CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Chiếc xe thể thao mui trần bay nhanh trên đường cái, hướng đến khách sạn.
Trên xe.
Tâm trạng Tân Tử Dân rất tốt, ông hít sâu một hơi không khí tươi mới, nói với Giang Sách: "Lần này bác còn tưởng mình không sống nổi nữa, rơi vào trên tay bọn họ, cơ bản là không có đường sống.

Bác sợ nhất chính là Tân Uẩn sẽ thật sự tới cứu bác, sau đó góp luôn cả mạng nó vào, thế thì bác thật sự sẽ chết không nhắm mắt."
"May mà còn có cháu, Giang Sách, nếu không nhờ cháu, bác thật sự không sống được nữa, cháu là ân nhân cứu mạng của bác, lần này bác thật sự không biết nên báo đáp cháu như thế nào mới tốt."
"Nếu thật sự không được, bác thậm chí có thể gả Tân Uẩn chó cháu làm vợ bé!"
Phụt… ~~
Giang Sách thiếu chút nữa không cầm chắc tay lái, nếu như lời này bị Đinh Mộng Nghiên nghe được, cô nhất định sẽ giết anh.
"Không, không cần."
Anh cười nói: "Bác à, bác là ba của người anh em Tân Kỳ của cháu.

Lúc ở Tây Cảnh, cậu ấy đã cứu cháu vô số lần, không có Tân Kỳ, có lẽ cháu đã chết từ lâu, là bị thương mà chết.

Giờ cậu ấy đã đi rồi, ân tình của cậu ấy, cháu sẽ trả lại cho bác."
"Cho nên, xin bác đừng nói cảm ơn gì đó với cháu, tất cả đều là chuyện cháu nên làm."
Hai người đều rất khách khí.
Tân Tử Dân nhìn Giang Sách, càng nhìn lại càng thích, đồng thời trong lòng không khỏi dâng lên nỗi bi thương.

Người đàn ông tốt như vậy, sao lại kết hôn rồi hả?
Thật đúng là ông trời không có mắt mà!
Nếu Giang Sách vẫn còn độc thân thì tốt biết mấy? Cho dù đã ly hôn cũng được, thế chẳng phải Tân Uẩn sẽ có cơ hội rồi sao?
Àizzz, đàn ông tốt đều là của người khác mất rồi.
Lúc ông đang cảm thán, Giang Sách lại tò mò hỏi: "Bác Tân, cháu còn không biết rốt cuộc làm sao bác lại rơi vào trong tay đám người Sơn Tiêu thế? Không phải bác tới Nam Thành mua vật tư sao? Sao lại dây dưa với bọn họ?"
"Ài, đừng nói nữa." Tân Tử Dân nói: "Vốn dĩ bác đã mua xong đồ chuẩn bị trở về rồi, nhưng vào mấy ngày hôm trước đột nhiên nhận được một tin tức, Thủy Vân Thiên của Nam Thành muốn tiến hành một buổi bán đấu giá ngầm, trong đó có một bộ ngân châm mà thần y Biển Thước đã từng sử dụng! Người đời gọi là Biển Thước Thần Châm!"
Biển Thước Thần Châm?
Giang Sách nhanh chóng bị khơi gợi hứng thú.
Phải biết rằng, trình độ châm cứu của Biển Thước ở cấp bậc xuất thần nhập hóa, vô số thần y đều chỉ có thể đứng từ xa nhìn bóng lưng người này.
Ngân châm Biển Thước sử dụng, lại càng là ngân châm cấp bậc cao nhất trong truyền thuyết, cho nên mới đã được xưng danh là Thần Châm.
Có thể lấy được bộ Thần Châm này đối với bác sĩ không khác gì như hổ thêm cánh.
Giống như cao thủ đỉnh cao còn có được thần binh tuyệt thế, có thể đạt tới trình độ tuyệt đại mà người đời hiếm thấy.
Tân Tử Dân nói: "Biển Thước Thần Châm sẽ xuất hiện tại buổi đấu giá của Thủy Vân Thiên, cháu nói xem bác có thể không động lòng được sao? Bác đây là học trung y, một lòng luôn hướng tới Thần Châm kia, có nằm mơ cũng muốn có được."
"Cho nên bác quyết định ở lại, tham gia buổi đấu giá."
"Vấn đề là, buổi đấu giá Thủy Vân Thiên có sự kiểm soát nghiêm ngặt, tổng cộng chỉ bán ra 100 tấm thẻ VIP, mỗi tấm thẻ VIP tối đa chỉ có thể cho ba người vào hội trường."
"Không có thẻ VIP, đến tư cách tiến vào tham gia bán đấu giá cũng không có."
"Cho nên không còn cách nào, bác đi tìm kiếm mua thẻ VIP khắp nơi, sau cùng thì liên lạc với Sơn Tiêu, cậu ta có thẻ VIP.

Nhưng chờ sau khi bác gặp mặt cậu ta, cậu ta lại lật lọng, chẳng những không đưa bác thẻ VIP mà còn thu không hàng hóa của bác."
"Sau đó còn dùng bác để uy hiếp, bắt Tân Uẩn đưa năm trăm vạn tới."
"Nói thật, mấy ngày qua, mỗi ngày bác đều muốn chết, không muốn tăng thêm phiền phức cho Tân Uẩn."
Nghe thế, Giang Sách đại khái đã hiểu chuyện.
Thì ra Tân Tử Dân là vì một tấm thẻ VIP của Thủy Vân Thiên nên mới có liên quan đến Sơn Tiêu.
Vừa hay, mục đích chuyến đi này của Giang Sách, ngoài cứu Tân Tử Dân ra thì còn có một chuyện vô cùng quan trọng đó là cứu Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp là người mà Tôn Tại Ngôn luôn mãi nhớ mong, Giang Sách muốn thu phục Tôn Tại Ngôn thì nhất định phải bắt được Tiểu Điệp.
Trùng hợp chính là, trước mắt Tiểu Điệp đang bị Thủy Vân Thiên bắt giữ.
Anh cười nói: "Bác Tân, bác cũng đã lấy được thẻ VIP rồi, thế chúng ta không vội vã quay về khu Giang Nam, cứ ở lại Nam Thành mấy ngày đã, chờ tham gia xong buổi bán đấu giá ngầm của Thủy Vân Thiên thì chúng ta lại đi cũng không muộn."
Đây vừa là vì hoàn thành tâm nguyện của ông cụ, vừa là vì cứu Tiểu Điệp.
Một mũi tên trúng hai con chim.
Tân Tử Dân gật đầu: “Ừm, bác cũng nghĩ như vậy.

Là một bác sĩ trung y, có nói thế nào bác cũng phải lấy được Biển Thước Thần Châm tới tay!"

Dừng một lát, ông lại hỏi: "Đúng rồi, hiện tại chúng ta đi đâu?"
Giang Sách mỉm cười đáp: "Về khách sạn, đi gặp Tân Uẩn."
"Tân Uẩn cũng đến đây hả?"
"Vâng, một mình cô ấy ở khu Giang Nam rất lo lắng, cứ muốn đi cùng, trước mắt cháu sắp xếp cho cô ấy ở khách sạn."
"Ồ..., thế thì nhanh đi, đi về trước báo bình an, để con bé yên tâm đã."
"Vâng!"
Giang Sách đạp chân ga, tốc độ nhanh hơn, xe lao vút ra bên ngoài.
...
Trong khách sạn.
Sau khi tỉnh lại, Tân Uẩn phát hiện trong phòng chỉ còn lại có một mình mình, trong lòng thầm nghĩ chắc Giang Sách đã xuất phát đi cứu người rồi.
Cô ấy ở đây cũng rất sốt ruột, nhưng lại không có cách nào.
Chỉ có thể chờ.
Một lần chờ là những mấy giờ, chờ mãi vẫn chưa thấy người về, Tân Uẩn vừa vội lại đói, vì thế lấy chìa khóa rời khỏi phòng, đi tới tầng một đại sảnh khách sạn.
Tân Uẩn rời khỏi khách sạn, tìm một quán ăn ở gần đó ngồi xuống.
"Thưa cô, đây là thực đơn." Một nhân viên phục vụ đẹp trai đưa thực đơn tới, mỉm cười đứng ở bên cạnh Tân Uẩn.
Tân Uẩn tùy ý mở ra xem, cũng không biết nên ăn món nào mới ngon.
Nhân viên phục vụ đề cử: "Thưa cô, cô có muốn nếm thử đặc sản của nhà hàng chúng tôi là tôm om không, 178 tệ một suất."
Có hơi đắt, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Tân Uẩn gật đầu: “Được, chọn món này đi."
"Còn gì nữa không ạ?"
"Một bát cơm, vậy thôi."
"Vâng, lập tức mang thức ăn lên cho quý khách ngay đây ạ."

Không tới mười phút sau, đồ ăn được bưng lên, một bát đầy tôm om.
Tân Uẩn có chút bất ngờ, sao một suất này nhiều tôm thế?
178 tệ, quả đúng là xứng với cái giá này, lượng tôm quả thật rất nhiều.
Tân Uẩn cũng không nghĩ nhiều ma đã bắt đầu ăn.
Sau khi ăn được hai mươi phút, cô ấy đã ăn no, nhưng tôm trong bát mới ăn chưa tới một phần tư.
Cô ấy bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra sức ăn của mình còn quá nhỏ.
Tân Uẩn nói: "Phục vụ, tính tiền, thuận tiện gói giúp tôi số tôm còn lại."
Nhân viên phục vụ lập tức đến đóng gói tôm cho cô ấy, sau đó thanh toán hóa đơn.
"Tổng cộng hóa đơn của cô là 21500 tệ, xin hỏi cô quẹt thẻ hay trả tiền mặt?"
"Cái gì?" Tân Uẩn ngẩn cả người.
Không phải mình chỉ gọi một xuất tôm 178 tệ thôi sao? Tính cả cơm và đồ ăn, có thế nào cũng sẽ không vượt quá 190 tệ! Đối phương lại dám mở miệng đòi hơn hai vạn tệ, lừa người à?
"Có phải anh tính nhầm không?" Tân Uẩn hỏi.
"Không hề ạ."
"Thế thì sao lại hết ngần ấy? Không phải tôm là 178 tệ một suất sao? Tôi lại không gọi thêm đồ ăn khác."1
Nhân viên phục vụ nở nụ cười.
"Tôm là 178 tệ một suất, bát này của cô có 112 con, không phải là 112 suất sao?"
Tân Uẩn trợn tròn mắt: “Tôm nhà các anh tính một con một suất à?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi