CHÍ TÔN


Đồng thời, linh khí do Lục Dục Tâm Ma Hạt truyền sang, cũng sẽ tăng cường tố chất thân thể của Sở Vân, nhất là vị trí kia sẽ càng thêm linh động. Hơn nữa, năm rộng tháng dài, mức độ nắm chắc nhân tâm, nắm cảm xúc trong tay Sở Vân cũng được tăng nhanh.

- Thiếu chủ, có quân tình khẩn cấp!

Đúng lúc này, Nhan Khuyết vội vã xông vào trong sân.

Hắn luôn luôn nổi tiếng với tính cách trầm tĩnh vững vàng. Chuyện gì có thể khiến vị trọng thần của Thư Gia kích động như thế?

Giờ phút này, khi Sở Vân nhìn thấy hắn, nhất thời cảm thấy một cảm xúc khiếp sợ hỗn loạn truyền đến từ trên người Nhan Khuyết.

Cảm xúc này, giống như tràn ngập trong không trung, cũng lây sang cả hắn. Điều này khiến Sở Vân cũng chợt cảm thấy căng thẳng.

Nếu đổi lại là lúc trước, Sở Vân chưa bao giờ có thể cảm nhận được những cảm xúc đó rõ ràng tới như thế. Nhưng hiện nay, có Lục Dục Tâm Ma Hạt, lập tức mơ hồ nắm được trạng thái, cảm xúc của lòng người.

Căn cứ vào tâm đắc trong sở thuật của Đa Tình Vương lưu lại, theo tu vi của Lục Dục Tâm Ma Hạt tăng lên, cảm thụ của Ngự yêu sư đối với sự thay đổi của cảm xúc càng sâu sắc hơn.

Đa Tình Vương đã dùng năng lực này, cảm thụ rõ ràng dao động trong tình cảm nỗi lòng thương nhớ của nữ tử, đúng bệnh hốt thuốc, dẫn động thất tình lục dục, bắt được tâm của các nữ tử, tạo ra hậu cung to lớn, giành được danh tiếng "Đa Tình Vương".

Trong nháy mắt, những cảm ngộ trong đầu Sở Vân thoáng hiện. Ngoài mặt, Sở Vân không động thanh sắc, đứng ở tại chỗ, hỏi Nhan Khuyết:

- Không cần kích động, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Thiếu chủ, người xem xem cái này đi. Đây là phù chiếu Vương giả do Lục Kình Vương phát ra thiên hạ!

Nhan Khuyết thở hồng hộc, cũng không giải thích, mà đưa qua một phần bảng cáo thị.

Ngự yêu sư tới Quân Cấp, tu vi đạt trên lượng biến khiến cho chất biến, có thể phát ra linh áp. Tới Hầu cấp, bước trên con đường của mình, linh áp sẽ không giống người thường. Tỷ như Nhị Lang Thiên Quân có đạo nước từ trên núi chảy xuống, linh áp của hắn giống như non xanh nước biếc, sừng sững nguy nga lại có khí thế lưu chuyển.

Tới Vương cấp, có thể vận dụng hồn phách. Đem hồn phách khí tức vô hình, cô đọng thành phù chiếu hữu hình.

Hồn phách của mỗi Vương giả cũng không giống nhau, tất nhiên phù chiếu cũng có sự khác nhau rất lớn. Tuyệt đối khó có thể mô phỏng được. Cái này chính phù chiếu Vương giả do Lục Kình Vương vừa ra. Thế nhân đều biết là chính tông.

Cáo thiên hạ!

Sở Vân vừa mở ra đã thấy ba chữ to, như rồng xà bay lượn, bút lực ngàn quân, thế bút hùng trầm, rõ ràng hiện ra một khí phách vương giả. Hiển nhiên là do Lục Kình Vương tự tay viết.

Sở Vân lại nhìn xuống chút nữa, mấy trăm chữ lưu loát, từng chữ từng móc sắt ngân hoa, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Giữa những hàng chữ, tràn ngập khí khái vô thượng, chém cá kình giết giao long, tung hoành đại dương mênh mông của Lục Kình Vương.

Hóa ra Lục Kình Vương, là huyết mạch lưu truyền bên ngoài của Thiết Gia, tên đầy đủ là Thiết Đông Hải. Hắn phát ra phù chiếu Vương giả, chiêu cáo thiên hạ, không ngờ là khiêu chiến đích danh Thư Gia, muốn trong khai quốc đại điển, đòi lại công đạo cho Thiết Gia!

Sau khi Sở Vân xem xong, trong lòng cũng thấy chấn động.

Cuối bảng cáo thị là phù chiếu Vương giả của Lục Kình Vương. Giống như con dấu đại văn hào, tản mát ra khí tức thâm trầm như vực sâu, vững vàng như núi cao, nói cho thế nhân biết, bảng cáo thị tuyệt đối không phải là giả.

- Thất Vương là chiến lực đỉnh phong trong Tinh Châu, uy hiếp một phương, xưng hùng thiên hạ. Lục Kình Vương không động thì thôi, bỗng nhiên gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc. Hiện nay bảng cáo thị này, đã truyền khắp Tinh Châu, khiến thiên hạ chấn động, nổi lên sóng to gió lớn. Chúng ta cũng trở tay không kịp. Thật không ngờ Lục Kình Vương và Thiết Gia có liên quan sâu xa như vậy. Đảo chủ đang triệu tập mọi
người thương nghị ở Nghị sự đường, xem nên làm thế nào để đối phó với việc này.

Điều này nghiêm trọng như vậy không thể không đến thông báo với Thiếu chủ.

Lúc này Nhan Khuyết mới lộ rõ ý định.

- Đi nhanh.

Sở Vân cũng biết điều này có ảnh hưởng trọng đại.
Lúc này hắn đi cùng Nhan Khuyết, tiến về hướng Nghị sự đường.

Trên đường, bỗng nhiên trong lòng hắn hơi chấn động, nhớ tới ký ức trong kiếp trước.

- Khó trách được kiếp trước, Thiết Ngao có thể có địa vị ngang bằng với Trữ Thiên Vương.

Ban đầu ta còn tưởng Giang Hán quốc dùng sức mạnh âm thầm trợ giúp Thiết Ngao. Nhưng hiện tại cẩn thận ngẫm lại, Trữ Thiên Vương đã là cường giả Vương cấp, ngạo nghễ nhìn Tinh Châu, Thiết Ngao làm sao có thể là đối thủ? Hóa ra Lục Kình Vương ở phía sau là chỗ dựa cho hắn. Về phần thế lực ẩn núp đằng sau Giang Hán quốc, còn là lực lượng trung gian, cân bằng hai bên Thiết Ngao và Trữ Thiên Vương.

- Báo cáo Thiếu đảo chủ, Thụy Lão Nhân có chuyện quan trọng cầu kiến.

Đang nghĩ ngợi về chuyện vừa xảy ra, bỗng nhiên một thị vệ từ phía sau đi tới báo cáo.

Sở Vân nhìn lại, chính là người gác cửa Thiếu chủ phủ nhà mình.

- Thụy Lão Nhân?

Sở Vân giương mày lên, có chút kinh ngạc. Hắn ở kiếp này giành được thành tích càng ngày càng cao. Ấn tượng của hắn đối với Thụy Lão Nhân cũng càng ngày càng sâu sắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Vị này trên Đằng bảng Kỳ Nhân, là người sống ẩn dật, nội chiến của Chư Tinh Quần Đảo cũng không có liên lụy đến hắn. Hắn chân chính là một ẩn sĩ.

Thật không ngờ, lúc này hắn đột nhiên đến thăm.

Sẽ có chuyện gì?

Trong phút chốc, linh quang trong cơ thể Sở Vân chấn động. Hắn mở Thiên Nhãn ra, có được thiên phú Toán sư, có một loại trực giác đặc biệt đối với cơ duyên của mình.

Đột nhiên, Sở Vân cảm thấy khó hiểu, Thụy Lão Nhân đến thăm hẳn có quan hệ tới mối nguy hiểm do Lục Kình Vương tạo ra lần này.

- Nhan Khuyết, các ngươi thương nghị trước. Ta đi gặp Thụy Lão Nhân đã.

- Dạ, Thiếu chủ.

Nhan Khuyết cáo lui, tiếp tục vội vàng tiến về hướng Nghị sự đường.

Lần trước, khi hắn nhìn thấy Thụy Lão Nhân, người vẫn còn ở trên núi Thiên Sơn trong hội nghị nghị hòa thế lực hải đảo với Phương gia. Lúc ấy, Thụy Lão Nhân đã lưu lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng Sở Vân, nhất là bộ dạng khi ngủ của hắn.

Mà hiện nay, khi gặp lại Thụy Lão Nhân, Sở Vân liền giật mình kinh hãi.

Thụy Lão Nhân tiều tụy không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch, giống như người sắp chết.

Chính xác chứ không phải "giống như", mà là xác định. Thương thế của Thụy Lão Nhân rất nặng, thật sự là một chân đã bước vào quỷ môn quan, lúc này đang giãy dụa sát biên giới sinh tử.

Sở Vân vội thu xếp cho Thụy Lão Nhân.

Thụy Lão Nhân suy yếu nằm ở sau ghế sau hoa viên, chua xót nhìn Sở Vân cười:

- Lần này lão hủ tới gặp Sở thiếu Hầu gia để cầu cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi