CHÍ TÔN


- Không hiểu ra sao cả! Ta thấy ngươi không phải là đang tưới phân, mà đang tự mình ăn phân đó!
Vũ Đại Đầu nhịn không nổi, nghĩ Hoàng Hiếu cố làm ra vẻ huyền bí.

Sở Vân không khỏi nhíu mày. Hắn cũng không biết trong hồ lô của Hoàng Hiếu rốt cuộc là có giấu cái gì.

- Ai…
Hoàng Hiếu thở dài lắc đầu, nói với Sở Vân:
- Là ta đánh giá cao ngươi, Ngươi bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi.

- Hoàng Hiếu đại thúc!
Khương Tiểu Bối nóng nảy giậm chân nói:
- Người lại nữa rồi. Thật vất vả mới có người muốn mời chào người, người sao lại bệnh cũ tái phát vậy?

- Ha ha ha… Ta thật sự là nhìn không ra. Hoàng tiên sinh có thể giải thích một chút được không?
Sở Vân cười cười. Hắn biết Hoàng Hiếu này tình tình đích thực là có chút cực đoan, bởi vậy cũng lơ đễnh.

"Cười mà sao có thể đẹp như vậy?"
Khương Tiểu Bối ngẩn ngơ, cảm thấy dáng tươi cười của Sở Vân như là núi băng dưới mặt trời, khiến nàng nhịn không được như ngừng thở.

Hoàng Hiếu vừa cho muôi vào thùng phân múc phân lên, vừa nói:
- Không nhập vào hoàn cảnh, sao có thể nhìn ra được môn đạo?

- Nhập vào hoàn cảnh?
Sở Vân cảm thấy lời nói có thâm ý sâu sắc. Hắn ngưng thần nhìn về phía vườn rau, cảm giác chân tướng vốn đang ở trong sương mù dày đặc đã dần dần hé mở.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một trận ầm ĩ. Thiết Ngao dẫn hơn mười vị thân binh đang đi tới đây.

Hai ngươi đối mặt.

- Sao hắn lại ở chỗ này?
Hai nghi vấn giống nhau đồng thời nổi lên trong lòng Sở Vân và Thiết Ngao.

- Thiết… Thiết Ngao…Thiết đảo chủ?
Con ngươi Khương Tiểu Bối phút chốc mở lớn. Nàng cảm thấy cực độ không thể tưởng tượng được. Ngày hôm nay đến tột cùng là làm sao vậy? Vì sao ngay cả Thiết đảo chủ Thiết Ngao của Thiết gia cũng đến mời Hoàng Hiếu đại thúc?

- Ta biết rõ Hoàng Hiếu này, là bởi vì "Cẩm nang diệu kế" trong giáo viện. Sở Vân hắn vì sao cũng tới thử?
Thiết Ngao nhìn về phía Sở Vân. Hắn biết hành trình tới Thải Hồng Đảo lần này mười phần là sẽ tranh đấu cùng Sở Vân. Nhưng thật không ngờ, hai người lại đối mặt nhanh như vậy.

- Trong lịch sử, Hoàng Hiếu chính là lựa chọn xuất sĩ cho Thiết Ngao. Chỉ là quá trình cụ thể trong đó ta lại không được biết.
Nhìn thấy Thiết Ngao, trong lòng Sở Vân cũng hồi hộp một chút. Hắn ngược lại không phải là e ngại Thiết Ngao, mà là lo lắng đại tướng Hoàng Hiếu sẽ bị Thiết Ngao cướp mất.

- Sao lại thối như vậy?
Ánh mắt Thiết Ngao như đao phong, xẹt qua trên người Sở Vân. Bỗng nhiên mũi hắn khẽ giật, ngửi thấy mùi thối trong không khí, khóe mắt nhất thời co quắp một chút.

- Vị hán tử này, phiền ngươi thông báo cho chủ nhân Hoàng Hiếu của ngươi một chút, nói Thiếu đảo chủ Thiết gia Thiết Ngao cố ý tới chơi, mời hắn chung sức thống trị thiên hạ.
Thiết Ngao chợt phát hiện Hoàng Hiếu, chắp tay với hắn. Hắn tưởng lầm người trước mắt này chỉ là nô bộc của Hoàng Hiếu.

Hoàng Hiếu hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý Thiết Ngao, chuyên chú vào công việc tưới phân, ném Thiết Ngao ở một bên.

- Ngươi…
Đây là lần đầu tiên Thiết Ngao bị người không để ý như vậy. Nếu đổi là trước đây chỉ sợ đã sớm phát tác. Chỉ là từ khi tập kích bất ngờ thất bại, tính cách của hắn đã trở nên ổn trọng rất nhiều, lại chắp tay với Hoàng Hiếu, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi.

Hoàng Hiếu vẫn mắc điếc tai ngơ như trước.

- Thiếu đảo chủ, hắn chính là Hoàng Hiếu…
Thiếu niên dẫn đường làm thuê cho hắn rốt cục nhịn không được mở miệng nói.

- Ách, nguyên lai các hạ chính là Hoàng Hiếu.
Thần tình xấu hổ chợt lóe lên trên mặt Thiết Ngao.

- Thực sự là thất lễ!
Hắn lập tức ôm quyền tạ lỗi nói.

Hoàng Hiếu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, dùng muôi múc phân chỉ vào đất trồng rau:
- Ngươi có nhìn ra cái gì không?

- Nhìn cái gì?
Thiết Ngao sửng sốt.

- Phàm phu tục tử.
Hoàng Hiếu hừ lạnh một tiếng.

- Lộn xộn cái gì vậy?
Thiết Ngao cảm thấy không hiểu ra sao cả. Đang muốn đặt câu hỏi, Hoàng Hiếu lại hạ lệnh trục khách:
- Đều đi thôi. Ngày mai trở lại.

Nói xong, liền vung cái muôi múc phân, đẩy mọi người ra cửa.

Bịch!

Cửa lớn một lần nữa khép lại. Tất cả mọi người mắt to trừng mắt nhỏ. Sở Vân và Thiết Ngao liếc nhau, đều hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Các tùy tùng cũng đều trợn mắt há hốc miệng. Sở Vân và Thiết Ngao là hai nhân vật phong vân, chiếm vị trí đỉnh phong trong Chư Tinh Quần Đảo hiện nay, là thiếu niên anh hùng trong thế hệ thứ hai. Vậy mà đồng loạt bị Hoàng Hiếu cự tuyệt.

- Hoàng Hiếu này, một mực tự so mình với Gia Cát Minh đây. Rõ ràng là đang làm trò hề muốn được ba lần đến mời.
Thiếu niên dẫn đường cho Thiết Ngao khinh thường cười nhạo nói.

Ngày xưa Quốc chủ Giang Hán Giang Triết Minh vì muốn chống lại Sở Bá Vương, biết được trên Thải Hồng Đảo có đại tài Gia Cát Minh, liền ba lần đăng môn bái phỏng. Gia Cát Minh ba lần hỏi Giang Triết Minh, mỗi một lần hỏi đều khiến người được hỏi á khẩu không trả lời được, xấu hổ trở ra.

Giang Triết Minh bởi vậy triệt để thừa nhận Gia Cát Minh là đại tài kinh thiên. Tới lần thứ ba, hắn quỳ lạy tại chỗ, khẩn thiết mời Gia Cát Minh xuống núi tương trợ.
Gia Cát Minh khó xử gật đầu. Giang Triết Minh nhất thời đại hỷ, phong hắn làm tướng. Từ đó về sau mở ra một đoạn giai thoại quân thần, đến nay vẫn được thế nhân bàn luận say sưa.

- Hoàng Hiếu này, bản lĩnh không đủ, kiêu ngạo ngược lại có thừa. Bình thường tự so mình với Gia Cát Minh. Mỗi một lần đều làm trò hề muốn ba lần tới. Vốn không có bao nhiêu người mời chào hắn, cho nên hơn bốn mươi năm qua, hắn vẫn còn ở lại trong túp lều tranh này.
Thiếu niên dẫn đường tiếp tục mỉa mai nói.

Khương Tiểu Bối cãi lại:
- Cũng không thể nói như vậy. Hoàng Hiếu đại thúc kỳ thực là người tốt, chẳng qua là tính tình có chút quái dị mà thôi.

Nàng càng nói, âm điệu càng nhỏ dần, đến cuối cùng nhỏ gần như không nghe thấy.

Rất hiển nhiên, những lời này căn bản là xuất phát từ nội tâm thiện lương của nàng, bản thân nàng cũng hiểu được rất thiếu sức thuyết phục.

Các tùy tùng nhất thời ồ cả lên. Vũ Đại Đầu càng sốt ruột nói với Sở Vân:
- Thiếu đảo chủ, hạng người mua danh chuộc tiếng kiểu này, không cần cũng được. Trên đảo còn nhiều nhân vật cấp bậc thượng tướng có thể mời chào. Chúng ta hành động nhanh lên một chút, càng trễ càng không ổn a.

Tâm tư Sở Vân vẫn đặt trên người Hoàng Hiếu. Ba thần tướng sở dĩ xưng là "Thần tướng", là bởi vì bọn họ và các tướng lĩnh khác nhau, có những điểm khác nhau so với thường nhân. Biểu hiện ra ngoài chung quy có thể làm cho người khác sợ hãi thán phục, cảm thấy tương đối thần kỳ.
"Một mình Hoàng Hiếu có thể vượt qua mười đại tướng bình thường khác. Điều này cũng không khoa trương chút nào. Về phần ba lần đến mời…"
Sở Vân cảm thấy khó xử. Thải Hồng Đảo chỉ mở cửa có ba ngày. Sau ba ngày, dòng sông bảy màu một lần nữa bao phủ toàn bộ đảo, không thể ra vào.

"Thảo nào Hoàng Hiếu này hơn bốn mươi năm qua cũng không có người mời chào. Ba lần đến mời sẽ hao phí thời gian ba ngày. Trong ba ngày này, cầu vồng rơi xuống, các loại kỳ trân dị bảo sẽ từ trên trời giáng xuống. Mỗi người đều hận không thể không ngủ không nghỉ, tùy thời chờ đợi. Ai sẽ lãng phí thời gian đi mời chào một người thích làm trò cười trên Thải Hồng Đảo?"
Ngay khi Sở Vân đang thầm nghĩ, bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn xôn xao lên, trên bầu trời xuất hiện một cầu vồng đỏ rực. Nó mênh mông tràn đầy, như là sông lớn, trên bầu trời cuồn cuộn mà đến, vô cùng hùng vĩ tráng lệ.

- Xích Hồng Kiều! Màu đỏ đậm, năm nay không ngờ tới sớm như vậy!
Khương Tiểu Bối thét một tiếng chói tai, khiến mọi người ở đây giật mình bừng tỉnh.

Sở Vân không nói hai lời liền triệu hoán Thiên Hồ, cưỡi lên, phi thẳng tận trời xanh.

Hầu như đồng thời, Trấn Yêu Tháp trên đỉnh đầu Thiết Ngao, cầm trong tay Phượng Sí Lưu Kim Đảng, hóa thành Kim Đức Chân Thân, phóng lên cao.

Không chỉ có hai người bọn họ, thân ảnh tại tất cả các nơi trên Thải Hồng Đảo đều bay vút lên. Những Ngự Yêu Sư này tuyệt đại đa số đều là Đại Yêu thâm niên, thậm chí có một số Ngự Yêu Sư trong tay còn nắm giữ Linh Yêu.

Sở Vân xông lên Xích Hồng Kiều, nhất thời cảm thấy một cỗ áp lực cường đại, cuộn trào mãnh liệt mà đến.

Từ trên mặt đất nhìn lên, Xích Hồng Kiều giống như một sợi lụa hồng. Thế nhưng tới gần mới có thể phát hiện ra, Hồng Kiều này kỳ thực là do ngàn vạn Xích Hồng Yêu cấu thành.

Ngự yêu sư bay lên cao, cũng tương đương với chịu đựng trùng kích của vô số hồng yêu, không phải cường giả, tuyệt không thể ở lâu.

- Tuyệt đại bộ phận cấu thành Xích Hồng Kiều đều là Tiểu Yêu, một ít bộ phận là Đại Yêu, phần cực nhỏ còn lại là Linh Yêu. Linh quang của ta không đủ để khống chế Linh Yêu bậc ba. Tuy nhiên một đầu Xích Hồng Yêu cấp bậc Đại Yêu phối hợp với Ly Hỏa Độn Pháp cũng đủ sử dụng rồi.

Sở Vân đang định ôm cây đợi thỏ, thu phục một đầu Đại Yêu, bỗng nhiên thấy một đạo tinh quanh phóng ra từ trên Xích Hồng Kiều, giống như nước sông cuốn sạch tất cả, bay về phía hắn ở bên này.

- Bảo vật!
Có người kêu to, cũng nhìn thấy cái tinh quang này.

Đồng thời, càng có nhiều người đổ xô qua đây, muốn xuất thủ tranh đoạt bảo vật này.

- Đây là của ta!
Sở Vân thôi động Hỏa Đức Chân Thân, hóa thành một Hỏa Cự Nhân cao tới hai trượng, thế không thể đỡ, bàn tay to lớn vươn ra, nhất thời nắm được đạo tinh quang này trong tay.

- Thăng Long đan?
Sở Vân nhìn vào tay mình, nhất thời phát hiện là một kiện ngọc giản. Trên ngọc giản ghi chép lại một phương thuốc luyện đan, gọi là Thăng Long Đan. Rõ ràng là phương pháp luyện đan thượng đẳng.

Bảo bối tốt!

Trong lòng Sở Vân nhất thời vui vẻ. Thật không ngờ mở đầu may mắn. Ngay lần đầu tiên đã kiếm được một kiện bảo vật như vậy.

- Kiện bảo vật đầu tiên từ trước đến nay cũng không phải là mặt hàng cao cấp gì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Có người nói thầm, nhìn thoáng qua ngọc giản liền quay đầu đi. Trong lời nói mang theo một tia chua xót rõ rệt.

- Ngọc giản xuất hiện rồi, những bảo vật khác còn xa sao?
Càng có nhiều người hai mắt tỏa sáng, tinh thần phấn chân, xoa xoa tay.

Quả nhiên, sau ngọc giản, liên tiếp xuất hiện điểm điểm tinh quang. Các loại bảo vật như nước chảy bèo trôi, bị Xích Hồng Kiều kéo xuống.

Mọi người đều nhao nhao xuất thủ chặn lại, tràng diện trong lúc nhất thời khí thế ngập trời. Những bảo vật trong mấy ngày này, không ai biết lai lịch thực sự của chúng. Trong số đó, vật gì cũng có, có trứng yêu thú, có hạt giống yêu thực, có rất nhiều yêu binh, rực
rỡ muôn màu, khiến kẻ khác hoa cả mắt.

Một mình Sở Vân chiếm cứ một phạm vi trong vòng mười trượng, xung quanh không có người nào khác. Mọi người biết hắn đoạt bảo, liền nhao nhao thối lui.

Cũng may Xích Hồng Kiều vô cùng rộng lớn, cũng đủ chỗ cho mọi người. Dần dần, thực lực của mỗi người đều hiển hiện ra.

Cường giả chân chính, đều là mỗi người chiếm một khoảng lớn, giống như là Sở Vân và Thiết Ngao. Mà những người yếu hơn thì liên thủ lại, tiến hành hợp tác.
Theo dải tinh quang, tất cả các loại bảo vật đều được mang tới. Sở Vân và Thiết Ngao tường an vô sự. Tất cả đều bận rộn vớt bảo vật bên trên Xích Hồng Kiều.

Khi đêm xuống, Xích Hồng Kiều dần dần tiêu tán, chuyển thành cầu vồng màu cam.

Sở Vân thu hoạch trên một trăm kiện kỳ trân dị bảo, tuyệt đại đa số đều là trứng yêu thú. Tuy nhiên, giá trị lớn nhất chính là phương pháp luyện đan thượng đẳng xuất hiện lần đầu tiên đó.

- Đây là của ta!

- Đưa cho ta! Ta thấy trước!

Bỗng nhiên vang lên tiếng hai ngự yêu sư tranh chấp, động thủ trên cầu vồng màu cam.

- Bọn họ tranh chấp cái gì vậy? Nhất định là có trọng bảo, bằng không sẽ không ai lãng phí cơ hội tốt như vậy, tùy ý mang theo bảo quang bên người.
Trong lòng Sở Vân khẽ động.

- Rõ ràng là ta thấy trước, trả lại cho ta!

- Buồn cười! Ngươi thấy trước chính là của ngươi? Bảo vật có đánh dấu của ngươi sao?

Hai vị ngự yêu sư đều cưỡi trên một Đại Yêu, phóng ra đạo pháp, kiệt liệt sống mái với nhau trên cầu vồng màu cam.

- Đích thực là có đánh dấu của ta. Cho nên, trả lại cho ta!
Thiết Ngao cười nhạt không ngớt. Hắn hóa thân thành Kim Đức Cự Nhân cao hai trượng, hung hãn nhúng tay. Hắn tàn nhẫn vô tình, đánh cho một người tử vong, một người trọng thương thổ huyết, phải giao ra một hạt giống yêu thực.

Thiết Ngao tiếp nhận hạt giống, sắc mặt nhất thời trở nên vui vẻ.

Hắn đang muốn tiếp tục đứng ở đầu cầu, ôm cây đợi thỏ, bắt lấy bảo vật bay tới, thình lình một đạo ánh sáng như ánh đao đột nhiên vụt qua.

Ánh đao sắc bén vô cùng, khi đến nơi, phá vỡ cầu vồng, hàn khí mãnh liệt.

Thiết Ngao bất ngờ không kịp phòng bị, bị ánh đao xẹt trúng. Thân thể khổng lồ lảo đảo, thiếu chút nữa từ trên cao ngã xuống.

Mọi người kêu lên kinh hãi. Có người thất thanh hô to:
- Ai vậy? Không ngờ dám xuất thủ với Thiết Ngao?

Đợi khi bọn họ thấy rõ người xuất thủ, nhất thời lại cảm thấy thoải mái:
- Oa! Là Sở Vân xuất thủ! Khó trách…

- Không ngờ Sở Vân vậy mà dám trực tiếp khai chiến với Thiết Ngao!

- Hắn có cái gì không dám? Một mình hắn còn dám giết hết Vũ Đảo đó!

- Sở Vân và Thiết Ngao giao phong, chính là cuộc chiến tranh đoạt vương tọa của thế hệ trẻ tuổi. Thật sự là hấp dẫn a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi