CHÀNG RỂ VÔ SONG

Chương 1012

Đương nhiên La Văn hiểu được cái lý do thoái thác và phản bội Trương Thiên Sơn của Tạ Kiến An, nhưng thực tế cũng biết đó chỉ là cái cớ của ông ta mà thôi.

Theo Tạ Kiến An, cái vị trí Đại bàng núi Bắc Đông vốn là thuộc về ông ta, chứ không phải của Trương Thiên Sơn.

Tạ Kiến Bình cảm thấy Trương Thiên Sơn nên nhường cái ghế Đại bàng núi Bắc Đông lại cho mình.

Nhưng theo La Văn thì lại không phải như thế.

Cả cái vùng Bắc Đông này là do một tay Trương Thiên Sơn dẫn theo các đàn em dốc sức gầy dựng nên, đồng nghĩa rằng đây là địa bàn của ông ta.

Giờ Trương Thiên Sơn đã bước sang tuổi trung niên, không còn sức để mà lo liệu hết, nên mới muốn chọn một người thích hợp lên làm Đại bàng núi vùng Bắc Đông, tiếp tục dẫn dắt đàn em của mình bảo vệ cảnh bình yên nơi đây.

Vì vậy, người mà Trương Thiên Sơn chọn phải là người phù hợp.

Vốn dĩ, Trương Thiên Sơn định chọn giữa một trong hai người Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, là vì cảm thấy họ có năng lực, còn là do một tay ông ta đào tạo nên rất đáng tin.

Nhưng giờ Trương Thiên Sơn lại đổi ý, cảm thấy Uông Nghĩa càng thích hợp hơn. Vì vậy, ông ta muốn chọn Uông Nghĩa.

Theo La Văn thì nó là chuyện rất đỗi bình thường.

Nếu La Văn ở trong vị trí của Tạ Kiến An thì chắc chắn cũng sẽ cảm thấy bực tức, nhưng một là anh ta sẽ đi tìm Trương Thiên Sơn tranh luận, hai là sẽ cố gắng làm việc, chứng minh mình có đầy đủ năng lực mà còn giỏi hơn Uông Nghĩa cho Trương Thiên Sơn thấy. Từ đó, khiến ông ta thay đổi suy nghĩ rồi chọn lại người. Chứ không giống như Tạ Kiến An, chọn cách phản bội, thậm chí là có ý định giết chết Trương Thiên Sơn chỉ để ngồi lên vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông.

Lúc này, trong lòng La Văn biết đã không thể khuyên được Tạ Kiến An nữa, đành bất lực nói: “Thôi bỏ nó sang bên đi, ông nói thẳng ông trói tôi lại đây làm gì đi. Nhưng nói trước, tôi sẽ không phản bội Đại bàng núi Trương Thiên Sơn, ông khỏi phải có cái suy nghĩ ấy, có giết tôi, tôi cũng không phản bội ông ấy đâu”.

Tạ Kiến An nghe vậy bật cười nói: “Thật không? Cậu thật sự không nghĩ kỹ lại à? Nếu cậu không phối hợp, tôi chẳng những sẽ giết cậu, mà còn có thể khiến La Võ có đi mà không có về, cho hai anh em cậu xuống suối vàng gặp nhau luôn. Chỉ vì một Trương Thiên Sơn mà cả hai cùng mất mạng, đáng sao? Chẳng bằng đi theo tôi, tôi sẽ để cậu thành trợ thủ đắc lực của mình, đảm bảo tương lai hai người sẽ có nhiều đàn em và của cải hơn khi đi theo Trương Thiên Sơn”.

La Văn nghe vậy lại chẳng có vẻ gì là lo lắng, nói thẳng: “Ông khỏi phải nói nữa, tôi sẽ không phản bội Đại bàng núi đâu. Tạ Kiến An, ông nhầm rồi, chúng tôi đi theo Trương Thiên Sơn không phải vì ông ấy có thể cho chúng tôi nhiều cao thủ, địa vị cùng những lợi ích kia. Chỉ là đi theo ông ấy làm việc thôi, chúng tôi khác ông. Giờ ông trói tôi đến đây, muốn chém muốn giết gì tùy ông. Còn về La Võ – em trai tôi, ông muốn sát muốn xẻo gì cũng được. Nói trước, nó cũng không đơn giản vậy đâu, muốn giết nó chưa chắc đã dễ dàng. Hơn hết, cho dù có chết, nó cũng tuyệt đối không vì sợ chết hay mớ lợi ích to lớn mà bằng lòng phản bội Trương Thiên Sơn rồi đi theo ông đâu”.

Tạ Kiến An nghe thấy vậy thì ngẩn ra, có chút không dám tin nhìn La Văn.

Nhưng mà cả hai nhìn nhau một hồi, Tạ Kiến An lại đành bất lực. Vì từ trong mắt La Văn, ông ta chỉ nhìn thấy sự kiên định, sẵn sàng đi chết mà chẳng có chút sợ hãi hay do dự nào cả.

Rõ ràng là La Văn hoàn toàn không sợ chết và cũng không sợ Tạ Kiến An sẽ giết La Võ – em trai mình.

“Đúng là cứng đầu, thật là không hiểu Trương Thiên Sơn có cái gì mà lại đáng để các cậu bán mạng như vậy. Chẳng phải chỉ là cho các cậu thế lực và tài nguyên thôi sao? Các cậu cũng đi theo lâu như vậy, bỏ sức ra cày cỡ đó, đã được đền đáp chưa? Cậu đã không muốn thì chờ chết trong căn hầm này đi, khi nào đổi ý thì tôi sẽ đến!”

Tạ Kiến An nói xong, bất lực rời khỏi hầm.

Tạ Kiến An cũng đã đoán được La Văn sẽ không làm việc cho mình từ trước, bắt cóc cậu ta là vì không để cho cậu ta phát hiện ra rồi gây ảnh hưởng đến kế hoạch của mình. Dù sao, cậu ta thật sự rất thông minh.

Còn về việc có thể bị phát hiện gì đó khi thiếu La Văn hay không, Tạ Kiến An cũng không lo lắng lắm, dù sao theo kế hoạch thì giờ bọn họ đã bắt đầu hành động rồi.

Cho dù Đại bàng núi có cảm thấy có gì đo là lạ, đoán được có người phản bội mình, thì Tạ Kiến An tin rằng Trương Thiên Sơn chắc chắn sẽ không đoán ra người này lại là hai anh em Kiến An và Kiến Bình do một tay mình đào tạo từ thuở ấu thơ. Không có La Văn bên cạnh, Trương Thiên Sơn cũng sẽ không phát hiện ra được âm mưu của hai anh em họ.

La Văn nhìn Tạ Kiến An rời đi, khẽ thở dài bất lực.

Tuy anh ta không biết rõ về kế hoạch của Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình, nhưng với những điều ít ỏi biết được trước mắt thì bên Đại bàng núi không có nhiều phần thắng, hai anh em kia có vẻ nắm chắc phần thắng hơn.

Dù sao, giờ những cao thủ nòng cốt của Trương Thiên Sơn cũng không ở bên cạnh. Họ đều đi ra ngoài xử lý công việc, còn cao thủ bên cạnh lại hơn nửa là người của Tạ Kiến An.

Mà lúc này, La Văn lại không thể giúp gì, La Võ thì ở bên ngoài, còn chẳng phát hiện ra điều gì. Uông Nghĩa cũng ra ngoài, nên chẳng thể giúp được.

La Văn thở dài, chỉ đành thầm cầu nguyện cho Đại bàng núi đừng xảy ra chuyện gì. Mà theo La Văn, giờ đây người có thể xoay chuyển được tình hình chỉ có Lâm Hàn đang ở thành phố Đông Hải thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi