CHÍ TÔN CHIẾN THẦN


Tân Tử Dân liếc nhìn người phụ nữ đó, rồi khẽ cười.

“Rõ ràng là người trong nước nhưng lại đặt tên nước ngoài, sao thế, cô định ra nước ngoài nhưng không được nên ở trong nước à?”
Sắc mặt Jalice không được vui cho lắm: “Lão già, ông ăn nói kiểu gì đấy?”
Thạch Văn Bỉnh cười ha hả: “Ông cụ Tân vẫn hài hước y như lúc trước, mọi người cứ hát tiếp đi, lát nữa gặp lại.


Rồi anh ta dẫn Jalice rời đi.

Tân Tử Dân lo lắng nói: “Thạch Văn Bỉnh tới đây, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì, chẳng lẽ cậu ta cũng tới đây vì Biển Thước thần châm ư?”
Giang Sách đứng bên cạnh vẫn luôn im lặng.

Dựa vào điều tra trước đó, nếu anh đoán không lầm thì có lẽ nhà họ Thạch đang tiến hành mua bán nội tạng cơ thể người ở trong bóng tối.

Do lúc trước bị cảnh sát truy xét nên tạm thời bị đứt đoạn.

Lần này nhà họ Thạch tới Nam Thành, rất có thể là vì nội tạng cơ thể người ở trong thị trường thế giới ngầm, nếu có.

Ba người bọn họ cũng không có tâm trạng để hát hò nữa, mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Rất nhanh đã tới thời gian đấu giá.

Màn hình lớn phòng bao KTV bỗng bị gián đoạn, rồi xuất hiện một dòng chữ: Mời các vị tới đại sảnh tầng ba.

Dòng chữ xuất hiện tầm nửa phút thì rồi trở về như lúc ban đầu.

“Xem ra màn hình ở đây đều có thể điều khiển từ xa.

” Tân Tử Dân phủi áo đứng dậy nói: “Đi thôi, buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu rồi.



Ba người lần lượt rời khỏi phòng bao, rồi nghe theo đi lên đại sảnh tầng ba.

Lúc này trong đại sảnh đã tập hợp không ít quan to hiển hách, mỗi người đều ăn mặc rất ổn thỏa, vừa nhìn là biết người có tiền.

Bọn họ đợi một lúc thì một bức tượng bỗng tách ra làm hai, đồng thời vách tường cũng từ từ tách ra, sau đó xuất hiện một hành lang rộng lớn.

Hai bên hàng lang treo đủ loại tranh chữ, trông rất bắt mắt.

Có nhân viên công tác chạy tới nói: “Buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu rồi, mời các vị đi vào đây để tiến vào hội trường.


Tân Tử Dân nhìn mà tấm tắc khen ngợi.

“Thủy Vân Thiên đúng là giàu có, thiết kế cơ quan này rất thú vị.


Mọi người chẳng hề hoảng loạn đi vào hành lang, hình như cuối hành lang được bố trí như rạp chiếu phim với các dãy ghế ngồi.

Trước mặt là một sân khấu rộng rãi, bây giờ vẫn đang kéo rèm đỏ.

Ghế ngồi không hề có hạn chế, mấy người Giang Sách tìm một chỗ hơi lệch rồi ngồi xuống, Thạch Văn Bỉnh cũng dẫn Jalice ngồi trước bọn họ một dãy ghế.

Đợi bọn họ ngồi vào vị trí rồi, màn sân khấu mới từ từ được kéo lên.

MC cầm micro đứng trên sân khấu, khẽ ho một tiếng để thử mic rồi mới bắt đầu đọc diễn thuyết về buổi đấu giá.

“Các vị quan khách, chào buổi chiều.



“Tôi là MC cho buổi đấu giá lần này, hôm nay tôi sẽ mang tới một loạt vật phẩm đấu giá tinh xảo phong phú cho mọi người, hy vọng mọi người sẽ thích.


“Trước khi đấu giá chính thức, trước bên trái của mỗi vị đều có một màn hình nhỏ, chỉ cần đút thẻ VIP vào là có thể xem toàn bộ vật phẩm trong buổi đấu giá lần này cũng như trình tự của buổi đấu giá.


“Bây giờ mọi người có mười lăm phút để tiến hành quan sát, trước khi đấu giá chính thức, mọi người hãy quyết định xem mình nên đấu món đồ nào.


“Bắt đầu tính giờ.


Mọi người đều đút thẻ vào trong chỗ đút thẻ, để lấy số rồi tiến hành kiểm tra.

Tân Tử Dân cũng đút thẻ vào.

Trên màn hình nhỏ hiện lên một mục lục, phía trên có đánh số, tên, ảnh và giới thiệu sơ lược về vật phẩm.

Toàn bộ mục lục có hai mươi bốn vật phẩm, có lẽ sẽ đấu rất lâu.

Tân Tử Dân kéo mục lục lên, rồi tìm thấy vật phẩm mà ông ấy muốn đấu giá ở vị trí thứ tám – đó chính là Biển Thước thần châm.

Đúng lúc này, Thạch Văn Bỉnh ngồi ở dãy ghế trước bọn họ bỗng quay đầu lại cười hỏi: “Ông cụ Tân, lần này ông tới đây mà muốn đấu giá món đồ gì?”
Tân Tử Dân phớt lờ anh ta.

Thạch Văn Bỉnh cười ha hả nói: “Ông cụ Tân, nhà họ Thạch chúng tôi có quan hệ tốt với nhà họ Tân các ông, nếu các ông không đủ tiền thì cứ việc nói với tôi, tôi sẽ cho ông mượn.


Nhưng với tiền đề là ông không được giành cùng một món đồ với tôi, bằng không thế hệ sau như tôi sẽ rất lúng túng.


“Đúng rồi, tiền đề mà tôi nói với ông chính là Biển Thước thần châm, hy vọng ông cụ Tân đừng tranh giành với tôi.


Anh ta đã điều tra rất rõ Tân Tử Dân muốn gì rồi, nên câu nói lùi một bước tiến hai bước này thật sự tàn nhẫn.

Tân Uẩn bất mãn nói: “Thạch Văn Bỉnh, nhà họ Thạch mấy người là ngoại khoa thì cần Biển Thước thần châm để làm gì?”
Thạch Văn Bỉnh cười nói: “Cô không thể nói như vậy được, là một bác sĩ, sao có thể không cảm thấy hứng thú với Biển Thước thần châm chứ? Sao thế? Mấy người đừng nói với tôi rằng, mấy người cũng nhìn trúng thần châm đấy nhé?”
Tân Tử Dân hừ lạnh nói: “Tôi là nhìn trúng đấy, thì sao?”
Thạch Văn Bỉnh cố làm ra vẻ lắc đầu: “Haizz, sao lại thế này chứ? Vậy ông cụ Tân à, tôi phải xin lỗi rồi, e rằng hôm nay tôi không thể cho ông được toại nguyện, nhà họ Thạch chúng tôi nhất định phải lấy được thần châm này.


Thạch Văn Bỉnh đánh phủ đầu Tân Tử Dân.

Còn chưa đấu giá chính thức mà anh ta đã hạ “thư khiêu chiến” rồi, hoàn toàn không đặt Tân Tử Dân vào mắt.

Chuyện này là lẽ đương nhiên.

Nếu bàn về y thuật thì mười Thạch Văn Bỉnh cũng không phải là đối thủ của Tân Tử Dân, nhưng bàn về của cải thì Tân Tử Dân vẫn còn kém xa.

Mấy năm nay vị trí đứng đầu giới y dược khu vực Giang Nam luôn bị nhà họ Thạch nắm giữ, bọn họ cũng thừa cơ vơ vét không ít tiền, cộng thêm chuyện bọn họ đã làm không biết bao nhiêu thủ đoạn thiếu đạo đức ở trong bóng tối, nên càng kiếm được nhiều tiền hơn.

Mặc dù nhà họ Tân cũng có tiền, nhưng chỉ so với người bình thường mà thôi.

Nếu thật sự so bì với nhà họ Thạch thì của cải nhà họ Tân hoàn toàn không đáng được nhắc đến, đây cũng là lý do Thạch Văn Bỉnh đánh phủ đầu Tân Tử Dân.

Thạch Văn Bỉnh mỉm cười quay đầu lại, dáng vẻ đã có dự tính từ trước.

Trong lòng Tân Tử Dân khó chịu.

Có Thạch Văn Bỉnh nhúng tay vào, nói thật, ông ấy hoàn toàn không thể giành được Biển Thước thần châm về tay.


Hội trường vốn không có bao nhiêu liên quan đến y thuật, nên chẳng có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú với Biển Thước thần châm.

Tân Tử Dân vốn nghĩ rằng mình đã được hời, ai ngờ lại đụng phải đối thủ cũ Thạch Văn Bỉnh.

Ông ấy nhíu chặt mày, e rằng chuyến này đi công cốc rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tân Tử Dân liền khó chịu.

Thời gian mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, MC cầm micro cười híp mắt nói: “OK, thời gian đã đến, chắc mọi người cũng đã xem hết mục lục, trong lòng cũng đã dự tính muốn đấu vật phẩm gì rồi đúng không?”
“Vậy thì không cần phải phí lời nữa, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.


“Đầu tiên là vật phẩm đấu giá thứ nhất – quạt ngà voi.


Nhất thời có hai cô gái ăn mặc nóng bỏng gợi cảm trang điểm xinh đẹp, đẩy một chiếc xe nhỏ lên sân khấu, mà trên chiếc xe nhỏ là một cái giá thạch anh tinh xảo.

Chiếc quạt đang được để lên giá thạch anh.

Quạt được điêu khắc bằng ngà voi, mặt chính diện của chiếc quạt còn có chữ viết tay của Trương Đại Thiên, thoạt nhìn là biết có giá trị liên thành.

MC từ tốn nói: “Quạt ngà voi, giá khởi điểm là hai mươi vạn, mỗi lần tăng giá không được thấp quá năm vạn, bây giờ bắt đầu chính thức đấu giá.


Lập tức có người ra giá hai mươi lăm vạn, bên kia lại có người ra giá ba mươi vạn.

Mọi người cứ lần lượt ra giá, không khí buổi đấu giá được khuấy động, cuối cùng quạt ngà voi được người khác lấy được với mức giá năm mươi lăm vạn.

Ai ngờ quạt ngà voi này chỉ là món khai vị, còn trò hay thật sự đang đợi ở phía sau.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi