CHÁO LẠNH

“Tiềm ca, Tiềm ca! Đã lâu rồi không gặp, lần này nhất định phải cùng các anh em uống thoải mái một trận!”

“Đến đến đến, mau giúp Tiềm ca rót rượu.”

“Đệt, rót ít như vậy, xem thường tửu lượng Tiềm ca của tao phải không, rót đầy rót đầy.”

Tả Khuynh ngồi bên cạnh Lương Tiềm, đem ly rượu đã rót đầy đưa tới trên tay hắn, cười nói: “Lão đại, hôm nay là sinh nhật em, nhất định phải cho em chút mặt mũi nha.”

Lương Tiềm liếc mắt, bưng ly rượu lên cùng y chạm nhẹ sau đó một hơi uống cạn.

Mọi người cười vang một trận, thấy Lương Tiềm mở đầu cũng sôi nổi muốn tiến lên mời rượu.

Lương Tiềm thả ly không xuống, đế ly va chạm vào mặt bàn, phát ra âm thanh giòn vang, hắn nói: “Gọi mấy món ăn lót dạ trước, Tiềm ca đêm nay sẽ ngược chết bọn mày.”

Có được lời khẳng định của hắn, đám đàn em hài lòng mang rượu trở lại chỗ ngồi của mình, vô cùng náo nhiệt ăn uống.

Chỉ có Tả Khuynh và Quách Hùng ngồi ở bên cạnh Lương Tiềm là phát hiện ra có gì đó không ổn.



“Lão đại, không phải Tả Khuynh nói anh ăn cơm xong phải về nhà trước sao?” Quách Hùng dùng đôi đũa chung gắp mấy miếng thịt bò bỏ vào trong chén Lương Tiềm.

Lương Tiềm vừa nãy còn nói muốn ăn lót dạ, nhưng bản thân từ lúc ngồi vào ghế lô đến giờ vẫn chưa ăn một miếng nào. Lúc này hắn vừa mới uống cạn một ly, nâng cằm bảo Tả Khuynh rót rượu, trả lời: “Như thế nào, tao đổi ý không được à?”

“Được! Được quá đi chứ, không phải em muốn nói đâu lão đại, anh xem đã nghỉ học bao lâu rồi, lần nào gọi anh ra ngoài chơi cũng không được,” Tả Khuynh nói, “Anh mỗi ngày ở nhà làm cái gì? Không phải thật sự giấu người đẹp ở nhà chứ?”

Chuyện gì không nói lại nói đến chuyện này.

Nghĩ tới hai ngày nay, Chu Mục Thâm đối với mình xa cách lạnh nhạt, Lương Tiềm liền khó chịu một trận.

Chủ động trêu chọc hắn chính là cậu, quay đầu lạnh nhạt giữ khoảng cách với hắn cũng là cậu, đem thiếu gia ngây thơ hắn đây chơi đùa đến xoay vòng.

Hừ, Chu Mục Thâm cậu lợi hại.

Hôm nay là ngày thứ ba, đúng dịp cũng là sinh nhật Tả Khuynh, lúc trước hắn đã đáp ứng y sẽ đến, dù sao bây giờ trở về sớm cũng sẽ không có người trông mong đứng chờ ở cửa. Lương Tiềm quyết định hôm nay phải thoải mái uống một bữa.

Say rồi sẽ không còn tâm phiền ý loạn nữa.

Rượu ly này nối tiếp ly kia xuống bụng, chất lỏng lạnh lẽo sảng khoái che lấp đi tia ý nghĩ kia, thế là Lương Tiềm càng uống càng hăng, chỉ cần có người mời hắn đều uống hết, bất tri bất giác diệt sạch một đám người.



Tả Khuynh đi đón bạn gái, tạm thời vắng mặt nửa giờ, lúc trở về một tay dắt bạn gái, một tay cầm theo bánh kem sinh nhật.

Hôm nay mọi người rất cao hứng, tất cả đều đã tốt nghiệp, đã qua tuổi trưởng thành nên không còn gì lo lắng nữa, có vài người uống đến nỗi gục ngay tại chỗ.

Giờ phút này vẫn có kẻ không biết sống chết muốn khiêu chiến Lương Tiềm, không ngoài dự đoán bị lão đại hắn dùng ba lần rượu giải quyết xong. Tả Khuynh nhìn thấy vỏ chai lăn lốc bên cạnh Lương Tiềm, nhịn không được líu lưỡi, này phỏng chừng cũng phải một thùng.

Y nhanh chóng thả bánh kem xuống, sắp xếp chỗ ngồi cho bạn gái xong liền đè lại tay Lương Tiềm, lo lắng nói: “Lão đại, đừng uống nữa, anh chưa ăn gì, không tốt cho dạ dày đâu.”

Kỳ thật Lương Tiềm đã có chút say, ánh bắt bắt đầu tan rã mất tập trung, hắn nhíu chặt mày, đưa tay muốn đẩy người cướp rượu của mình ra nhưng rốt cuộc vẫn bị đoạt lấy.

“Lão đại, ăn bánh kem nào, đây là vợ em tự tay làm, đặc biệt ngon, chúng ta nếm thử đi,” Tả Khuynh nói, “Ăn xong rồi uống nữa được không?”

Y nói xong liền đem bánh kem vừa mang về mở ra, đốt nến, cùng vài người còn tỉnh táo loạn xạ hát mừng sinh nhật.

Lương Tiềm ngồi dựa vào trên ghế nhắm mắt lại, một tay đỡ trán xoa xoa huyệt thái dương, hắn đói bụng uống rượu, lại uống quá kịch liệt, hiện tại dạ dày đã bắt đầu đau.

“Đây đây, lão đại.” Tả Khuynh cắt một miếng bánh kem lớn đưa cho Lương Tiềm.

Lương Tiềm mở mắt ra, đưa tay cầm lấy, nể tình cắn hai cái lại bất ngờ thấy ngon miệng, không ngọt không béo, hương vị vừa phải, hắn nhìn lướt qua phần bánh còn hoàn chỉnh trên bàn, tùy ý hỏi: “Cái này đặt chỗ nào làm?”

“Ở một cửa hàng bánh kem tự làm rất nổi tiếng trên mạng, tên là “Bánh kem tự làm Hẹn Ước”, rất ngon phải không! Vợ em không chỉ xinh đẹp, còn rất khéo tay.” Dứt lời liền ôm chầm lấy bạn gái đang ngồi ăn bánh kem bên cạnh hôn, khiến cô gái đỏ mặt đẩy ra.

Lương Tiềm nhếch khoé miệng, nhìn dáng vẻ hai người thân mật hài hoà, bực bội trong người vốn đã tiêu tán gần hết trong nháy mắt bùng lên, ỷ vào bản thân có chút say mặc sức nói bừa, “Không phải chỉ là bạn gái thôi sao? Ai không có, lão tử ngày mai liền tìm một người.”

Hắn nói như vậy thật ra lại không quá bận tâm, nhưng không ngờ là có người lại để ý.

Ăn xong bánh kem, uống thêm một lượt rượu, hầu hết mọi người đều bất tỉnh nhân sự. Ai có người nhà thì được người nhà phụ trách mang về, người nào độc thân liền nhờ các anh em còn tỉnh dìu lên xe.

Lương Tiềm cũng chếnh choáng say, nhưng tửu lượng hắn tốt, không có tật xấu say rượu quậy phá, nằm ghé vào trên bàn rượu hỗn loạn nhìn chằm chằm di động thất thần.

Tả Khuynh tiễn người xong, quay trở về thấy bộ dáng này của hắn, tò mò nghiêng đầu nhìn vào màn hình, trên đó cũng chỉ là màn hình nền, không có gì đặc biệt.

“Lão đại, đi thôi, em đưa anh về.” Tả Khuynh nâng Lương Tiềm đứng dậy, dìu hắn rời đi.



Tả Khuynh biết rõ chung cư nơi Lương Tiềm ở, trước kia mỗi lần ở nhà không thoải mái y đều đến đây, nhưng cũng đã lâu rồi không tới.

Lúc này đã là rạng sáng, hành lang yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng bước chân nặng nề hỗn loạn của Lương Tiềm. Lúc đến gần cửa, Tả Khuynh một bên mò tìm một bên hỏi, “Lão đại, chìa khoá đâu?”

“Không mang theo.” Lương Tiềm một tay ấn dạ dày, sắc mặt trắng bệch, tránh khỏi người Tả Khuynh, dựa vào tường chậm rãi ngồi bệt xuống đất.

“Không phải chứ! Tiềm ca, anh không đem chìa khoá sao không nói sớm!” Tả Khuynh kinh ngạc nói, “Vậy hai chúng ta trở về làm gì! Chẳng lẻ anh định ngồi như thế này ngủ qua đêm sao?”

Trả lời Tả Khuynh là một tiếng vang mở cửa.

“Cái đệt!” Tả khuynh không nghĩ tới trong nhà có người, bị doạ không nhẹ.

“Mày về đi.” Lương Tiềm dường như đối với chuyện này không hề bất ngờ, vẫn như cũ ngồi bệt trên mặt đất.

“Lão đại, ai vậy? Có phải là người đẹp nào thật không?” Sau khi Tả Khuynh phản ứng kịp, liền nổi lên tò mò mãnh liệt, chờ không kịp muốn quay đầu nhìn xem rốt cuộc là người nào.

Lương Tiềm dùng sức đạp y một cái, vô tình nói: “Nhìn cái rắm, mau cút.”

Tả Khuynh bị hắn uy hiếp, đành phải nén xuống tò mò mãnh liệt trong lòng, phút chốc xoay người lăn đi.

Chưa được hai bước, y bỗng nhiên nhớ tới chuyện vợ mình dặn dò, quay đầu lại nói với Lương Tiềm: “Đúng rồi lão đại, bạn thân của vợ em rất thích anh, người ta cũng rất xinh đẹp! Trong nhà anh nếu không phải thật sự có người, em gửi Wechat của cô ấy cho anh nhé? Hai người có thời gian thì trò chuyện, anh cũng định tìm bạn gái mà phải không.”

Lão tử lúc nào nói muốn tìm bạn gái!

Trong nhà bỗng truyền đến một tiếng động bất thường, Lương Tiềm đem lời phản bác chuẩn bị nói ra nuốt vào bụng.



Người không liên quan đã đi rồi, nhưng người trong phòng vẫn không có động tĩnh, đèn cảm ứng trên hành lang đã tắt, Lương Tiềm không muốn động đậy, hắn muốn nhìn xem là ai không thể nhịn được trước.

Chưa đến một phút, cửa chống trộm từ từ mở ra, ánh đèn ấm áp trong phòng truyền đến, chiếu lên thân ảnh bị bóng đêm che lấp của Lương Tiềm.

“Lương Tiềm… ….” Chu Mục Thâm ló đầu ra, nhìn người ngồi trên mặt đất nhỏ giọng nói, “Vào nhà đi.”

“Dạ dày đau”, Lương Tiềm ngửa đầu, nhìn chằm chằm gương mặt mờ mịt của cậu, không biết xấu hổ nói, “Không đi được.”

Chu Mục Thâm tức thì lo lắng, nhanh chóng đẩy cửa ra, bước đến hai bước đặt tay lên eo Lương Tiềm, muốn nâng hắn dậy.

Lương Tiềm không để cậu được như ý, duỗi tay ra túm lấy đùi Chu Mục Thâm, khiến cậu hốt hoảng hô một tiếng, sợ hãi nắm chặt góc áo hắn, không biết Lương Tiềm muốn làm gì.

“Còn trốn không?” Lương Tiềm hỏi.

Chu Mục Thâm cắn môi không lên tiếng.

Cách nhau gần như vậy, Chu Mục Thâm có thể ngửi được trên người Lương Tiềm mùi rượu nồng nặc, ngay cả trong hơi thở cũng mang theo hương say, ánh mắt hắn không còn nóng nảy như mọi khi mà có chút rời rạc tan rã, ẩn chứa bên trong đôi sắc đen đồng tử thâm sâu như đại dương.

Lương Tiềm say rồi.

Vậy cậu… … Có thể nào không biết xấu hổ ở trong lòng ngực hắn lâu hơn một chút không?

Chu Mục Thâm lặng lẽ nhích về phía trước, muốn đến gần hắn thêm chút nữa. Trở lại vòng ôm đã rời đi ba ngày, cậu cảm giác dường như đã qua mấy đời, nheo mắt lại nhở phào một hơi, nhịn không được cười trộm.

Vui vẻ không bao lâu cậu liền nhớ đến lời người xa lạ ngoài cửa vừa nói.

Y nói, Lương Tiềm có ý định quen bạn gái, còn muốn giới thiệu một người cho anh.

Lương Tiềm thích con gái.

Trong mắt Chu Mục Thâm dần hiện lên vẻ tuyệt vọng, cậu hoảng loạn thoát khỏi cái ôm của Lương Tiềm.

“Vào nhà đi, tớ có nấu canh giải rượu, còn có thuốc đau dạ dày, cậu nhớ uống”, Chu Mục Thâm cực lực duy trì giọng điệu bình tĩnh, “Tớ về phòng ngủ trước.”

Nhưng nước mắt vẫn kiềm không được rơi xuống. Chu Mục Thâm ghét bỏ bản thân mình thật vô dụng, cả ngày đều khóc giống như con gái, vậy mà còn dám hy vọng xa vời Lương Tiềm sẽ thích mình.



Chu Mục Thâm bị bệnh, nhưng cậu không bệnh đến nỗi quên mất thích là gì.

Buổi tối ba ngày trước, lúc buộc miệng thốt ra câu thích kia, cậu vẫn không nghĩ gì nhiều.

Nhưng tối đó cậu đã mơ một giấc mộng kiều diễm. Trong mơ, cậu ngập chìm trong vui sướng tình ái, mà người con trai đè trên người cậu tùy ý cướp đoạt lại chính là Lương Tiềm.

Nửa đêm giật mình tỉnh lại, đũng quần hỗn độn, cả người Chu Mục Thâm cứng đờ.

Lương Tiềm mang cậu ra từ địa ngục, cho cậu một ngôi nhà ấm áp an toàn, đối xử với cậu tốt như thế, vậy mà cậu lại nổi lên tâm tư không nên có với anh.

Cậu không thể không biết xấu hổ như thế. Vì vậy, cậu bắt đầu học cách giữ khoảng cách với Lương Tiềm, tự khiến bản thân mình ba ngày nay cơm cũng không muốn ăn, đến cười cũng không có sức.

Cậu cứ tưởng rằng như vậy đã rất khó chịu, cho đến vừa nãy nghe câu nói kia, cậu mới hiểu được thế nào là tuyệt vọng.



Chu Mục Thâm mờ mịt vào nhà, đôi mắt bị hơi nước che không thấy rõ, cả đường đi ngiêng ngả lảo đảo, không biết va chạm bao nhiêu lần, lúc vừa bước lên cầu thang liền bị người túm lại.

“Cậu mẹ nó lại nháo cái gì!” Lương Tiềm bị cậu ném lại phía sau, hắn nói hắn bị đau dạ dày, chủ động nhường nhịn nhận thua, kết quả tên nhãi con này vậy mà đành lòng vứt lại bệnh nhân là hắn ngoài cửa, nhẹ nhàng dặn dò một câu liền quay lưng vào nhà.

Đi thì đi đi, ít nhất có bản lĩnh giả bộ đi cho tiêu sái một chút! Thất thần ngã tới ngã lui đau lòng cho ai xem!

Chu Mục Thâm bị kéo quay lại, trên mặt nước mắt giàn giụa, từng giọt từng giọt rơi xuống, đánh vào nơi mềm mại yếu ớt nhất trong lòng Lương Tiềm, khiến hắn đau lòng hơn cả cơn đau bao tử.

Mẹ nó, nói khóc liền khóc, khóc rồi lão tử liền hết cách.



Lương Tiềm cố nén cơn choáng váng cùng cái dạ dày quặn đau, bế ngang Chu Mục Thâm lên cùng nhau ngồi xuống ghế sofa trong phòng, y hệt tư thế vừa rồi ở ngoài cửa.

Hắn vừa ngồi xuống, đầu liền truyền tới một trận chóng mặt hoa mắt, Lương Tiềm vòng tay ôm lấy chiếc eo gầy gò của Chu Mục Thâm, cúi đầu chôn mặt ở hõm cổ cậu, nói: “Đừng quậy… Tôi khó chịu.”

Nghe được Lương Tiềm than khó chịu, Chu Mục Thâm nào còn suy nghĩ được gì, muốn đứng lên đi đến phòng bếp lấy canh giải rượu cho hắn, lại bị người chặt chẽ ôm lấy giam trong lồng ngực.

“Còn muốn quậy sao?” Lương Tiềm cố chấp hỏi.

“Không quậy không quậy nữa, cậu uống canh giải rượu rồi uống thuốc”, Chu Mục Thâm vội vàng kêu lên, “Lương Tiềm… … Cậu buông tớ ra trước đã.”

Nghe được lời khẳng định, lúc này Lương Tiềm mới buông lỏng tay thả người.

Trước tiên Chu Mục Thâm chạy đến phòng bếp, mang lên chén canh giải rượu ấm áp vẫn luôn được hâm nóng trong nồi, chậm rãi đút cho Lương Tiềm, chờ hắn uống xong mới vội vàng lục lọi tìm thuốc đau dạ dày, cuối cùng lấy nước ấm đút hắn uống thuốc.

Lương Tiềm nằm ngửa trên sofa, cau mày, hai mắt nhắm nghiền, vẫn là dáng vẻ không quá thoải mái.

Chu Mục Thâm gấp đến độ không ngừng được, liên tục hỏi: “Cậu đỡ hơn chút nào không? Còn khó chịu không? Dạ dày còn đau không? Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy… …”

Lương Tiềm đột nhiên mở mắt ra, nhìn cậu hỏi: “Cậu có đau không?”

“Hả?” Chu Mục Thâm nhất thời không phản ứng kịp.

Lương Tiềm đột nhiên nâng châm cậu, kéo lên ống quần ngủ rộng thùng thình, trên da thịt trắng nõn có vài vết bầm tím.

“Cậu chạy lung tung cái gì, không biết nhìn đường sao, ở trong nhà mình mà cũng bị va đụng được, cậu quả nhiên lợi hại”, Lương Tiềm giơ tay, đặt lên vị trí vết bầm lớn nhất trên chân cậu, dùng sức xoa, “Có đau không? Để xem lần sau cậu còn dám chạy lung tung nữa không.”

Mũi Chu Mục Thâm lại bắt đầu ửng đỏ, cậu hơi hé miệng, muốn bảo Lương Tiềm không cần đối xử với mình tốt như vậy, sẽ khiến cậu càng lún sâu hơn. Bằng không, cậu nhất định sẽ dùng hết sức lực, tìm mọi cách biến Lương Tiềm trở thành của mình.

Chỉ một mình cậu.



Chu Mục Thâm vài lần muốn khuyên Lương Tiềm lên lầu nghỉ ngơi, nhưng con ma men này nào biết ngoan ngoãn nghe lời, hắn cố chấp muốn xoa tan hết vết bầm tím trên người cậu mới thôi.

Lúc lên lầu, Lương Tiềm vào luôn phòng tắm trong phòng ngủ chính tắm rửa, đến cả quần áo cũng không thèm lấy, Chu Mục Thâm muốn kêu cũng kêu không kịp.

Bất đắc dĩ, Chu Mục Thâm đành phải giống như cô vợ nhỏ giúp hắn chuẩn bị đồ, ngoan ngoãn đứng chờ ở cửa, nghe trong phòng truyền đến tiếng nước tí tách, trong lòng hết sức thoả mãn.

Cậu dựa vào vách tường, nghĩ thầm bản thân chỉ ích kỷ một chút thôi, chờ đến lúc Lương Tiềm có bạn gái rồi, cậu sẽ dọn đi.

Lương Tiềm tắm rửa xong bước ra, không quấn khăn cũng chẳng màng đến quần áo để sẵn, cả người trần trụi đi đến bên giường nằm lăn ra.

Vóc dáng Lương Tiềm rất tốt, cơ bắp vừa đủ, rõ ràng nhưng không quá to, vật nam tính giấu trong rừng rậm dù đang ngủ say cũng không thể coi thường.

A a a! Chu Mục Thâm mày ý dâm cái gì vậy!

Khuôn mặt Chu Mục Thâm nháy mắt đỏ bừng, cậu dùng sức lắc lắc đầu, muốn đem những ý nghĩ đồi trụy trong đó ném ra ngoài.



Đi đến mép giường, hơi hé mắt giúp Lương Tiềm đắp lại chăn, đến khi cả người hắn phủ kín chăn mỏng cậu mới thở phào thả lỏng, tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mỏng manh nơi đầu giường, sau đó thật cẩn thận nằm xuống bên cạnh.

Cậu nhìn gương mặt Lương Tiềm, sau đó lén lút như kẻ trộm nhích lại gần hắn một chút, đến khi khoảng cách chỉ còn lại chừng hai nắm tay mới thoả mãn dừng lại.

Lúc cậu đang định nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Lương Tiềm đột nhiên mở to mắt ra, ngơ ngác nhìn chằm chằm cậu, khiến Chu Mục Thâm bị doạ nhảy dựng.

Cậu nghe thấy một giọng nói trầm khàn khô khốc, “Khát.”

May mắn là trước đó Chu Mục Thâm đã đoán được, biết nửa đêm Lương Tiềm sẽ muốn uống nước, đã sớm để sẵn một cốc lớn. Ngay khi cậu chuẩn bị đứng dậy bưng nước cho hắn bỗng nhiên bị Lương Tiềm đột ngột đè ở dưới thân.

Gương mặt tuấn tú của nam nhân ngày càng phóng đại trước mắt thiếu niên, lúc môi hắn chạm xuống, đầu lưỡi ướt át linh hoạt cạy ra môi cậu, dò xét tiến vào, ở trong khoang miệng nhỏ hẹp tùy ý cướp đoạt.

Chu Mục Thâm ngốc lặng tại chỗ, cứng ngắc không dám cử động, thậm chí thở cũng không dám dùng sức, sợ làm quấy nhiễu giấc mộng đẹp đột ngột xuất hiện này.

Vài phút sau, Lương Tiềm giống như uống đủ nước rồi, vừa lòng buông môi Chu Mục Thâm ra, lần nữa nằm xuống gối nặng nề ngủ.

Để lại Chu Mục Thâm trong bóng đêm, một mình thật lâu hồi tưởng.

Không biết qua bao lâu, Chu Mục Thâm mới nhúc nhích, nghiêng người đối mặt với Lương Tiềm, ngón trỏ vươn ra chạm nhẹ lên môi hắn, cười cười giống như một chú mèo ăn trộm, “Là cậu trêu chọc tớ trước, vậy tớ không khách khí nữa.”

Tớ không muốn cậu ở bên người khác.

Cậu là của tớ.

Hết chương 5

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi