CHÍ TÔN


Có khi một tên ăn mày bỗng nhiên gặp được kỳ ngộ, chiếm được một kiện yêu vật ưu tú, sau một lần nỗ lực liền có thể trở thành người trên vạn người. Loại chuyện này không có gì là mới lạ.

Nhưng đối với Sở Vân mà nói, chuyện hắn quan tâm nhất là mời chào Hoàng Hiếu, một trong ba thần tướng. Trừ việc đó ra, chính là thu phục một đầu hồng yêu tạo thành thải hồng kiều.

Tinh lịch, ngày 3 tháng 3 năm 754.

Dòng sông bảy màu quanh năm vây quanh Thải Hồng Đảo dần dần tiêu tán, lộ ra trong đó dòng chữ "Thải Hồng Đảo". Dòng người tới từ bốn phương tám hướng, rốt cục đổ về chỗ này.

- Không gian vạn dặm, trời quang nắng ấm. Năm nay khí trời thật tốt a!
Thiếu nữ Khương Tiểu Bối duỗi lưng một cái, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái.

Nàng có mái tóc ngắn, mũi cao nghịch ngợm, đôi mắt to bướng bỉnh, ánh mắt sáng ngời. Nàng khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, bộ ngực có chút vểnh lên, trên người mặc bộ áo gai màu trắng. Toàn thân tản ra một cỗ khí tức thanh xuân tươi trẻ.

- Hàng năm chỉ có ba ngày này mới có thể nhìn thấy bầu trời. Thật sự là buồn bực cũng buồn bực chết rồi.

- Bầu trời vừa cao vừa xanh, hít sâu một hơi a… Cảm giác không khí thật không giống nhau.

Các thiếu niên khác cùng tuổi Khương Tiểu Bối một mặt oán trách, một mặt không ngừng đảo mắt, vẻ hưng phấn thể hiện rõ trong lời nói.

- Hiện tại không phải thời gian bàn luận. Mau nhìn kìa, thật nhiều thuyền lớn đang tới.
Khương Tiểu Bối chỉ tay về phía đội thuyền đông đúc đang chạy tới bến tàu, trong mắt lóe ra quang mang rực rỡ.

Hàng năm, tới ngày này của Thải Hồng Đảo, đều sẽ tạo cho các thiếu niên dẫn đường này cơ hội lớn có thể kiếm tiền.

- Oa, đó chính là bảo thuyền sao?

Các thiếu niên trong lúc đó há to miệng, cùng kinh ngạc kêu lên. Bọn họ phát hiện ở giữa đội thuyền, một bảo thuyền thật lớn như hạc giữa bầy gà.

- Nhìn cờ xí trên thuyền đi. Hẳn là bảo thuyền của Tiêu gia. Tiêu gia là thế lực nhất lưu, con mồi béo bở. Các huynh đệ, ai tranh được chính là của người đó.

Một đám thiếu niên hấp tấp chạy tới, bị kích động mà vây quanh bến tàu, tự đề cử mình với người của Tiêu gia. Chỉ chốc lát sau, một thiếu niên trong đó được lựa chọn, trở thành người dẫn đường. Những người còn lại mang theo một chút mất mát, lại đi trở về.

- Oa, lần này là bảo thuyền của Hoa gia.

- Đó chính là tinh binh Toàn Thuẫn của Phương gia sao? Thật là lợi hại….

Các thiếu niên thán phục thay nhau loan truyền, ánh mắt cả đám đều sáng ngời, biểu tình hưng phấn. Mỗi năm một lần Thải Hồng Đảo mở cửa đều là một lần thịnh hội. Các thế lực khắp nơi tụ tập, không cam lòng tỏ ra yếu kém, nắm lấy cơ hội lần này, biểu hiện thực
lực cường đại của mình với tất cả mọi người.

Theo thời gian trôi qua, đám thiếu niên cũng giảm dần. Dần dần, từ một đám người trở nên chỉ còn một nhóm nhỏ.

- Thất tỷ, nếu không ra tay, các thế lực nhất lưu sẽ bị cướp sạch mất.
Tiểu tỳ bối rối nói.

- Gấp cái gì?
Khương Tiểu Bối quay người liếc mắt. Kinh nghiệm của nàng rất phong phú, ánh mắt lóe sáng nói:
- Trong số những thế lực nhất lưu, còn có Thiết gia là cường đại nhất còn chưa tới đây này.

- Thiết gia?

- Thế lực nhất lưu cũng có mạnh có yếu. Thiết gia được công nhận là thế lực đệ nhất trên Chư Tinh Quần Đảo. Khương Tiểu Bối ta là người dẫn đường tốt nhất trên Thải Hồng Đảo, tất nhiên phải chọn nhà cường đại nhất rồi.
Khương tiểu Bối ngẩng đầu nói

- Không hổ là thất tỷ a.
Các thiếu niên bên cạnh dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Khương Tiểu Bối.

- Tới rồi!
Ánh mắt Khương Tiểu Bối sáng rực, nhìn về phía bến tàu. Ở nơi đó, một hạm đội cường đại từ từ đi tới. Trên cột buồm lớn đen kịt, một lá cờ màu đỏ tươi thêu chữ "Thiết" thật lớn.

Trong ánh mắt nóng bỏng của Khương Tiểu Bối, chiến hạm của Thiết gia đi tới đâu, các đội thuyền đều rẽ sang hai bên, nhường ra một con đường rộng lớn ở giữa.

- Thiết gia chính là mạnh nhất!
Khương Tiểu Bối thấy nhiệt huyết sôi trào. Đây chính là Thiết gia trong ấn tượng của nàng.

Thông qua cảnh tượng nho nhỏ này, sự cường đại của Thiết gia càng được hiển lộ rõ ràng.

- Khí thế thật cường đại. So với các thế lực khác hoàn toàn khác nhau…

Các thiếu niên bên cạnh cũng đều trợn mắt há hốc miệng, ngây ngốc đứng nhìn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nhưng đúng vào lúc này, một hạm đội khác bỗng nhiên phóng tới. Dẫn đầu bảo thuyền chính là tàu chỉ huy, mũi tàu giống như hùng ưng giương cánh.

Khi nó đi tới, các thuyền đều vội vàng thối lui. Thoáng cái đã đè ép khí thế của hạm đội Thiết gia.

- Oa! Thất tỷ, đây là hạm đội của nhà nào, lợi hại như vậy? Ngay cả Thiết gia cũng chịu thiệt?
Thiếu niên lập tức hưng phấn nói.

- Sao lại có thể như vậy?
Hai mắt Khương Tiểu Bối trừng lớn, kinh ngạc nhìn về phía chiến thuyền bảo thuyền bên này. Trên bảo thuyền, cờ xí như rừng, theo gió tung bay phấp phới. Trên lá cờ lớn nhất làm một chữ "Thư" thật to.

- Thư? Đây là thế lực nào?
Khương Tiểu Bối nghi hoặc trùng trùng. Nàng vắt óc suy nghĩ, vắt hết óc hồi tưởng lại. Nhưng trong ấn tượng của nàng, căn bản là không có một thế lực nhất lưu nào như thế này.

Thải Hồng Đảo quanh năm ngăn cách, ngoại trừ ba ngày này, suốt năm bị bao phủ bởi dòng sông bảy màu. Đương nhiên cũng có một vài con đường đặc thù, ăn thông nối liền ngoại giới, nhưng tuyệt đối không phải những tiểu bối như nàng có thể nắm giữ.

- Ta đi trước!
Tròng mắt nàng quay tròn, đảo một vòng, bỗng nhiên nhích người, nhanh chân bỏ chạy.

- Vị tướng quân này, muốn dẫn đường sao? Ta là Khương Tiểu Bối, là người dẫn đường ưu tú nhất trên Thải Hồng Đảo. Trên Thải Hồng Đảo này, hầu như tư liệu về mỗi người ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu ngài muốn mời chào tướng lĩnh, chính là tìm đúng người rồi đó. Nếu ngài muốn tranh đoạt bảo vật trên Thải Hồng Kiều năm nay, tiểu Thất ta đây trước tiên sẽ thống kê tất cả số liệu, tổng kết ra địa điểm dễ dàng đoạt bảo nhất. Mỗi ngày chỉ cần hai mươi Địa Sát Thạch là được…
Khương Tiểu Bối xông lên bến tàu, mồm miệng nhanh nhảu, tự đề cử chính mình.

- Đi! Đi! Đi! Ở đâu ra một tiểu hài tử tóc ngắn cũn cỡn thế này?
Vũ Đại Đầu phất phất tay, không kiên nhẫn trừng mắt đuổi Khương Tiểu Bối qua một bên, trong miệng còn lẩm bẩm:
- Còn hai mươi Địa Sát Thạch tệ, tưởng ta là dê béo sao?

Khương Tiểu Bối âm thầm mắng một tiếng, trong mắt thoáng hiện tia thất vọng, ấn tượng trong lòng đối với Thư gia này càng xuống dốc không phanh.

- Hai mươi miếng Địa Sát Thạch? Ha ha… Rất có tự tin nha. Ta thuê. Nếu ngươi có biểu hiện xuất sắc, ta tặng thêm mười Địa Sát thạch tệ nữa.
Đúng lúc này, bên tai Khương Tiểu Bối truyền đến một thanh âm.
- Thiếu đảo chủ!
Vũ Đại Đầu nhìn thấy người đó vội vã khom lưng, thối lui về một bên.

- Cái gì? Thì ra ngươi không phải người chủ sự a…
Khương Tiểu Bối bĩu môi với Vũ Đại Đầu, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Nàng ngẩng đầu, liền thấy một nam tử cực kỳ oai hùng vĩ đại, dùng ánh mắt ôn hòa đánh giá mình.

Không biết vì sao, nàng đột nhiên trở nên khẩn trương, kìm lòng không được lui về phía sau một bước, yết hầu khẽ nhúc nhích một cái.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, nàng có một loại ảo giác, dường như là thấy một ngọn núi.

Nhìn kỹ lại, tâm tình thiếu nữ của Khương Tiểu Bối khẽ rung lên. Đối phương không ngờ cao to, anh tuấn như vậy. Ánh mắt đó, sắc bén giống như có thể nhìn thấu nhân tâm.

- Khương Tiểu Bối, mau đi trước dẫn đường, ta muốn đến chỗ ở của Hoàng Hiếu.
Sở Vân cảm thấy thiếu nữ trước mặt rất thú vị. Nàng vừa xông ra, các thiếu niên bên cạnh cũng không có bước lên tranh giành. Rất hiển nhiên, nàng không nói quá, nàng chính là người dẫn đường tốt nhất.

Thải Hồng Đảo mở cửa chỉ có ba ngày. Từ buổi chiều ngày đầu tiên, sẽ có cầu vồng bay tới. Người nơi khác đến không quen, đúng là cần một người dẫn đường.

- A, Thư Thiếu đảo chủ, ngài muốn tìm Hoàng Hiếu đại thúc sao?
Khương Tiểu Bối ngây ra một lúc, thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm.

- Này, giả tiểu tử nghe cho kỹ. Thiếu đảo chủ nhà chúng ta họ Sở, không phải họ Thư.
Vũ Đại Đầu ở một bên xen miệng nói.

Khương Tiểu Bối nhất thời trở nên nghi hoặc. Nàng nhịn không được nhìn lại, trên là cờ trên thuyền đích thật là chữ "Thư" mà. Đội thuyền của Thư gia, nhưng Thiếu đảo chủ lại họ Sở. Đối phương đến tột cùng là địa vị gì?

Chờ một chút!

Ánh mắt nàng bỗng nhiên ngưng tụ lại, thấy các tinh binh đi phía sau.

- Hai chủng tinh binh!
Trong lòng nàng chấn động, trong mắt toát ra thần tình kinh ngạc vô cùng. Nàng còn chưa từng nghe nói qua, trên Chư Tinh Quần Đảo có thể lực nào đồng thời có được hai chủng tinh binh.

- Một là tinh binh Hải Giao, một cái khác là binh chủng gì?
Nàng còn không nhận ra tinh binh Đồng Linh. Ánh mắt của nàng tập trung trên yêu đao sau lưng đám tinh binh, còn có đồng linh đeo bên hông, nhịn không được kêu lên.

- Sao thế? Nàng không biết Hoàng Hiếu ở nơi nào sao?
Lúc này, Sở Vân lại hỏi.

Khương Tiểu Bối vô ý thức a vài tiếng, lúc này mới cả kinh đáp:
- Hoàng Hiếu đại thúc là danh nhân trên Thải Hồng Đảo chúng ta, ta sao lại không biết?

- Vậy mau đi trước dẫn đường, tiện thể giới thiệu cho ta một chút tình hình gần đây của lão.
Sở Vân gật đầu nói.

- Hoàng Hiếu đại thúc a, lão từ trước đến nay rất thảm a. Tính tình thúi quá, vẫn không có nhân duyên đây. Ở trên Thải Hồng Đảo nhiều năm như vậy, vẫn luôn nói muốn tìm kiếm minh chủ của chính mình. Đáng tiếc, thực lực của hắn quá thấp, hết lần này tới lần khác còn
muốn làm dáng. Ha ha… Kỳ thật Ngự yêu sư có Đại Yêu vật trên Thải Hồng Đảo không thiếu. Những người này ta đều biết.
Khương Tiểu Bối vừa đi vừa mịt mờ mà khuyên bảo.

- Thiếu đảo chủ, những Ngự Yêu sư này đều là những nhân vật cấp bậc thượng tướng. Nếu muộn sẽ bị những người khác cướp mất rồi.
Vũ Đại Đầu có chút sốt ruột nói.

- Ừ, trong lòng ta hiểu rõ. Đi trước tới chỗ của hắn xem đã.
Sở Vân đáp.

Đồng thời trong lòng thầm nghĩ: "Trong ký ức chỉ nói Hoàng Hiếu không có tiếng tăm gì, không được người coi trọng. Hiện nay xem ra, mọi người đối với Hoàng Hiếu đều có thành kiến. Hoàng Hiếu trong tương lai chính là người đứng đầu ba thần tướng, vậy mà lại bị ngộ nhận như vậy, cũng thật thú vị."

Nơi ở của Hoàng Hiếu là một góc cực kỳ hẻo lánh, chỉ là một gian là tranh rách nát không chịu nổi. So với nơi ở của những người khác là một sự đối lập rõ ràng.

Một cái lạch nhỏ chậm rãi chảy qua bên cạnh nhà tranh. Phía trên chất đống một tầng lá vụn dày đặc. Một mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí.

- Kỳ thực Thiếu đảo chủ có thể đến những nơi khác trước, tiến hành mời chào. Dù sao đi nữa Hoàng Hiếu đại thúc ở đây, hàng năm đều có rất ít người tới. Hoàng đại thúc, Hoàng đại thúc, người có ở nhà không?
Khương Tiểu Bối đi tới trước cửa, miệng hô lớn, dùng sức gõ cửa.

Cửa vẫn chưa mở, bị Khương Tiểu Bối trực tiếp nện ra.
Cửa vừa mở ra, nhất thời một mùi tanh hôi càng thêm nồng nặc xộc vào mũi. Khương Tiểu Bối lập tức nhíu mày, bịt mũi, gọi lớn lên:
- Hoàng đại thúc, người đang làm gì đó? Lúc này vẫn còn gánh phân tưới rau a?

Một vị nam tử trung niên mặc một bộ vải thô màu vàng, bên người gánh hai thùng phân hôi thối ngút trời, trong tay cầm một muôi múc phân, đang gánh phân tưới rau.

Trán và xương gò mà của hắn đều rất cao, đôi mắt với đôi con ngươi nhỏ dài, như hãm tại bên trong hốc mắt. Khung xương của hắn rất lớn, nhưng lại xanh xao vàng vọt, khiến người ta cảm giác hắn gầy như que củi.

- Hoàng Hiếu… Thảo nào thế nhân lại có hiểu lầm và thành kiến như vậy.
Sở Vân ngây cả người. Hắn rất khó để liên tưởng hình ảnh trước mắt với trong ký ức. Chỉ là đối phương đích xác là Hoàng Hiếu. Cái này thì không sai được.

- Đại thúc, người hàng năm đến lúc này, đều gánh phân tưới rau. Mọi người bị mùi thối của người đuổi chạy. Nếu người vẫn còn tiếp tục như vậy, cả đời cũng không gặp được minh chủ của mình đâu.
Khương Tiểu Bối oán giận nói.

- Ta mỗi ngày đều ở phía sau gánh phân tưới rau. Tại sao phải thay đổi? Ngày xưa quốc chủ Giang Hán ba lần đến mời, mới mời được Gia Cát Khổng Minh. Minh chủ chân chính, ý chí rộng lớn, khát vọng cầu hiền. Tại sao lại chỉ vì mùi hôi thối mà bỏ chạy? Nói một cách khác, những kẻ bỏ chạy, chính là không nhìn thấy tài năng của ta, vậy cũng không phải là minh chủ. Ta cần gì phải vì thế mà hối tiếc?
Hoàng Hiếu mặt không đổi sắc, cũng không liếc mắt nhìn Sở Vân, vẫn tiếp tục múc từng muôi tưới phân.

- Gia Cát Khổng Minh cũng chỉ là trồng rau, không có tưới phân a…
Khương Tiểu Bối lầm bầm nói.

- Thực sự là ghê tởm. Rõ ràng đang làm trò đùa bỡn chúng ta. Quả thực là buồn cười. Thiếu đảo chủ, để Đại Đầu ta đến hảo hảo giáo huấn hắn một chút.
Vũ Đại Đầu rất không ưa nhìn Hoàng Hiếu.

- Thật mất mặt! Lui ra cho ta!
Sở Vân quát lớn một tiếng. Trong ký ức của hắn, Hoàng Hiếu có chiến lực cấp Linh Yêu. Vũ Đại Đầu rất hiển nhiên sẽ không phải là đối thủ của hắn.

Vũ Đại Đầu trừng mắt liếc Hoàng Hiếu, không thể làm gì khác hơn là rụt trở về.

- Ngươi muốn mời chào ta sao?
Hoàng Hiếu khẽ liếc mắt nhìn Sở Vân, hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nói:
- Hoàng Hiếu ta không phải hạng phàm phu tục tử dễ mời chào như vậy. Ta khảo nghiệm ngươi một chút, biết hiện tại ta đang làm gì không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi