CẦU XIN CÁC NGƯỜI CHO CON ĐƯỜNG SỐNG

(Chuyện bé xé ra to)

"Điện thoại, điện thoại..." Cô lẩm bẩm trong miệng, cả người run như cầy sấy. Khi nhìn thấy cuộc gọi vừa nãy không phải do mình bắt máy thì cô hoàn toàn phát điên.

Giống hệt ba năm trước.

"Cầu xin các người, cho tôi nghe giọng của Lê Lê đi."

"Nó có khỏe không! Không có bị đánh chứ! Có phải thằng bé rất sợ không!"

"Muốn bao nhiêu tiền đều được hết, muốn cái gì tôi cũng cho tất, tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi sẽ không làm gì hết, chỉ cần Lê Lê trở về. Để thằng bé về với tôi đi mà."

Cô tuyệt vọng cầu xin, trong bốn ngày đó, cô bán sạch tất cả bất động sản của mình ngoại trừ căn nhà hai mẹ con đang ở. Đến ngân hàng rút hết tiền trong sổ tiết kiệm ra, gom góp được khoảng chừng hơn mười triệu.

Cô lại sợ không đủ, thậm chí còn định bán luôn cả công ty, chỉ vì tìm một đường sống cho con của mình.

Cái gì cũng không quan trọng, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng đứa con của mình. Chỉ cần con trai của cô có thể trở về.

Cô khóc lóc cầu xin chiếc điện thoại lạnh lẽo, thậm chí còn dập đầu quỳ lạy nhưng đều vô ích.

Khi thấy khăn choàng cổ của Lê Lê trong thùng rác ở địa chỉ số 38 đường Quang Dương, cô gần như tan nát cõi lòng. Nếu không phải chiếc khăn quàng cổ không có vết máu thì cô hận không thể đâm chết chính mình!

Cho dù vậy, nhưng cứ mỗi lần nhớ lại ngày đó, cô đều sống không bằng chết.

Bởi vì vào ngày này, cô đã bỏ lỡ một cuộc gọi từ bọn bắt cóc.

Mặc dù cô hiểu rõ trong lòng, nhưng đều nhận được một kết quả giống hệt nhau. Đêm nào không chợp mắt được, cô đều day dứt nhớ về ngày đó và tự trách bản thân.

Nếu như cô không té xỉu, nếu như cô nhận được cuộc gọi, biết đâu tên bắt cóc kia đồng ý trả con lại cho cô thì sao?

Nhưng trên đời này không có nếu như, không nhận được cuộc gọi, Lê Lê không thể trở về.

Cô vốn nghĩ đây chính là sai lầm lớn nhất cả đời của cô. Nhưng có chết cũng không ngờ là ba năm sau, tất cả lại tái diễn thêm một lần nữa.

Ba năm trước, cô bỏ lỡ, ba năm sau, cô cũng bỏ lỡ giống vậy.

Cho nên Lê Lê không thể về được sao? Chẳng lẽ cũng sẽ giống như vậy... Không trở về được?

"Không, không đâu, đừng sợ, mẹ sẽ đi tìm con..." Kim truyền dịch trên mu bàn tay còn chưa gỡ ra, dì Vương đã xuống giường đi chân trần ra ngoài.

Mễ Nhã vội vàng ôm lấy cô "Dì Vương, dì bình tĩnh một chút."

"Tôi rất tỉnh táo, tôi rất bình tĩnh, tôi muốn đi tìm Lê Lê. Cô buông tôi ra."

"Dì Vương."

"Cô buông tôi ra!" Người phụ nữ đã hoàn toàn phát điên, Mễ Nhã bị đẩy mạnh ra ngã bệt xuống đất.

May là y tá đứng bên cạnh thấy tình huống không ổn lập tức giúp Mễ Nhã giữ người lại. Nhưng ngay sau đó cô bị hành động của dì Vương làm cho hoảng sợ.

Dì Vương quỳ xuống trước mặt y tá.

"Bác, bác làm gì vậy?"

"Để tôi đi đi, tôi không uống thuốc an thần đâu, đừng báo cảnh sát. Con của tôi, con của tôi bị bắt đi rồi, tôi phải đi tìm thằng bé..." Cô đã sức cùng lực kiệt, ngay cả lúc này, cô toàn nói những lời khó hiểu, thậm chí bản thân cô cũng không biết là đi tìm bé mèo tên Lê Lê vừa mới gặp liền quấn quýt lấy cô, hay là đứa trẻ mà cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày.

"..."

Trong khoảnh khắc này, không chỉ là y tá, mà cả những người trong hành lang bệnh viện đều cảm thấy xót xa.

Còn Mễ Nhã thì đã khóc không thành tiếng.

"Dì Vương, dì Vương, dì đừng như vậy, dì bình tĩnh một chút đi, chắc chắn sẽ tìm được mà." Cô ôm lấy người phụ nữ, an ủi vỗ nhẹ sau lưng "Dì nghe con nói, đây là luật sư Mục, đó là vị luật sư không vụ án nào mà không tiếp nhận được mà lúc trước con đã nói với cô đó, anh ấy đã giúp chúng ta báo cảnh sát để lập án, dì yên tâm, cảnh sát đã tra được địa chỉ IP của cuộc điện thoại kia, chắc chắn sẽ có biện pháp."

"Lê Lê nhất định sẽ trở về, hôm nay có thể trở về."

"Thật không?" Hai chữ trở về làm ánh mắt đờ đẫn vô hồn của cô rốt cuộc cũng có tia sáng, cô run rẩy ôm chặt Mễ Nhã "Lập án rồi, có thể tìm được IP phải không? Có thể tìm được Lê Lê phải không?"

"Đúng, chắc chắn sẽ tìm được."

"Có thể tìm được?" Dì Vương theo lời Mễ Nhã quay đầu nhìn mấy người Mục Từ Túc, khi nhận được câu trả lời khẳng định, người phụ nữ tội nghiệp toàn thân nhuốm đầy sự mệt mỏi này rốt cuộc bụm mặt khóc nấc lên.

"Tốt quá... Tốt quá..." Cảm ơn trời đất, cô vẫn chưa mất đứa con thứ hai của mình.

Có một loại chờ đợi thật ra chính là sự hành hạ. Giống như bây giờ, mặc dù có thể tìm thấy địa chỉ IP bên kia thông qua cuộc gọi nhưng vẫn cần thời gian. Dù cảnh sát đã tận lực giúp đỡ điều tra, đến khi bọn họ tìm được vị trí cụ thể thì cũng là đã chín giờ rưỡi tối.

Chỉ có thể nói may mắn là người bắt trộm Lê Lê đi không phải là loại tội phạm công nghệ cao gì. Khi cảnh sát vừa tra ra địa chỉ IP thì đồng thời tra ra luôn danh tính thật sự của người này.

"Dì Vương, cơ thể vẫn ổn chứ?" Mục Từ Túc đỡ cô lên xe, Phó Chiêu Hoa và Mễ Nhã đi phía sau cũng chú ý tình huống của cô.

Tình trạng bây giờ của cô vô cùng tồi tệ.

Dì Vương kiệt quệ về sức khỏe lẫn tinh thần, toàn dựa vào việc tìm kiếm Lê Lê để chống đỡ, Mục Từ Túc luôn cảm thấy một giây sau cô sẽ té xỉu ngay lập tức.

Mễ Nhã cũng mệt lả người, tinh thần khẩn trương suốt một thời gian dài cộng thêm lúc chạng vạng còn khóc lóc thêm vài bận, cô gái trẻ này xem ra sắp không trụ nổi.

"Tên khốn này đúng là gây nghiệp!" Cảnh sát tới đón bọn họ cũng ngán ngẩm lắc đầu.

"Đi tới đó xem sao." Mục Từ Túc và Phó Chiêu Hoa cũng lên xe.

Nhưng ngoài dự đoán của bọn họ là xe cảnh sát lại chở mọi người đến con đường quen thuộc.

Mục Từ Túc quay đầu nhìn thì thấy ánh mắt của dì Vương và Mễ Nhã cũng tràn đầy sự nghi ngờ.

Bởi vì con đường quá quen thuộc, đây không phải là con đường dẫn vào khu chung cư cũ của dì Vương mà Mễ Nhã sao?

Đúng như dự đoán, năm phút sau, cảnh sát lái xe vào khu chung cư cũ, còn dừng lại trước một tòa nhà quen thuộc.

"Đây là nhà tôi..." Dì Vương nhìn cảnh sát, muốn hỏi có phải có nhầm lẫn gì không.

Nhưng ngay sau đó, cảnh sát dẫn dì Vương đến trước cửa một căn hộ ở tầng một "Điện thoại gọi đến từ chỗ này."

"Làm sao có thể..." Mễ Nhã cũng trợn to mắt.

Cô có chết cũng không ngờ người bắt trộm Lê Lê đi lại chính là hàng xóm của dì Vương!

Điều này không thể nào?!

Nhưng cảnh sát cũng đã gõ cửa.

"Ai đó!" Nhanh chóng có một người phụ nữ trung niên đi ra mở cửa, khi nhìn thấy cảnh sát thì sợ hết hồn.

"Muốn gì? Tôi không làm gì phạm pháp hết!" Phản ứng đầu tiên của bà ta là biện bạch cho mình.

Khi nghe thấy cảnh sát hỏi về con mèo thì bà ta lại cười khẩy "Là tôi nhặt nó về! Ở nhà tôi ăn chùa uống chùa dầm dề mấy ngày liền rồi kìa!"

"Bà nói bậy..." Thái độ phách lối của bà ta làm cho Mễ Nhã không nhịn được muốn phản bác. Nhưng lại bị dì Vương kéo lại.

Mễ Nhã biết phải tìm Lê Lê trước, những chuyện khác để nói sau. Nhưng khi bọn họ thấy bé mèo thì không thể nào kìm nén lửa giận được nữa.

Mễ Nhã giựt lấy cái lồng, cô hận không thể cho người phụ nữ kia mấy cái bạt tay.

Khác với dáng vẻ hoạt bát tươi tắn lúc trước, chỉ mới bốn ngày mà Lê Lê đã gầy còn da bọc xương, bộ lông mềm mại sáng bóng giờ u ám thiếu sức sống. Dù không có ngoại thương nhưng bộ dáng như vậy thì biết chắc là bé mèo không được đối xử tử tế.

Dì Vương nhìn bé mèo nằm rạp hấp hối trong lồng, cảm thấy trái tim mình tan nát.

Còn người hàng xóm đứng trước cảnh sát và mọi người lại ra vẻ đắc chí "Được rồi! Đón mèo về đi, các người cũng đi đi."

"Không được, e là phải mời bác đi theo chúng tôi về đồn để làm tường trình." Cảnh sát vẫn muốn dẫn người đi.

Hàng xóm nghe thế thì xụ mặt "Cái gì? Tôi làm cái gì mà các người muốn bắt tôi?"

"Cố ý quấy rối sinh hoạt của hàng xóm, đã vi phạm quy định trật tự công cộng, phải theo chúng tôi về đồn."

"Không có, các người có ý gì!" Nếu là người bình thường nghe như vậy thì sẽ lập tức hoảng loạn, nhưng bà hàng xóm này lại không thèm để ý chút nào, trái lại còn gào khóc om sòm "Quy định với chả quy tắc, tôi không biết gì hết!"

"Mèo là tôi nhặt được, tôi gợi ý để bọn họ đến tìm mèo, còn gọi điện kêu bọn họ đến đón mèo về nữa! Các người có lý do gì chứng minh tôi cố ý quấy rối cuộc sống của họ?"

"Thế thì tại sao bác năm lần bảy lượt đổi địa điểm trả mèo? Còn bắt chước thủ đoạn của bọn bắt cóc để gọi điện thoại?"

"Tôi đổi địa điểm thì đã sao? Tôi bận bịu cả ngày, làm gì có thời gian chờ bọn họ đến? Đáng lý tôi ở đâu thì bọn họ phải đến ngay chỗ đó để nhận mèo về chứ! Còn lý do tại sao tôi không bằng gọi điện thoại của mình, chính là tôi không thích!"

"Ôi chao! Tôi nói vậy hàng xóm láng giềng cũng đừng giận làm gì! Đi ra nói một lời công bằng đi! Cô ta mang theo con nhỏ này đến đây thì có thể thấy trong mắt mấy người chỉ có lũ súc sinh kia thôi! Lỡ như tôi dùng điện thoại cá nhân gọi, bọn họ lừa bịp tôi thì phải làm sao?"

"Làm sao là làm sao? Tôi nhặt một con mèo về cưu mang mà lại đến nhà người ta làm ầm ĩ mọi chuyện lên như thế! Đầu năm nay làm người tốt thật không dễ dàng!"

"Ôi, mọi người nghe tôi nói thế có đúng không?" Bà ta càng nói càng hăng, to tiếng đến nỗi mấy người hàng xóm xung quanh cũng không khỏi chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Mễ Nhã và dì Vương.

"Chuyện là như vậy đó! Đồng chí cảnh sát, các anh nói một câu phải trái đi, nếu là chuyện khác thì chúng tôi không nói. Phải nói chuyện nghiêm túc cái cô hay cho mèo ăn này!"

"Bọn họ nuôi nhiều mèo hoang làm mất trật tự khu phố! Đêm nào lũ mèo hoang cũng phát xuân kêu rầm trời, đều là do mấy cái người này nuôi không đấy!"

"Phóng uế bậy bạ khắp nơi, đã thế còn hay mò vào hành lang chung cư tè bậy nữa, toàn khai rình mùi nước tiểu. Thế nào, nếu bác gái ở lầu một này vi phạm quy định trật tự công cộng thì bọn họ không vi phạm chắc?"

"Các người nói bậy! Những con mèo tôi chăm đều đã được triệt sản! Hơn nữa thật sự ngày càng ít mèo đi hoang, số lượng cũng không tăng nhiều. Mỗi lần cho bọn nó ăn xong là tôi đều quét dọn vệ sinh đàng hoàng."

"Với lại không phải mùi nước tiểu trong hành lang là do chó mấy người nuôi đái bậy sao? Có liên quan gì đến mèo?"

"Xem kìa xem kìa! Nói câu nào cãi lại câu đó! Giới trẻ ngày nay đúng thiệt là."

Có người hàng xóm cũng thừa dịp chen chân vào nói "Bớt tranh cãi một tí đi! Lần trước cháu nội tôi chỉ nắm đuôi con mèo thôi mà cô ta đã quay lại, để đám fan của cô ta bu vào chửi rủa cháu tôi đoạn tử tuyệt tôn!"

"Bác mà chửi nó nữa coi chừng nó quay bà lại rồi tung lên mạng đấy."

Mễ Nhã thật muốn bịt miệng hết đám người ăn không nói có này lại, cháu của người phụ nữ này suýt chút nữa bóp chết mèo con! Bà ta thấy nhưng lại ngó lơ, đã thế còn nói vì dân trừ hại. Nếu không phải vậy thì dân mạng xem livestream của cô sẽ không vô cớ tức giận chửi cháu bà ta.

Nhưng có quá nhiều người xúm lại phản đối rầm rộ, một cái miệng của Mễ Nhã không thể nào nói lại trăm cái miệng của bọn họ.

"Nói ra xem ai mới là người có vấn đề!" Lúc này những người hàng xóm kia bất giác kết thành một phe.

Cảnh sát chìm cố gắng hòa giải "Một con ngựa là một con ngựa, bà con đừng chuyện bé xé ra to!"

"Chuyện bé xé ra to chính là các người! Còn nói tôi cố ý? Mau lấy chứng cứ chứng minh tôi cố ý ra đây! Mấy người có không?"

"Này bác gái!" Cảnh sát chìm vô cùng tức giận nhưng lại á khẩu không trả lời được.

Tâm tư của Dì Vương bây giờ đều đặt lên bé mèo đang thoi thóp "Mễ Nhã, Mễ Nhã con nhìn đi, hình như dì thấy tình trạng của Lê Lê không ổn lắm?"

Mễ Nhã cúi đầu nhìn, không biết Lê Lê vì tiếng ồn quá lớn hay vì nguyên nhân nào khác mà đột nhiên ói ra, nhìn bộ dáng của bé mèo giống như muốn nôn luôn cả dạ dày ra ngoài.

"Mau, đến bệnh viện trước đã."

Cảnh sát chìm cũng hiểu sơ về tình huống, trước hết để bọn họ mang mèo đi, còn mình ở lại giải quyết rắc rối.

Mục Từ Túc không ở lại mà đi theo mọi người. Chẳng qua trước khi đi thì anh quay đầu nhìn bà hàng xóm đã bắt trộm Lê Lê kia, Phó Chiêu Hoa nhanh chóng hiểu ý của Mục Từ Túc.

"Có phải anh cảm thấy bà ta chắc chắn cho là mình không bị tạm giam?"

"Ừ." Mục Từ Túc gật đầu "Vụ án này không dễ bị kết án, chờ đến lúc đó rồi nói tiếp! Để xem dì Vương tính làm gì."

Chỉ như thế, đoàn người nhanh chóng một đường chạy thẳng đến bệnh viện.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ mau nhìn nó, như vậy là sao ạ?" Dì Vương vừa đến bệnh viện liền vội vàng kêu bác sĩ.

"Trời đất, ói đến nông nỗi này cơ à, sao bây giờ mới đưa đến bệnh viện?"

"Bác sĩ khám dùm nó, rốt cuộc là thế nào?"

"Đừng vội. Chúng tôi sẽ làm kiểm tra tổng quát trước." Bác sĩ nhanh nhẹn bế Lê Lê tới phòng khám.

Năm phút sau, bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Nó sao rồi? Sẽ không có gì chứ!" Nháy mắt trái tim của dì Vương như vọt đến tận cổ họng.

"Rất nghiêm trọng." Bác sĩ đưa tờ giấy cho cô "Mèo bị nhiễm dịch hạch, lúc đưa tới đây đã bắt đầu sốt cao, các tế bào bạch cầu rất thấp và gần như giảm xuống mức thấp nhất, cô phải chuẩn bị tâm lý."

"Tôi, tại sao tôi lại phải chuẩn bị?"

"Tỷ lệ tử vong của mèo nhiễm dịch hạch rất cao, cho dù bây giờ theo kết quả kiểm tra thì tỷ lệ tử vong là 0% nhưng với trường hợp của bé mèo nhà cô thì có khả năng sẽ cao đến 75%."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi