Đó là điều đương nhiên, mà cũng do bố mẹ mày quản chặt quá thôi.

Chặt quá như vậy cũng không tốt, mày cũng lớn rồi, phải để mày tự do hơn chút chứ!"
"Đúng vậy."
Mai Anh cầm lấy chai rượu vang đắt tiền mà khi nãy mình gọi, rất thuần thục rót cho bản thân một ly, cũng rót cho Dung một ly, rót xong liền nhanh chóng đẩy về phía người đối diện: "Uống thử rượu này đi, ngon lắm!"
Dung đang gắp tức ăn, thấy vật thể đỏ sậm đang sóng sánh trong ly, bản thân có chút ái ngại: "Rượu á, tao chưa uống bao giờ."

"Chưa uống bao giờ thì bây giờ uống, rượu này ngon lắm nhé." Diệu Nhi như không thấy vẻ mặt ái ngại của Dung, vẫn cố gắng dụ cô uống.
"Nhưng mà..." trong lòng Dung quả thật vẫn còn chút sợ sệt.

Không hiểu sao trong đầu vang vẳng từng giọng nói của bố: "Cấm uống rượu."
"Nhưng mà cái gì.

Mày đúng là bị bố mẹ cấm nhiều quá đầu sắp úng nước rồi.

Bằng này tuổi đầu rượu còn chả biết uống, làm theo ý mình cũng không dám à!"
Câu nói này của Mai Anh quả thật có tác dụng.

Cái giọng điệu như khinh thường kẻ nhát gan không dám làm một cái gì, chỉ đi theo sự chỉ dẫn của bố mẹ như vậy, Dung sao chịu nổi, liền ngay lập tức cầm ly rượu lên:
"Ai bảo tao không dám chứ.

Chỉ là rượu thôi mà!" nói xong Dung liền một hơi cạn sạch ly rượu.

Uống xong gương mặt nhanh chóng nhăn tít lại.

Rượu vừa ngọt cũng lại vừa cay, trôi đến đâu cảm giác ruột gan nóng lên đến đấy, cái hương vị lần đầu mà cô nếm thử, vừa có chút khó chịu.

vừa có chút thỏa mãn.
Cô đâu phải người nhát gan như vậy chứ.
Dung uống xong một ly, liền không chịu thua tự rót cho mình thêm ly nữa, một hơi lại cạn sạch.
Nhân lúc Dung không để ý, Mai Anh và Diệu Nhi khẽ liếc nhìn nhau, khóe miệng hơi cong lên.
...

Minh Anh cùng Quỳnh đi ra khỏi phòng ăn, đánh chén một bữa khá là no nê, cô liền vừa cười vừa ôm lấy tay Quỳnh lắc lư: "Chờ nhận lương tháng đầu tiên ở công ty mới em nhất định sẽ bao chị ăn!"
Quỳnh thấy hành động của cô thì không khỏi bật cười, gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhận lời nói này: "Được rồi, lời này chị ghi nhớ rồi đấy.

Không được nuốt lời đâu!"
"Em có bao giờ nuốt lời sao?" Minh Anh cười hì hì.
Hai chị em cùng nhau đi xuống cầu thang, vừa đi vừa cười nói, đi đến gần chân cầu thang liền nghe thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang khá to tiếng.
"Em gái, đi một mình sao, có cần tôi giúp gì không?" người đàn ông sán lại chỗ cô gái xinh xắn, câu hỏi có vẻ như đạo mạo chính trực nhưng ánh mắt tràn đầy thèm khát con mồi đã hoàn toàn bán đứng anh ta.
"Không cần, tôi tự đi một mình được!" Cô gái đầu óc có chút choáng váng, người dựa vào cầu thang khẽ xua tay nói.
"Em có vẻ say rồi, để tôi đưa em về." Người đàn ông vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục vô liêm sỉ mở miệng.
"Cám ơn ý tốt của anh, tôi tự đi được." Cô gái lại một lần nữa từ chối.
"Em đi còn chẳng đi được thế mà vẫn cứng đầu.

Nào, để tôi dìu em!" người đàn ông hành động lớn mật hơn, hai tay nắm lấy tay cô gái lôi đi.
Bị một người đàn ông vô duyên vô cớ kéo mình đi, cô gái đầu óc tuy hơi choáng váng nhưng vẫn kịch liệt giãy giụa.
"Buông...!Buông ra...!Tôi không quen biết anh...!Buông ra."
Người đàn ông đè thấp giọng nói, thủ thỉ bên tai cô: "Ngoan nào!"
"Buông ra...!Buông tôi ra..." cô gái vẫn giãy giụa kêu lên.


Nhưng đáng tiếc, sức cô với sức người đàn ông kia lại khác nhau một trời một vực, lại còn đang say rượu nữa, vậy nên bản thân rất dễ dàng bị kéo đi.
...
"Có chuyện gì vậy nhỉ!" Minh Anh tò mò nhìn khung cảnh phía trước, hỏi nhỏ Quỳnh đang bên cạnh mình.
Quỳnh bên cạnh lắc đầu: "Chị cũng không biết!"
Minh Anh nhìn người đàn ông kia, không hiểu sao càng nhìn càng thấy quen, sự quen thuộc nhanh chóng lan rộng ra cả tâm trí cô: "Sao em thấy người đàn ông kia trông quen vậy nhỉ!"
"Chị cũng thấy vậy!" ánh mắt của Quỳnh cũng đầy phân vân cộng nghi ngờ, bởi vì người phía trước quả thật rất quen mắt.
Trong lúc người đàn ông kia lôi kéo cô gái kia đi, lúc vô tình nghiêng đầu, gương mặt với ngũ quan cực rõ ràng hiện trong tầm mắt, cả Minh Anh và Quỳnh lập tức nhìn thấy, hai người ngay lập tức trợn tròn mắt.
"Có phải em nhìn nhầm không, sao lại nhìn ra tên Cao Gia Minh, bên Bích Lan thế kia!"
"Em không nhìn nhầm đâu, chị cũng thấy vậy!"
Minh Anh càng lúc càng khó hiểu, trong vô thức buột miệng hỏi: "Mà anh ta đang làm gì kia, đừng nói lại bắt nạt gái nhà lành đó nhé!"
Cả hai trong phút chốc cứng đờ người, quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.
Chẳng kẽ đúng là vậy!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi