CHÂN LONG CHÍ TÔN ĐÔ THỊ

CHƯƠNG 636

Vương Nhất biết Lý Khinh Hồng 100% vẫn đang băn khoăn chuyện lúc sáng, sau khi về tới nhà một người suy đoán linh tinh, đoán rồi, trong lòng càng lúc càng giận càng lúc càng bực bội.

Sờ chóp mũi, Vương Nhất kiên trì nói: “Anh đi giặt quần áo.”

Vẫn không đáp lại, ánh mắt của Lý Khinh Hồng từ đầu tới cuối đều tập trung ở trên máy tính, giống như Vương Nhất căn bản không tồn tại.

Vương Nhất chỉ có thể đi ra ngoài thì đụng phải Lý Tuyết Nhi và Vương Tử Lam đang nằm bò ở cầu thang nghe trộm.

“Hai người ở đây làm cái gì?”

Vương Nhất kinh ngạc liếc nhìn một lớn một nhỏ trước mắt, hỏi.

Lý Tuyết Nhi bế Vương Tử Lam lên, cười rạng rỡ một tiếng: “Không phải là quan tâm hôn nhân đại sự của anh và chị của em hay sao—”

“Đừng nói linh tinh!”

Vương Nhất đanh mặt, quát.

Lý Tuyết Nhi lè cái lưỡi đáng yêu, bế Vương Tử Lam, tiếp tục đi chơi.

Vương Nhất đi vào nhà vệ sinh, thuận tay ném quần áo vào trong máy giặt, sau đó ngồi trên bồn cầu hút thuốc.

Anh không có nghiện thuốc, chỉ khi gặp phải chuyện bó tay thì mới hút.

Làm sao khiến Lý Khinh Hồng hết giận, đây là một vấn đề

Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể nói thật rồi.

Vương Nhất thở dài bất lực, lại đi lên tầng, định dùng vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Lý Khinh Hồng.

Tuy nhiên khi mở cửa, Lý Khinh Hồng vẫn nghiêm túc ngồi ở trước máy tính gõ phím, thậm chí ngay cả tư thế ngồi cũng không thay đổi, càng đừng nói tới bát mì kia sớm đã nguội ngắt.

Bỗng chốc, sắc mặt của Vương Nhất trở nên vô cùng cứng ngắc, cảm nhận được một cỗ bạo lực lạnh tràn ngập sự báo thù ác ý.

Anh về nhà đã được một tiếng rưỡi rồi, ở trong khoảng thời gian, Lý Khinh Hồng vậy mà không hề nói một câu nào với anh.

Đây là đánh phủ đầu!

Nhất thời, Vương Nhất lập tức hoảng hồn, nói với Lý Khinh Hồng: “Cũng đã 10 giờ rồi, nên nghỉ ngơi rồi.”

“Mẹ, con buồn ngủ rồi.”

Vương Tử Lam cũng dụi đôi mắt ngái ngủ, khẽ nói.

Lý Khinh Hồng lúc này mới gập laptop lại, bế Vương Tử Lam chui vào chăn, vẫn không để ý Vương Nhất, quay lưng với anh mà ngủ.

Vương Nhất cười khổ một tiếng, cũng chỉ đành nằm trên giường.

Anh đột nhiên phát hiện một vấn đề, người phụ nữ giống như Lý Khinh Hồng, bình thường rất ít khi tức giận, nhưng một khi tức giận thì không phải tùy tiện thì có thể dỗ được.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vương Tử Lam đã ngủ rồi, Vương Nhất vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy bên tai đột nhiên nói: “Anh không giải thích gì sao?”

Vương Nhất mở mắt ra, chỉ thấy Lý Khinh Hồng vốn quay lưng với anh, vậy mà lật người, nghiêm túc nhìn anh.

Trong bóng tối, đôi mắt của cô rất sáng.

Nhất thời, Vương Nhất có hơi không biết mở miệng thế nào.


Chương 637:


Ở phía bên kia, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng vẫn đang đi chơi trong trung tâm thương mại.


Mặc dù Lý Khinh Hồng đã tự tay xé tấm chi phiếu rồi nhưng cô ta vẫn là người có qua có lại, dưới sự ‘bức ép’ của cô ta, Vương Nhất đã thử một bộ vest có giá hơn hơn một tỷ rồi mới nghỉ ngơi.


Ti ti ti...


Vào lúc này, Lý Tuyết Nhi gọi video tới.


"Ba, ba đang làm gì vậy?"


Ngay sau khi kết nối video, Vương Nhất liền nhìn thấy Vương Tử Lam với vẻ mặt đầy hưng phấn.


Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng mỉm cười và vẫy tay với con gái: "Ba đang đi mua sắm với mẹ, các con đã chơi được gì rồi?"




"Dì đã cùng con chơi tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, đu quay con lắc...rất nhiều, rất nhiều, dì thật là tốt!"


Nói đến đây, Vương Tử Lam trở nên hưng phấn, nói không ngừng nghỉ như một con chim sơn ca.




Mà Lý Tuyết Nhi ngồi ở một bên với sắc mặt tái nhợt, bộ dáng không còn gì để lưu luyến, rõ ràng là bị doạ không ít.


So sánh hai người với nhau, ngay cả Vương Nhất cũng không nhịn được mà bật cười: "Quả thực khổ cho cô rồi.”




"Em còn không phải là vì anh...”


Lý Tuyết Nhi giống như một con mèo cái bị giẫm vào đuôi, lập tức ngồi dậy, nhưng nói đến giữa chừng lại dừng lại.


Cô ta iếc nhìn Vương Nhất một cái, nói nhỏ: “Sao, thành quả chiến đấu với chị em như thế nào?”




Vương Nhất giơ chiếc túi trong tay lên: “Tôi mua cho chị cô một chiếc váy, chị cô tặng tôi một bộ vest.”


"Không tệ."


Lý Tuyết Nhi nói với vẻ vui mừng kinh ngạc: “Vậy em không làm phiền hai người nữa, bái bai.”


Vào thời điểm Lý Tuyết Nhi ngắt video, Vương Nhất khẽ nheo mắt lại.




Không biết có phải là ảo giác hay không, anh nhìn thấy trong video của Lý Tuyết Nhi có một bóng người mơ hồ, người đó đang lờ mờ nhìn chằm chằm bọn họ.


“Sao vậy?” Lý Khinh Hồng nhẹ giọng nói.


"Không sao."


Vẻ mặt của Vương Nhất ngay lập tức trở lại bình thường, tiếp tục đi mua sắm với Lý Khinh Hồng.


Chỉ có điều, sắc mặt không còn thoải mái như trước nữa.


"Chỉ mong đó là ảo ảnh...”


Đi dạo cả ngày, trời đã dần tối, trong vô thức, hai người đã đi đến dưới tháp Thiên An.


Lý Khinh Hồng đột nhiên nói: "Đi thôi, em mời anh ăn cơm.”




Tháp Thiên An là kiến trúc tiêu biểu của thành phố Thiên An này, khách sạn phía trên cũng nhất định có giá cao ngất ngưởng.


Vương Nhất gật gật đầu, không từ chối.


Lần đầu hẹn hò không phải nên chọn một địa điểm lãng mạn một chút sao?


Dưới sự dẫn đường của nhân viên đón khách, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đã đến phòng riêng đã được đặt trước.


Phòng riêng nằm trên đỉnh của tháp Thiên An, ăn cơm ở đây sẽ có thể đứng trên đỉnh của tòa kiến trúc cao thứ ba thế giới nhìn xuống toàn cảnh Thiên An về đêm.




Màn đêm sắp buông xuống, Thiên An về đêm bớt ồn ào hơn và xinh tươi hơn ban ngày.


“Đây là lần đầu tiên chúng ta mặt đối mặt ngồi ăn cơm cùng nhau.” Lý Khinh Hồng nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, nhẹ nhàng nói.


Vương Nhất gật gật đầu: "Đúng vậy."


Lần trước ăn đồ Tây là một nhà ba người cùng ăn chứ không phải là thế giới riêng của hai người.


"Em luôn cảm thấy em nhìn người khá chuẩn.”


Lý Khinh Hồng chống hai tay lên cằm, nhìn Vương Nhất và nói: “Cho đến khi em gặp anh.”


Vương Nhất nở nụ cười: "Tại sao lại nói như vậy?"


"Anh đã mang đến cho em rất nhiều điều vui mừng bất ngờ, mỗi lần em cảm thấy em đã nhìn thấu anh rồi thì anh lại đánh cho em một đòn cảnh tỉnh.”


Lý Khinh Hồng nhẹ nhàng nói: "Ban đầu, em nghĩ rằng anh là một tên căn bã nhát gan và vô trách nhiệm. Về sau, em cảm thấy có lẽ anh đã cắn rứt lương tâm nhưng vẫn là một tên vô dụng không có tiền không có thế, đến công việc cũng không có.”


Vương Nhất nhìn chằm chằm Lý Khinh Hồng, chờ cô ta nói tiếp, nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy cô ta tiếp tục nói.


Thế là, anh chỉ có thể bất lực mở miệng: “Sau này thì sao? Không thể đến bây giờ em vẫn cảm thấy anh là một kẻ vô dụng đúng không?”


Lý Khinh Hồng khẽ lắc đầu: "Có cần phải tiếp tục nói không? Trước đó em đã nói rồi, em luôn nhìn lầm anh, anh còn mạnh hơn em, không phải sao?”


Vương Nhất im lặng không đáp lại, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Tại sao phải nhìn mọi người đến mức thấu đáo như vậy?”


"Để khiến bản thân mình yên tâm.”


Lý Khinh Hồng trả lời không chút do dự: "Người có tốt có xấu, em và Tử Lam cô nhi quả mẫu sinh sống, nhìn ai cũng đều giống người xấu, thế giới này không đen cũng không trắng mà là một lớp màu xám tinh tế.”


Vương Nhất mở miệng, nhưng không nói ra câu nào, trong lòng cảm thấy áy náy, trong mắt cũng trở nên kiên định hơn.


Khi anh chưa trở lại, vợ con anh đã bị người ta khinh bỉ và lăng nhục.


Bây giờ anh đã trở lại rồi, mọi thứ đều như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, thế gian không còn sự bất công nữa.


"Trời sắp mưa rồi."


Lý Khinh Hồng ngẩng đầu, nhìn bầu trời mây đen cuồn cuộn rồi nói.


"Anh mang ô rồi.”


Vương Nhất cười nói: "Dù mưa to thế nào, anh cũng sẽ không để em bị ướt."


Ầm...


Tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, tia chớp chói mắt xé toạc bầu trời, chiếu lên khuôn mặt của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng khiến khuôn mặt họ trắng nhợt một mảng.


Sau đó, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống đập vào ô cửa sổ trong suốt, phát ra tiếng lách cách như rán đậu.


Đây là trận mưa to hiếm hoi sau khi Vương Nhất trở lại Thiên An.


Cộc cộc cộc...


Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị gõ mạnh.


Không chờ cho Vương Nhất và Lý Khinh Hồng kịp phản ứng, cánh cửa đã bị người khác tự tiện đẩy ra.


Một nhóm người bình tĩnh thong dong cầm ly rượu bước vào, người đàn ông khôi ngô tuấn tú đi đầu nở nụ cười tao nhã với Lý Khinh Hồng: "Cô Lý, buổi tối tốt lành."


Nhìn những người tự tiện bước vào này, đôi mắt của Vương Nhất dần trở nên sắc bén, trên mặt Lý Khinh Hồng cũng hiện lên vẻ tức giận hiếm thấy: “Các anh là ai, tại sao lại tự tiện xông vào phòng bao riêng của người khác?”


Nói xong, cô ta ấn nút gọi nhân viên phục vụ.


Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không có nhân viên phục vụ bước vào.


Người đàn ông tuấn tú đi đầu cười nhạt: “Không cần thử nữa, sẽ không có ai vào đâu, ở Thiên An, không có ai dám cản đường của bọn tôi cả.”


Một người đàn ông cao lớn khác ôm hai người phụ nữ đẫy đà bên cạnh cũng cười trêu đùa: “Cậu Lương, động tĩnh của anh quá lớn, dọa sợ cô Lý rồi.”


Những người phía sau anh ta lập tức phá lên cười, vẻ mặt Lý Khinh Hồng tái đi, cô ta không nói gì, đôi mắt Vương Nhất híp lại với vẻ nguy hiểm nhưng cũng không động đậy gì.


Bọn họ nhìn ra rồi, những người này đều là cậu ấm có quyền có thế ở thành phố Thiên An, hơn nữa, hầu hết những cậu ấm này đều có vẻ đứng sau cách nửa bước hơn so với hai người đàn ông ở chính giữa, chứng tỏ hai người này là người đứng đầu của bọn họ.


Người đàn ông tuấn tú bên trái cười nhạt, làm ra lễ nghi quý ông tiêu chuẩn, nói: “Cô Lý đừng sợ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, vì vậy tôi muốn tự mình giới thiệu bản thân trước."


"Tên tôi là Lương Ý Hành, đến từ nhà họ Lương.”


Lương Ý Hành nhìn về phía người đàn ông cao lớn đang ôm ấp cô gái đẫy đà bên cạnh, nói: “Anh ấy tên là Thẩm Tử Kiện, đến từ nhà họ Thẩm.”


Lý Khinh Hồng mặt không cảm xúc, căn bản không thèm phản ứng, có thể nhìn ra trong ánh mắt chán ghét của cô ta, cô ta rất phản cảm với những cậu ấm này.


Tuy nhiên, dù có phản cảm thế nào cô ta cũng không thể làm được chuyện gì khác người. Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện, tứ đại hào môn của Thiên An, trong phút chốc đã có hai người đến, cho dù là cô ta cũng cảm thấy có chút áp lực.


“Các anh muốn làm gì?” Lý Khinh Hồng nhìn Lương Ý Hành, lạnh lùng hỏi.


Tuy nhiên, Lương Ý Hành lại lắc đầu, vẻ mặt mang theo ý đùa cợt: “Cô Lý, cô nghĩ quá xấu về mọi người rồi, tôi đến đây chỉ là muốn bàn chuyện làm ăn chỉ có lời chứ không có lỗ với cô thôi, về phần những người phía sau lưng tôi cùng với Thẩm Tử Kiện, cô Lý không cẩn quan tâm đến bọn họ, xem bọn họ như không khí là được.”


Lời thì nói như vậy nhưng những cậu ấm phía sau không những không có chút tức giận mà ngược lại còn nở nụ cười xấu xa.


Lý Khinh Hồng im lặng một lúc, sau đó nói: "Chuyện làm ăn gì?"


Lương Ý Hành đến trước mặt Lý Khinh Hồng và chậm rãi nói: "Tôi nghe nói tập đoàn Lệ Tinh của các cô đã thầu được kế hoạch cải tạo vùng hạ lưu sông Thiên An, phải không?”


"Đúng vậy thì sao?"


Lý Khinh Hồng lạnh lùng nói, không bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài.


Nụ cười của Lương Ý Hành càng đậm: “Giao dự án xây dựng đô thị cho nhà họ Lương tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”


Chương 638:


Trong mắt Lý Khinh Hồng hiện lên sự tức giận, khi Lương Ý Hành nhắc đến dự án xây dựng đô thị, cô ta đã đoán được Lương Ý Hành muốn nói gì, cô ta thẳng thừng từ chối: "Anh nằm mơ đi.”


Trong mắt Vương Nhất cũng lướt qua một tia lạnh lùng nguy hiểm, lúc trước bảo La Chí Viễn bàn giao dự án xây dựng đô thị cho tập đoàn Lệ Tinh, anh đã nghĩ đến khả năng này rồi.




Một nửa còn lại của dự án cải tạo sông Thiên An đều nằm trong tay nhà họ Lương, nếu của ai người nấy kiếm thì thôi, chỉ sợ nhà họ Lương tham lam, muốn cướp dự án xây dựng đô thị của tập đoàn Lệ Tinh về tay.




Không ngờ rằng chuyện này lại thực sự xảy ra, còn cướp công khai trước mặt anh.


Ngoài ra, về tên Lương Ý Hành này, Vương Nhất vừa hay có chút chuyện muốn đích thân hỏi anh ta, không ngờ rằng anh ta lại chủ động tìm tới tận cửa.


Bị Lý Khinh Hồng từ chối, Lương Ý Hành không hề ngạc nhiên, cũng không tức giận mà vẫn cười nhẹ: "Cô Lâm thật sự không suy nghĩ một chút sao? Nhường dự án xây dựng đô thị cho nhà họ Lương tôi, tập đoàn Lệ Tinh sẽ có thể có được tình hữu nghị của nhà họ Lương, tương lai vô cùng tươi sáng.”




Vừa nói, Lương Ý Hành giơ ra bốn ngón tay, sắc mặt hơi trầm xuống: “Cho cô 4000 tỷ, bán dự án xây dựng đô thị cho tôi, số tiền này đủ để khiến tập đoàn Lệ Tinh của cô niêm yết thành công, đừng không biết suy xét.”


Thẩm Tử Kiện đứng sau cùng với những cậu ấm nương tựa vào hai nhà họ Lương và nhà họ Thẩm đều khẽ cười.




4000 tỷ là một số tiền vô cùng lớn đối với người bình thường, thậm chí là đối với 90% công ty xí nghiệp, nhưng đối với một gia đình giàu có như nhà họ Lương quả thực chỉ là hạt cát trong sa mạc, không đáng nhắc đến.


Thứ bọn họ muốn thấy chính là dáng vẻ ăn nói khép nép và nương tựa nhờ cậy bọn họ của đệ nhất nữ tổng tài của Thiên An.


Thế nhưng, Lý Khinh Hồng vẫn không hề động lòng, thậm chí còn cười nhạt một tiếng: "Cho dù anh có đưa bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ không bán cho anh dự án xây dựng đô thị đâu."




Cô ta là người có tầm nhìn xa, làm xong dự án xây dựng đô thị rồi, lợi ích thu được nào chỉ dừng lại ở bốn nghìn tỷ này?


Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lý Khinh Hồng, vẻ lạnh lùng trong mắt Vương Nhất cũng tiêu tan theo. Anh hy vọng đám công tử bột này biết điều một chút, đừng được voi đòi tiên.


Thật đáng tiếc, sự việc không được như mong muốn.


Trong mắt của Lương Ý Hành cuối cùng cũng hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn không tức giận, bỗng nhiên nhìn về phía Vương Nhất: “Vị này là?”


Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Vương Nhất, ngay khi anh định nói, Lý Khinh Hồng đã cướp lời: “Anh ấy là chồng tôi.”




"Ồ, anh ta chính là người đã cướp đi sự trong trắng của cô rồi biến mất năm năm, khiến cô ở góa năm năm sao.”


Người nói không phải là Lương Ý Hành mà là Thẩm Tử Kiện của nhà họ Thẩm.


Anh ta giả vờ ngạc nhiên nhìn Lý Khinh Hồng, chỉ vào Vương Nhất nói: "Tôi nói cô Lý này, cô dù sao cũng là đệ nhất nữ tổng tài của Thiên An, sao lại gả cho loại người này chứ? Xa thì không nói chứ đàn ông trong căn phòng này, ai mà không mạnh hơn anh ta chứ? Chẳng lẽ...là đời sống sinh hoạt của anh không tồi, khiến cô lĩnh hội được niềm vui khi làm một người phụ nữ sao? Ha ha ha...”


Trong khi nói, anh ta không quên đùa nghịch với hai người phụ nữ đang ôm ở hai bên.


Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng âm u, lạnh lùng quát mắng: “Mong anh tôn trọng chồng tôi một chút.”


Lúc này, Vương Nhất đặt ly rượu xuống, đột nhiên nói: "Trước khi tôi tức giận, tốt hơn hết các anh nên xếp hàng lần lượt xin lỗi vợ tôi, nếu không, đợi tôi tức giận rồi, các anh có muốn đi cũng không đi được.”


Tất cả các cậu ấm đều sững sờ, sau đó bật cười lớn đầy kinh ngạc.


"Anh nói gì? Tôi nghe không rõ, là ai muốn đi cũng không đi được?”


"Vậy anh tức giận đi, để tôi xem xem anh tức giận sẽ như thế nào?”


"Chẳng qua là một tên vô dụng dựa vào Lý Khinh Hồng mới sống đến ngày hôm nay mà cũng dám mở miệng nói lời ngông cuồng.”


Bọn họ chửi bới và cười nhạo, không ai coi trọng lời nói của Vương Nhất.


Chỉ có Lương Ý Hành là hơi biết một chút, anh ta không đi chọc giận Vương Nhất mà quay sang Lý Khinh Hồng, giả vờ tươi cười ngoài mặt mà nói: “Đường đường là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh mà lại gả cho một tên vô dụng, tôi nghĩ loại chuyện này cô không muốn người dân của cả Thiên An này biết đúng không?”


Lý Khinh Hồng trầm sắc mặt xuống: "Ý của anh là gì?”


"Cô Lý, trong tay tôi đã nắm được chuôi của cô, tôi khuyên cô nên nghe lời tôi, ngoan ngoãn bàn giao dự án đi.”


Lương Ý Hành một hơi uống sạch rượu ngon trong ly, liếc nhìn Lý Khinh Hồng một cái, như thể nắm chắc phần thắng trong tay.


Sự bất an trong lòng Lý Khinh Hồng càng thêm nồng đậm: “Chuôi gì?”


Lương Ý Hành ném một chiếc điện thoại di động cho Lý Khinh Hồng: "Tự mình xem đoạn video phía trên đi."


Lý Khinh Hồng nghi hoặc nhấn nút phát, không lâu sau, trong phòng riêng truyền đến một trận âm thanh ướt át khiến người ta đỏ mặt tía tai.


Lý Khinh Hồng chỉ liếc nhìn một cái, sắc mặt trở nên trắng như tuyết, toàn thân khẽ run lên, cắn chặt môi đến mức rách cả môi, máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ trong miệng.


Vương Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức lấy điện thoại qua xem.


Vừa nhìn, sắc mặt anh cũng có chút biến đổi.


Đây là một đoạn video dài ba phút, địa điểm là ở trong một nhà kho tối tăm, một nam một nữ bị trói vào nhau.


Người đàn ông quần áo rách rưới, toàn thân bê bết máu, giống như một con thú đang phát điên.


Giọng nói người phụ nữ mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, muốn trốn chạy cũng trốn chạy không được, cuối cùng bèn nhắm mắt cam chịu, hai hàng nước mắt chảy ra.


Toàn bộ đoạn phim kết thúc trong tiếng kêu đau đớn tuyệt vọng của người phụ nữ, xem xong đoạn video này, Vương Nhất cũng giống như bị đả kích mạnh, ngẩng đầu một cách cứng nhắc, nhìn Lý Khinh Hồng đang trên bờ vực suy sụp.


Đúng vậy, người đàn ông trong video là Vương Nhất năm năm trước, mà người phụ nữ chính là Lý Khinh Hồng đã bị trói lại.


Đôi mắt cô ta đỏ hoe, tay chộp lấy điện thoại, nhanh chóng xóa đoạn video đó.


Nhìn Lý Khinh Hồng suy sụp, Lương Ý Hành cười nhạt: "Cô Lý, chắc hẳn cô rất quen thuộc với đoạn video này, nếu tôi tung đoạn video này ra, cô sẽ có kết quả thế nào nhỉ?”


Lời này vừa được nói ra, đồng tử của Lý Khinh Hồng lập tức co rút lại, thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt.


Trong mắt Vương Nhất cũng sớm đã tràn đầy sát khí, trầm giọng nói: “Đoạn video này, sao anh có được?”


"Điều này anh đừng quan tâm.”


Lương Ý Hành chậm rãi nói: "Cô chỉ cần biết rằng tôi đang nắm giữ bí mật của hai người là được rồi, ngoan ngoãn làm theo lời tôi nói, nếu không, hậu quả tự gánh chịu.”


Lý Khinh Hồng nhanh chóng đến trước mặt Lương Ý Hành, trong mắt đầy những giọt nước mắt tủi nhục, nhưng lại dùng giọng nói gần như van nài mà cầu xin: “Đừng, đừng tung video ra ngoài.”


"Vậy thì phải xem cách cư xử của cô rồi.”


Trong mắt Lương Ý Hành đầy vẻ cay độc, đột nhiên lớn tiếng: “Bây giờ, quỳ xuống cho tôi!"


Cục diện hiện tại nhất thời đã vượt quá dự liệu của Vương Nhất, khiến anh hết sức kinh hoàng, trong lòng đau khổ đến cực điểm.


Chuyện xảy ra trong nhà kho ở bến đò Thiên An năm năm trước là cơn ác mộng cả đời của Lý Khinh Hồng, không ngờ lúc đó vẫn còn có ống kính đang quay, điều này đã đánh cho Vương Nhất một đòn cảnh tỉnh.


Anh không thể nghĩ ra được tại sao Lương Ý Hành lại có được video gốc và là ai đã lén lút quay lại tất cả những chuyện này.


Tất cả mọi thứ đều như một tấm lưới lớn vô hình bao phủ lấy Vương Nhất.


Khi Vương Nhất đang kinh hãi, Lý Khinh Hồng đã khuỵu gối, chậm rãi định quỳ xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi