CHÍ TÔN


- Đột kích! Đột kích! Toàn bộ hạm đội đột kích!
Hắn hô lớn. Bảo thuyền đầu tàu gương mẫu bổ gió chém sóng, phía sau còn có tám chiến thuyền bình thường như sói như hổ xông tới.

- Cái gì kia? Một hạm đội quân địch!
Đầu tiên lính canh gác phát hiện hạm đội này, liền mở to hai mắt không thể tin nổi.

- Mau, mau nối các tuyến phòng thủ chặn lại!
Có người hét lên một tiếng kinh hô. Nhất thời người ngã ngựa đổ.

Nhưng mà sự việc xảy ra quá nhanh.

Hạm đội của Sở Vân xuất hiện quá bất ngờ, khiến cho bọn chúng không kịp phản ứng đã chọc thủng tuyến phòng thủ nghênh ngang mà đi.

Để lại một đám đông người trừng mắt há mồm mà nhìn hạm đội hùng hổ tiến về phía Vệ gia đảo cuồn cuộn như sóng biển.

Năm giờ sáng.

Sở Vân chạy tới Vệ gia chủ đảo. Liếc mắt nhìn lại trông thấy trên cảng hỏa diễm ngập trời, khói đặc cuồn cuộn, gần mười chiến thuyền bừng cháy hừng hực rơi vào cảnh ngưng trệ. Trên đảo đã trở một đống hỗn độn, thần hồn nát thần tính trông gà hóa quốc, rơi vào một mãnh hỗn loạn.

Điều khiến người khác đặc biệt chú ý đến là Đại Yêu Long Quy thân cao mấy trượng giống như một ngọn núi nhỏ, đấu đá lung tung trong Vệ gia thành, tản ra khí lực đáng sợ điên cuồng như ma. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sở Vân vui mừng khôn xiết. Hắn hiểu rằng toàn bộ kế sách đã được thực thi, Long Quy này chính là Đại Yêu trong Địa Đàn.

Hắn chiếm mũi tàu, rút Túy Tuyết Đao ra, đứng phía sau binh sĩ hét lớn:
- Địch nhân mất cảnh giác, tự cho là mình phòng ngự trác tuyệt, để chúng ta tập kích bất ngờ thành công! Không cần tốn nhiều sức, chúng ta đã quét sạch toàn bộ quân địch, lên đất liền chiến đấu!

- Tại sao có thể như vậy? Ngự yêu sư trong Địa Đàn của ta đâu? Hạm đội của ta đâu? Vì sao đại tướng thủ thành chậm chạp không đến!
Vệ gia đảo chủ với mái tóc hoa râm, mũi chim ưng, khoảng chừng sáu muơi tuổi. Lúc này cầm trong tay một đôi Thanh Đồng Câu cấp số Đại Yêu, nhìn Long Quy trong thành tàn sát bừa bãi, tức giận chửi ầm lên.

- Đảo chủ, thủ tướng tới chậm trễ. Có rất nhiều gian tế đã lẩn vào trong thành, đang phá phách khắp nơi! E là ngự yêu sư trong Địa Đàn cũng lành ít dữ nhiều, Đại Yêu trong Địa Đàn rơi vào trạng thái cuồng loạn, địch ta chẳng phân biệt được! Hạm đội của chúng ra đã bị tiêu diệt toàn bộ!
Thủ tướng thân mặc giáp trụ cấp số Tiểu Yêu, trong tay cầm binh Thiết Hoàn Đại Đao cấp số Đại Yêu, quỳ rạp trước mặt đảo chủ, ngữ khí cấp bách báo.

- Cái gì?
Vệ gia đảo chủ nghe vậy, toàn thân chấn động, thoáng chốc giống như người chết, sắc mặt trắng nhợt.
Hắn khó có thể tin được, liền ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Vệ gia chủ đảo của ta phòng thủ kiên cố, vì sao thoáng chốc lại có thể trở thành bộ dạng như vậy?

Sự tình biến đổi quá nhanh, quá đột ngột.

Đêm trước vẫn yên tĩnh bình yên. Tất cả đều phát triển theo một chiều hướng tốt, Vệ gia đảo chủ đã chuẩn bị đầy đủ. Lúc này chỉ còn chờ vây công Thư gia, có thể mang về nhiều lợi ích cho chính mình.

Thế nhưng thật không ngờ, vừa mới ngủ được không lâu. Đã bị tiếng ồn gây rối làm giật mình tỉnh giấc, hắn đang muốn mắng to kẻ nào dám gây rối, đột nhiên tiếng nổ mạnh truyền đến, liên tục không dứt!

Hắn vội vàng trèo lên cao nhìn xuống, liền thấy một trận không cho hắn kịp trở tay.

Ngoài quân cảng, đại hỏa bốc cháy tận trời, trên đảo là một mảnh hổn loạn, dân chúng trên đảo chạy trốn khắp nơi. Đại yêu thú Long Quy trong Địa Đàn, lúc này đang đấu đá lẫn nhau, rơi vào cuồng bạo không phân biệt được địch ta.

Tuân lệnh Vệ gia đảo chủ, thống lĩnh quân sĩ phòng thủ đến trấn áp. Kết quả đại bại mà về, ngược lại dẫn Long Quy cuồng loạn vào Vệ gia thành.

- Ngươi chỉ huy kiểu gì vậy, ngay cả trận hình cơ bản cũng không có. Vậy nghĩ có thể trấn áp được Long Quy sao?
Vệ gia đảo chủ phản ứng lại, cố trấn tĩnh, nhưng ngữ khí không che giấu được nỗi kinh hoàng, khiển trách thủ tướng quỳ trong sân.
- Ngươi thật đã làm ta quá thất vọng rồi. Lúc này đây ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, giúp ngươi lấy công chuộc tội. Trong ngày hôm nay, trước tiên phải dẫn Long Quy ra khỏi Vệ gia thành không thể để nó phá phách thêm!

- Tạ ơn đảo chủ ban ơn. Mạt tướng xin tuân lệnh!
Thủ tướng kia đứng dậy, đang định thoái lui, bỗng nhiên xoay người khua đại đao trong tay, chém tới Vệ gia đảo chủ!

Biến cố này tới quá nhanh!

Vệ gia đảo chủ bất ngờ, nhưng trông thấy trước mặt ánh đao sáng ngời như sét đánh, mang theo cuồng phong gào thét, hung bạo xông tới.

Giờ khắc này, hai con mắt hắn co lại, tóc gáy dựng ngược, sắc mặt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Nguy hiểm trước mắt, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu đã cứu mạng hắn.

Tay phải hắn theo bản năng, vô ý giơ Thanh Đông Câu lên.

Phịch!

Đao câu chạm vào nhau, Vệ gia đảo chủ loạng choạng liền lui về phía sau ba bước.

Thủ tướng kia tiếp tục chém tới, ánh đao vừa lóe lên nhất thời chém đứt cánh tay phải của Vệ gia đảo chủ.

- A! Phong Ma Câu!
Vệ gia đảo chủ bị thương nặng, trong tình thế cấp bách, đột nhiên quát lên một tiếng.

Tay trái quăng Thanh Đồng Câu còn lại, giữa khoảng không phát ra một đạo câu ảnh màu xanh, giống như chim không tước xòe đuôi, ngăn cản đợt tấn công tiếp theo của thủ tướng kia.

- Sinh cơ bừng bừng!
Hắn tiếp tục quát lớn một tiếng, vỗ Thanh Ngọc Yêu Đái ở thắt lưng.

Nhất thời đai lưng tản ra một ánh sáng màu xanh trong suốt, bao phủ toàn thân. Lập tức cầm máu chỗ cụt tay. Chỉ là cánh tay bị đứt không thể tái sinh lại.

- Vì sao ngươi phản bội ta? Không đúng, ngươi không phải hắn!
Vệ gia đảo chủ lảo đảo vài bước, lui về phía bức tường. Nhìn chằm chằm thủ tướng kia từng bước tới gần, rất nhanh phát hiện hắn không phải người một nhà.

- Ngươi dùng đạo pháp gì để ngụy trang? Huyền diệu như vậy, cư nhiên bên ngoài không một kẽ hở.
Trên mặt Vệ gia đảo chủ tràn ngập oán hận xen lẫn phận nỗ, trợn trừng mắt nhìn thủ tướng kia.

- Sắp chết đến nơi rồi, vẫn còn nhiều lời vô bổ như vậy.
Thủ tướng kia cười nhạt, bỗng nhiên cảm thấy không ổn. Vẻ mặt đối phương hận không thể ăn sống nuốt tươi chính mình, thế nhưng đối mặt với cái chết không hề hoang mang lo sợ.

- Được, mối thù hôm nay ta nhất định sẽ báo!
Vệ gia đảo chủ vỗ mạnh vào một nơi nào đó trên tường, nhất thời bức tường đảo lộn chuyển hắn đến một chỗ khác, lập tức biến mất trước mặt thủ tướng kia.

- Thật đáng ghét!
Thủ tướng kia vội vàng chạy tới, lục lọi trên vách tường, không thấy bất cứ dấu vết gì. Bức tường kia kỳ thực là một chiếc cửa quay, mấu chốt chính là khi mở ra đã đảo lộn sang mặt khác.
- Không hổ là gia tộc đứng đầu về lĩnh vực kinh doanh. Bất quá nếu là Sở Vân, dựa vào đao pháp của hắn có thể bắt được Vệ gia đảo chủ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi