CHÍ TÔN


Ở thời kỳ Đường Cẩm Quốc, mọi người có phong tục chế tạo nhẫn cầu hôn. Ngụ ý muốn cho tình yêu mãi mãi trường tồn bay bổng, đồng thời vĩnh viễn không rơi xuống.

Nói cách khác, đây chính là một chiếc nhẫn cầu hôn. Hoàn toàn không phải là yêu binh.

Mặc dù cái nhẫn này cũng chỉ là trang sức bình thường. Thế nhưng Đôn Hoàng Công Chúa coi nó như bảo bối quý giá.

- Trong đời này, đây là thu hoạch khiến ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng! Huynh không biết lúc ta tra tìm vách ngầm, tim ta đập nhanh cỡ nào đâu. Nó có phải yêu binh hay không cũng không quan trọng, quan trọng là ta thích nó! Ta sẽ giữ nó suốt đời!
Hai mắt nàng hiện ánh sáng kỳ diệu, cẩn thận từng li từng tí đeo chiếc nhẫn này trên tay, nhìn trái nhìn phải, quyến luyến không muốn rời ra.

Sở Vân cảm thấy chẳng có gì đáng nói:
- Ta van huynh, đây là nhẫn của nữ sĩ. Ngươi là một nam sinh, mang nó theo làm gì?

Hai má Kim Bích Hàm ửng hồng, sau cùng tìm một cái dễ cây, luồn nhẫn bảo thạch vào trong đó, rồi đeo lên trên cổ.

- Được rồi, còn chờ gì nữa? Mau tiếp tục tìm kiếm!
Thu được nhẫn bảo thạch khiến cho Kim Bích Hàm hưng phấn tới cực điểm.

Sở Vân lắc đầu:
- Thu hoạch sẽ không quá lớn. Mục tiêu lớn nhất chính là phòng thuyền trưởng. Trừ phòng đó ra, còn có phòng họp tác chiến và phòng quý khách. Phòng vận chuyển vật tư đều nằm ở bộ phận phía sau thuyền, thử tìm xem, có thể sẽ có một hai gian.

- Huynh biết sức hấp dẫn nhất trong khi mạo hiểm lớn nhất là cái gì? Sở Huynh.
Kim Bích Hàm chìa ngón trỏ nhỏ nhắn như ngọc, lắc lắc trước mặt Sở Vân, thần tình nhảy nhót.
- Chính là không thể dự liệu, không thể dự liệu! Nói không chừng có thể thu hoạch còn lớn hơn!

Kim Bích Hàm vẫn kiên trì, hai người thăm dò thêm nửa canh giờ. Phòng họp tác chiến, phòng quý khách, thậm chí ngay cả phòng bếp đều lật ngược một lượt.

Quả nhiên đúng như Sở Vân dự liệu, không có tìm được vật gì có giá trị trong đó.

- Thực sự không có a...
Kim Bích Hàm vào trong Mật Tiềm Chu, có chút nhớ mãi không quên.
- Chúng ta có thể quên quyên chỗ nào hay không?

- Đích thật là quên một chỗ.
Sở Vân khẽ cười rộ lên.

- Phòng nào trên thuyền?
Kim Bích Hàm vội hỏi.

Sở Vân lại lắc đầu:
- Kỳ thực nơi này huynh đã sớm xem qua.

Vừa nói vừa điều khiển Mật Tiềm Chu đi ra phía ngoài xác thuyền, nơi mũi xác thuyền.
- Ở đây trống rỗng, không có vật nào, có bảo bối gì trốn ở chỗ này sao?

Nhãn thần Kim Bích Hàm đầy vẻ nghi hoặc, quả thực không giải thích được.

- Còn không nhìn ra sao?
Sở Vân chau mày, nói.
- Vậy huynh nhìn thật kỹ thân thuyền.

Hắn lặn ra ngoài, còn Kim Bích Hàm tỉ mỉ nhìn thật kỹ, cũng bơi tới góc mũi thuyền.

Tiếp đến, hai tay Sở Vân chạm vào chàng thủ giống như trường thương, truyền ra một loại sinh khí thần kỳ, làm chấn động linh quang trong cơ thể.

- A...
Kim Bích Hàm không kiềm chế được thét lên một tiếng kinh hãi. Chỉ thấy rêu xanh bao phủ kín chàng thủ, một cơn sóng cấp Tiểu Yêu mạnh mẽ tản mát ra. Chụp lấy chàng thủ cực đại, nó từ từ thu nhỏ lại thành bé tí. Sở Vân nắm chặt tay, trở về Mật Tiềm Chu.

- Thật kỳ diệu. Ở mũi thuyền lại có thể có một yêu binh! Bảo vật như vậy, lại ở ngay dưới mí mắt ta, ta lại không phát hiện!
Đôi mắt Đôn Hoàng Công Chúa trừng to, nhìn mô hình chàng thủ trong tay Sở Vân.

- Tại thời kỳ Đường Cẩm Quốc, kỹ thuật chế tạo hải thuyền còn kém xa chúng ta. Hiện tại hải thuyền của chúng ta, đều chế tạo thành một khối. Hải thuyền nghiền nát sẽ hóa thành yêu tinh, sẽ không lưu lại xác thuyền. Chỉ là tại thời cổ đại, linh kiện chế tạo thuyền chỉ có thể tạo thành một yêu binh, sau đó lắp ráp mà thành. Bởi vậy sẽ lưu lại xác thuyền. Trong đó, chàng thủ thường sẽ chế tạo thành yêu binh.
Sở Vân giải thích, nói.

- Thì ra là thế. Nói như vậy, chỉ cần là xác thuyền dưới đáy biển, đã nói lên rằng không phải chiến thuyền thời hiện đại, mà là tạo vật thời cổ đại.
Kim Bích Hàm suy luận.

- Có thể nói như vậy.
Sở Vân gật đầu, kiểm tra miếng chàng thủ này.

Chàng thủ như cột cờ, giống như trường thương. Không có rêu xanh bao phủ, có thể thấy mặt ngoài chàng thủ là đường xoắn ốc quấn quanh. Tính chất cứng rắn, bị ngâm trong nước nhiều năm tháng như vậy nhưng hàn quang vẫn lóe ra. Người kém hiểu biết, cũng có thể thấy được chiến thuyền này trước kia nhất định có phong tư hùng bá một phương.

Chàng thủ tên là Phá Toàn, nguyên bản tu vi cao tới cấp Đại Yêu, nhiều năm trôi qua tu vi rớt xuống cấp Tiểu Yêu đỉnh phong. Khi bị đạo pháp đặc thù thúc dục, toàn bộ chàng thủ giống như đinh ốc xoay tròn, có thể khoan núi phá băng. Đây chính là lợi thế lớn nhất của nó.

- Pháp môn chế tạo chàng thủ này đã thất chuyền, sau khi trở về đảo có thể phân tích một chút cho Du Nha Đại Sư. Nếu có thể phá giải, chiến lực chiến hạm quân ta quả thực tăng lên rất lớn.
Sắc mắt Sở Vân vui sướng, cất chàng thủ Phá Toàn vào trong Tiên Nang Tinh Hải Long Cung.

Tiếp đến, bọn họ tiếp tục tiến hành tìm kiếm trong mảnh hải vực này.

Sau hai ngày, bọn họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng phát hiện vết tích khai thác. Sau khi tìm hiểu nguồn gốc, rốt cục quân đội khảo sát của Trữ gia đã tìm được rồi.

Sử dụng Mật Tiềm Chu bám theo, rốt cục Sở Vân đã tìm đến lăng mộ Thiên La Hầu!

Đây là một khối tảo cầu. Nguồn: http://truyenfull.vn

Một cây yêu thực Xà Tảo quấn lên tảo cầu. Tảo cầu khá lớn, so với xác thuyền lúc trước Sở Vân thám hiểm, còn lớn gấp bốn lần.

- Chỉ có yêu thực Xà Tảo cấp số Đại Yêu mới có thể hình thành tảo cầu. Không ngờ lăng mộ Thiên La Hầu được thiết kế giữa tảo cầu. Thật sự là ý tưởng kỳ diệu!
Kim Bích Hàm kinh ngạc tán thán.
- Nếu không phải tìm hiểu dựa theo quân đội khảo sát của Trữ gia, chúng ta cũng sẽ không phát hiện được ở đây.

Sở Vân cảm thấy may mắn. Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn cũng sẽ không nghĩ đến lăng mộ Thiên La Hầu lại có thể ở giữa đám Đại Yêu Xà Tảo.

Trong lúc đó xuyên thấu qua khe hở đám yêu thực Xà Tảo, mơ hồ có thể thấy hình dáng tòa lăng mộ. Xà tảo cầu theo sóng biển khẽ lay động. Bây giờ lăng mộ cũng khẽ lay động.

- Lăng mộ đong đưa theo dòng nước, thực sự hiếm thấy.
Ngay cả người kinh nghiệm phong phú như Sở Vân thấy lăng mộ này cũng cảm thấy kinh ngạc.

- Phải cẩn thận. Ở giữa lăng mộ tất nhiên có Địa Đàn nuôi dưỡng yêu thú thủ hộ. Còn có thể có hàng loạt cạm bẫy, cần phải hết sức cẩn thận.
Sở Vân căn dặn một tiếng, điều khiển Mật Tiềm Chu dè dặt từng li từng tí đi qua khe hở về phía trước tìm kiếm.

Hình như là tiến nhập vào mê cung, hoặc như là côn trùng chui vào tổ chim. Những nhánh Xà Tảo vắt ngang làm vướng víu. Lộ trình dò xét cũng không quá thuận lợi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi