CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Sắc mặt Hàn Kinh Niên ngày càng âm lãnh, quanh người anh phát ra khí tức đáng sợ đến dọa người.

Người hầu cảm thấy, biệt thự này bình thường lộng lẫy xa hoa, lúc này lại giống như địa ngục nhân gian.

Bất quá nghĩ đến cũng kì quái, Hàn tiên sinh là người không thích cùng người khác thân mật, đối mặt với ai cũng là một bộ lãnh đạm, chưa từng bỏ bất kì ai vào mắt, nếu có thể để lung lay tâm tình của anh, chắc chỉ có lão thái thái và Hàn tiên sinh tổ mẫu.

Nhưng hôm nay Hàn tiên sinh rốt cuộc là như nào? Vì sao lực công kϊƈɦ trở nên mạnh như vậy?

Ngay tại lúc người hầu đang suy nghĩ lung tung, Hàn Kinh Niên lại mở miệng: "Gọi tiếp."

Người hầu: "Tri Cẩn thiếu gia nói, cậu ấy hát xong còn muốn đi mát - xa chân, sau đó đi ăn khuya, còn không biết có về nhà hay không."

"Tiếp tục gọi."

"Tri Cẩn thiếu gia, cậu ấy không bắt máy."

"Gọi tiếp, gọi cho đến khi cậu ta chịu nghe."

"Tri Cẩn thiếu gia, cậu ấy..."

Hàn Kinh Niên nhìn thoáng qua người hầu, không kiên nhẫn hỏi: "Cậu ta thế nào?"

"Tri Cẩn thiếu gia, cậu ấy đem số điện thoại nhà riêng kéo đen" người hầu nói xong câu này, nhận được một cỗ hàn phong trước mặt, cô bị dọa đến mức nhanh chân liền chạy nhanh đến toilet, đem cửa "Phanh" một tiếng, khóa ngược.

Tất cả người hầu đều trốn đi, run lẩy bẩy.

Ngay tại lúc mọi người nghĩ Hàn Kinh Niên sẽ phá hủy cả căn phòng, mọi người mơ hồ nghe thấy thanh âm của Hàn Kinh Niên.

Ngữ điệu rất lãnh tĩnh.

Có người hầu đánh bạo, đem cửa kéo ra một chút, vụng trộm nhìn vào.

Chỉ thấy Hàn Kinh Niên ngồi trước bàn ăn, chẳng biết từ lúc nào đi đến cửa sổ sát đất ở phòng khách, một tay cầm điện thoại, nhỏ giọng: "Mấy giờ rồi? Vì sao vẫn chưa về?"

"Trước kia cậu nhỏ không về nhà? Vì cái gì mà hôm nay cậu nhỏ lại về? Không tại sao, chính là đột nhiên suy nghĩ, cậu không có rảnh cùng con nói nhảm, con nếu là không muốn để mẹ con biết, thứ sáu tuần này cho con ba ngày, con cứ việc ngỗ nghịch cậu."

Cũng không biết đầu bên kia Hàn Tri Cẩn nói gì, Hàn Kinh Niên không nói tiếp, dường như rất hài lòng đem điện thoại bỏ vào túi quần.

Toàn bộ căn biệt thự yên tĩnh trở lại.

Hàn Kinh Niên đứng yên không nhúc nhích, anh nhìn qua cửa sổ hướng ra hoa viên, một mảnh vườn hoa hồng đã nở rộ, thần sắc trở nên có chút hốt hoảng.

Tại "Kim Bích Huy Hoàng", một nữ sinh hỏi cô, có biết anh hay không, cô nói cô không biết; đối mặt với bà chủ giới thiệu đối tượng coi mắt, cô ấy cũng không có từ chối; trong công ty, có người gõ gõ cửa, cô ấy liền trốn đi, không để người khác phát hiện; cô ấy hẹn Hàn Tri Cẩn ăn cơm chiều, Hàn Tri Cẩn hỏi có rủ thêm anh không, cô liền không chút do dự, từ chối lời đề nghị này.

Anh đến tột cùng là như thế nào? Vì cái gì mà đột nhiên để ý đến những thứ nhỏ nhặt này?

Không bao lâu, có ánh đèn xe chiếu vào sân nhà.

Chờ xe tiến vào hắn trong sân rồi dừng hẳn, Hàn Kinh Niên thấy Hàn Tri Cẩn ủ rũ cúi đầu bước từ ghế lái ra, anh lúc này mới quay người, đi thang máy xuống bãi đỗ xe, lái xe rời đi.

Về đến nhà, mở cửa, đập vào mắt là căn phòng đen kịt.

Hàn Kinh Niên khó chịu lui về sau nửa bước, sau đó mượn ánh đèn hành lang, mở đèn trong phòng lên.

Anh khom người đổi giày, đột nhiên suy nghĩ, từ lúc anh và cô kết hôn, anh rất ít về nhà, nhưng mỗi lần về nhà, đèn bao giờ cũng vẫn bật, như là cố ý bật cho anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi