CHÍ TÔN


- Yêu Cung này, là ta dùng sáu trăm địa sát thạch tệ. Dựa vào cái gì mà giao cho các ngươi?
Sắc mặt Vệ Khiếp đỏ bừng bừng, ức quá hóa giận, ôm Yêu Cung trong lòng, trợn mắt nhìn đám người xung quanh.

- Dựa vào cái gì?
Lúc này có người cười nhạt nói.
- Chỉ cần dựa vào Vệ gia các ngươi khất nợ gia tộc chúng ta!

- Gia tộc chúng ta tổn thất không biết bao nhiêu hàng hóa tại Vệ gia các ngươi? Những thứ này Vệ gia các ngươi đều phải bồi thường.

- Ngươi dám không giao yêu cung này ra? Ta cho ngươi đẹp mặt.

- Bản thiếu gia cảm thấy yêu thích yêu cung này, ngươi không giao ra. Ngày sau ta tạo áp lực lên Vệ gia các ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay của bản thiếu gia ta. Ha ha. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mọi người vây quanh công kích Vệ Khiếp, mỗi người một câu, châm chọc khiêu khích.

Vệ Khiếp cắn răng, hai tay nắm chặt yêu cung, khiến gân xanh lộ ra.

Hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Sau khi bị Thư gia vét sạch của cải, trong buổi hòa đàm Vệ gia ở tình thế bí bách đành phải liên minh. Do vậy danh dự của Vệ gia bị ảnh hưởng rất lớn. Bình thường các thế lực khác rất thân thiện, ngược lại khi Vệ gia gặp nạn đều thừa cơ chèn ép.

Bây giờ Vệ gia thật xui xẻo. Vệ Khiếp thân là gia tộc bang chi lại càng tủi nhục.

Vừa rồi hắn vô tình lên thương thuyền này, phát hiện Đại Yêu cung giá rất đặc biệt, chỉ cần sáu trăm địa sát thạch tệ là có thể mua. Hắn lập tức vào mua, thật không ngờ khơi dậy lòng ham muốn của những kẻ xung quanh. Chủ ý đánh đánh tới chính mình, không ngừng nghỉ.

- Gia tộc không có thực lực, chính mình cũng không có thực lực, sẽ bị đối đãi như vậy. Thật khốn kiếp! Ta chỉ là bàng chi của gia tộc, nếu chỉ vì yêu cung mà đắc tội với nhiều người như vậy, e là...
Vệ Khiếp vừa giận lại vừa sợ. Những người xung quanh hắn không ngừng gây áp lực, khiến hắn cảm thấy phải giao Đại Yêu cung này ra.

Bỗng nhiên, hai mắt hắn lóe sáng, trông thấy Sở Vân trước mặt.

- Sở huynh đúng là một cao thủ dùng tiễn. Bảo cung tặng anh hùng, Đại Yêu cung này ta tặng cho huynh!
Vừa nói, Vệ Khiếp vừa đưa Đại Yêu cung cho Sở Vân.
- Các vị, nếu các ngươi muốn đừng tới tìm ta. Tìm Sở huynh là được.

Vệ Khiếp rút khỏi mầm họa, chỉ tay vào Sở Vân nói với mọi người.

- Tiểu tử ngươi từ đâu đến? Mau giao Đại Yêu cung ra đây.
Có người tiến lên phía trước, liếc mắt coi thường nhìn Sở Vân.

Sở Vân không hề để ý, tiếp nhận Đại Yêu cung, nghếch mắt cười lạnh nói:
- Ngươi muốn, hãy qua đây lấy.

- Ngươi đúng là biết điều.
Tên kia vươn tay ra bắt lấy Đại Yêu cung.

Tạch.

Sở Vân liền vặn ngược cổ tay hắn.

- Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?
Tên kia trừng mắt nhìn lên, cảm thấy bị mạo phạm, tức tối nói:
- Ngươi biết ta là ai không? Lại dám mạo phạm tới ta... A, đau quá, đau quá!

Sở Vân tăng thêm chút lực, nhất thời toàn thân hắn co quắp giống như bị điện giật, sắc mặt nhăn nhó hiện rõ vẻ đau đớn.

Sở Vân hừ lạnh một tiếng, quăng hắn về phía trước. Dùng sức đạp một đạp khiến hắn cong như con tôm, sắc mặt trắng bêch. Tiếp đến lại tóm lấy đầu hắn, ra sức dùng đầu gối nện xuống.

Phịch một tiếng, một chưởng đánh trúng mặt hắn. Răng cửa bay ra, mũi gãy, máu tươi từ trên mặt hắn tràn ra lênh láng.

Phịch.

Sở Vân buông tay ra, thoáng chốc hắn liền tê dại nằm trên mặt đất. Dùng tay che mặt kêu thảm thiết, cũng không còn kiêu ngạo như vừa nãy nữa.

- Con bà nó, ngươi dám đánh ta. Dám đối xử với ta như thế, các huynh đệ còn chờ gì nữa?
Hắn thở hổn hển, quỳ trên mặt đất, trợn mắt giơ tay muốn đánh Sở Vân. Đồng thời há miệng, kêu gọi đồng bọn nhưng rốt cục cũng không thấy động tĩnh gì.

Ngoảnh mặt nhìn lại, hắn liền ngây người ra.

Lũ cẩu bằng hữu của hắn đều nơm nớp lo sợ, trên mặt toát ra vẻ kinh hoàng, sợ hãi nhìn Sở Vân.

- Sở, Sở thiếu đảo chủ, tiểu nhân đúng là có mắt như mù đã đắc tội với người, mong người rộng lòng... Rộng lòng bỏ qua!

- Danh tiếng của Tiểu Bá Vương, ai mà không biết, ai mà không hay? Kỳ thực người mà bằng hữu ta rất kính phục chính là các hạ rồi.

- Hôm nay có thể gặp được thiếu đảo chủ, thực sự đúng là phúc ba đời...

Vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo, không ai sánh bằng, các thiếu niên lấy thế ép người, hết thảy đều như chuột gặp phải mèo, sợ hãi rụt rè mà cười gượng, giọng nói run rẩy.

- Sở, Sở Vân?
Tên kia thấy vậy, miệng lẩm bẩm. Người cứng đơ, lại quay đầu lại nhìn về phía Sở Vân.

Hắn cũng đã nhận ra.

Không phải Sở Vân còn ai khác?

Trong gia tộc sớm đã có bức họa vẽ hắn, muốn các tộc nhân nhớ kỹ, sau này có gặp cần phải cẩn thận kết giao. Thế nhưng người thật và bức họa cũng rất khó để phân biệt. Nhất là Sở Vân đã ăn không ít Long Tình Quả, lại có linh khí của yêu thực tuyệt phẩm, bởi vậy tướng mạo đã thay đổi không ít. Người xa lạ liếc mắt không thể nhận ra.

- Thật đúng là Sở Vân.

- Tận mắt trông thấy, quả nhiên không phải hư danh.

- Chính là người nuốt sống Phương gia tam tử, giết chết đại tướng Đoạn Thiên Nhai, trong khi gần vượt qua Linh Yêu kiếp thuận tiện giáng tai họa xuống hạm đội của Viêm gia?

- Nhìn tác phong của hắn, quả thực vô cùng hung mãnh.

Đám người xung quanh, nhỏ giọng thảo luận.

Ba!

- Ta đúng là mắt chó mù lòa, không nhận ra Sở thiếu đảo chủ ngài!
Bị Sở Vân dạy bảo, tên kia vốn kiêu ngạo tự đắc bỗng nhiên tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh, vang vọng toàn bộ đại sảnh.

Chợt, vẻ mặt hắn gượng cười rất khó coi:
- Thỉnh cầu Sở thiếu đảo chủ rộng lòng, tha tội cho tiểu nhân!

Mọi người xung quanh như bị tát vào mặt, nghe xong lời này của hắn nhất thời không nói gì thêm nữa. Tên tiểu nhân này thực sự vì muốn thoát khỏi cái chết, thái độ chuyển biến quá nhanh.

- Cút!
Sở Vân chỉ phun ra một câu. Loạn thế chính là như vậy, thực lực mới là căn bản. Loại tiểu nhân như vậy, hắn đã hiểu rõ, nhiều lời cũng vô ích.

Đám người hùng hổ trước kia, nhất thời như được đại xá, mặt mũi xám xịt mà chạy trốn. Giống như con chuột mang theo đuôi, trước sau hoàn toàn khác biệt không sao tả được.

Vệ Khiếp rất phức tạp, thoáng nhìn Sở Vân, hít một hơi thật sâu mà lén lút lẩn đi. Chính là Sở Vân đã đánh hắn rớt xuống, hay tình cảnh hỗn loạn của Vệ gia hắn cũng đều được Sở Vân ban tặng.

Thế nhưng vừa rồi, hắn cũng bất lực không dám nói lời nào. Hai người chênh lệch nhau quá lớn, khiến hắn vô cùng tuyệt vọng không có cách nào xoay chuyển tình thế. Đồng thời thù hận Sở Vân bao nhiêu, hối hận tăng thêm bấy nhiêu. Vì sao chính mình lại có ý nghĩ nông nổi, đi chọc tức Sở Vân?

Đối với những tiểu nhân như vậy, Sở Vân cũng không để trong lòng. Hắn cẩn thận cầm Đại Yêu cung trong tay, đánh giá nhận xét, cảm thấy rất hứng thú.

Yêu Cung này cũng khá thú vị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi